Ngoài thành, điền trang.
Mấy ngày nay Như Tiểu Lam liên tục thử dùng bùa chú để kết thành khế ước với chó ngốc, Thanh Mặc Nhan cũng cho chó ngốc ở lại điền trang, ban ngày không có việc gì làm Như Tiểu Lam lại nằm phơi mình trên giường trúc ở trong sân để phơi nắng, còn chó ngốc thì nằm phía dưới giường trúc ngủ ngon lành.
Mặc kệ lúc nào Thanh Mặc Nhan ngẩng đầu lên nhìn vào trong viện, đều có nhìn thấy thân ảnh của một người một chó.
"Khế!" Như Tiểu Lam lẩm bẩm, giơ lá bùa trong tay ra.
"Uông!" Chó đen ngây ngốc duỗi đầu lưỡi, ánh mắt chờ mong nhìn nàng.
Một lá bùa dán ở trên đầu nó, Như Tiểu Lam cùng chó ngốc đứng đối diện nhau, thời gian cũng phảng phất như bị ngưng trệ ngay tại giây phút này.
Không khí khẩn trương dị thường, mơ hồ còn có khí thế thần bí ở trong...
Thanh Mặc Nhan thở dài, đem sách trên tay để lên bàn.
Cảnh tượng giống như vậy mỗi ngày hắn đều nhìn thấy rất nhiều lần.
"Đủ rồi, đừng náo loạn nữa." Thanh Mặc Nhan đi đến, ôm Như Tiểu Lam từ trên giường trúc lên, mang vào trong phòng.
"Vì cái gì lại thất bại!" Như Tiểu Lam ảo não xụ mặt.
Dùng lá bùa kết khế ước với thú khó khăn đến thế sao?
Nhìn lá bùa trên đầu chó ngốc, rồi lại thấy nó chạy tới chạy lui ở trong sân, Như Tiểu Lam bỗng thấy mệt tâm.
Là do năng lực của nàng quá kém sao, đến ngay cả chó ngốc cũng không thu phục được.
Thanh Mặc Nhan ôm nàng đi vào phòng, để nàng ngồi ở trên đùi hắn, cầm sách lên một lần nữa.
"Ngươi đang đọc cái gì vậy?" Như Tiểu Lam thò đầu qua tòm mò nhìn một chuỗi "chữ như gà bới" ở trên sách.
"Đây là dược liệu cần thiết để chế thành thuốc giải cổ độc, mặt sau còn ghi ở nơi nào có thể tìm được chúng nó, cùng với khi tìm được chúng, thì phải làm cách nào mới có thể bảo quản cho tốt."
"Không phải đâu... Nhiều như thế?" Như Tiểu Lam lật vài tờ phía sau, phát hiện mặt trên kín mít, tất cả đều là chữ nàng xem không hiểu.
"Mấy cái đầu đã ổn, ta đều nắm được bảy đến tám phần, nhưng mà năm vị dược liệu ở sau lại có chút khó khăn." Thanh Mặc Nhan lật đến tờ cuối cùng, mặt trên có mấy hình vẽ.
"Này một cái là quỷ cỏ, sinh trưởng ở sâu trong núi hoang nơi không có người sinh sống, nhưng mà ban ngày sẽ không tìm được nó, chỉ có thể chờ đến ban đêm khi toàn thân nó phát ra ánh sáng; còn đây là thấu quang linh chi, sinh trưởng ở đáy băng ngàn năm, đầm nước âm hàn, người thường đi vào chưa đến mấy giây đã bị đông cứng mà chết..."
Nghe Thanh Mặc Nhan giảng giải ánh mắt Như Tiểu Lam đã trừng thật lớn.
Đây thật sự là dược liệu cần tìm sao? Cái này phải gọi là liều mạng mới đúng.
"Ngươi đã từng đi tìm mấy loại dược liệu này sao?" Như Tiểu Lam hỏi.
Thanh Mặc Nhan cười khẽ, không biết vì sao, nàng cảm thấy tiếng cười của hắn có chút lạnh lùng.
"Đương nhiên là đã từng đi tìm, nhưng mỗi lần như vậy ta đều thất bại trở về." Thanh Mặc Nhan nhẹ nhàng bâng quơ khép sách lại: "Cho nên lúc này đây, ta muốn mang ngươi đi theo."
Như Tiểu Lam chớp động đôi mắt xanh biếc.
Thanh Mặc Nhan nhìn kỹ khuôn mặt nàng, phảng phất như muốn từ trên mặt nhìn ra được suy nghĩ bên trong của nàng.
"Ngươi không muốn?" Thanh Mặc Nhan thử hỏi.
Như Tiểu Lam bĩu môi: "Không sao cả, dù sao chỉ cần có thể đi theo ngươi, thì đi đến đâu cũng là tốt hết."
Thanh Mặc Nhan cúi đầu xuống nhìn nàng, trong con ngươi đen trắng rõ ràng xẹt qua một tia tình cảm hiếm thấy.
"Trên dường đi sẽ rất vất vả."
"Sẽ phải chịu đói sao?" Như Tiểu Lam hỏi, đối với nàng mà nói, đây chính là việc đại sự liên quan đến chuyện sống còn.
Nàng không tự giác được ghé vào lòng hắn, gương mặt cọ cọ lên trên ngực hắn.
Đáy mắt Thanh Mặc Nhan ẩn ẩn mang theo ý cười: "Làm sủng vật, ngươi đây là đang hoài nghi năng lực của chủ nhân?"
Dù cho hắn phải nhịn đói, thì hắn cũng sẽ không để cho vật nhỏ phải chịu đói một chút nào.
Lại là sủng vật!
Miệng Như Tiểu Lam chu lên.
Xem ra cả đời này nàng phải chịu để cho Thanh Mặc Nhan gia hỏa này gắt gao ăn rồi.
Thấy hai mắt vật nhỏ đẫm lệ như sắp khóc, Thanh Mặc Nhan liền cười ra tiếng.
Quả nhiên trêu đùa vật nhỏ mới là việc làm cho hắn cảm thấy vui vẻ nhất ở trên đời này.
Ôm chặt nàng vào trong lòng, hắn ngửi được mùi xạ hương từ trên người nàng, hương thơm nồng đậm khiến lòng người say mê.
Nhưng mà thời gian yên tĩnh không kéo dài được bao nhiêu thì đã bị phá vỡ, Huyền Ngọc vội vàng đi vào cửa.
"Thế tử, Hoàng Thượng triệu gấp..."
"Có việc gì?" Thanh Mặc Nhan mặt không đổi sắc, phảng phất như đã sớm quen với việc này.
"Hình Bộ bí mật thẩm vấn thần y, đem vụ án con rối đứng đầu ra thẩm vấn cùng một lúc, còn thỉnh cả nhị hoàng tử đến... Nhưng không biết tại sao mấy tên nha dịch ở đó lại đột nhiên phát cuồng lên, đả thương vài vị quan chủ thẩm của Hình Bộ không nói, còn làm cho nhị hoàng tử bị trọng thương, tên thần y kia lại nhân cơ hội này mà đào tẩu, Hoàng Thượng liền quy định cho năm ngày, phải bắt bằng được tên thần y kia về để quy án."
Thanh Mặc Nhan nhíu chặt mày: "Đúng là hồ đồ."
Nếu tên thần y kia thật sự là con rối đứng đầu thì đám người Hình Bộ làm sao có thể khống chế được hắn.
"Bên phía Thuận Thiên Phủ có phái người tới không?" Thanh Mặc Nhan hỏi.
"Nghe nói bọn họ đã có được tin tức của thần y, đến ngay cả người của Cửu Môn Đề Đốc cũng đi qua, đem vây thần y ở trong một ngôi nhà, chẳng qua tòa nhà kia quá kỳ quái, trước sau đi vào mấy chục người, kết quả là đến một chút động tĩnh cũng không có."
Như Tiểu Lam đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thanh Mặc Nhan.
Nghe qua thì rất giống với vụ án cửa hàng rối gỗ lần trước.
"Hắn quả nhiên là con rối đó." Như Tiểu Lam vội vàng nói tiếp: "Nếu không hiểu về trận pháp và thuật chú, thì sau khi đi vào nhất định sẽ bị lạc đường."
Thanh Mặc Nhan trầm tư một lúc: "Lần này ngươi nắm chắc mấy phần?"
Như Tiểu Lam khẽ cắn móng tay, lần trước một chút chuẩn bị nàng cũng không có, mà lúc này đây trong tay nàng đã có pháp khí được chế từ gỗ sét đánh, còn có cả lá bùa nữa.
"Nếu một mình ta đi vào thì chỉ có thể nắm chắc được ba phần." Vẻ mặt nàng đau khổ.
"Ngươi cảm thấy ta sẽ để một mình ngươi đi vào đó?" Thanh Mặc Nhan nhéo thật mạnh lên mặt nàng.
"Nếu như phái thêm người đi vào cùng ta, thì phải bảo bọn họ tuyệt đối phải nghe theo lời ta mới được." Như Tiểu Lam cường điệu nói.
"Không thành vấn đề, Huyền Ngọc ngươi đi chọn ra năm mươi tử sĩ đến đây, chúng ta cùng đi."
Huyền Ngọc ngẩn người, từ trước đến nay đi phá án với Thanh Mặc Nhan đều là người của quan phủ, lần này sao hắn lại muốn điều động đến tử sĩ trong trang?
Thanh Mặc Nhan không có thời gian giải thích với hắn, vội vàng thay vào một bộ quan phục, ôm Như Tiểu Lam lên xe ngựa.
Như Tiểu Lam ở trong xe kiểm tra lại lá bùa cùng với kiếm gỗ, rồi lại lấy ra hai khối gỗ nhỏ nhìn như lệnh bài.
"Đây là thế thân phù ta mới làm ra, hiệu quả so với lá bùa kia tốt hơn nhiều." Nàng dương mặt đắc ý, giống như là đang chờ được người nào đó khen ngợi.
Khóe miệng Thanh Mặc Nhan nâng lên một chút: "Lại đây, đeo lên giúp ta."
Như Tiểu Lam đành phải dịch người đến sau lưng hắn, đem một khối thế thân phù đeo lên trên cổ Thanh Mặc Nhan.
Tiểu cánh tay mềm mại vờn quanh cổ hắn, cảm giác ấm áp này khiến cho hắn sinh ra một loại lưu luyến không tên.
Hắn muốn được hưởng thụ loại cảm giác này lâu thêm một chút, lâu thêm một chút.
Duỗi tay kéo nàng ngồi lên trên đùi hắn, hắn cầm lấy khối thế thân phù còn lại, cẩn thận đeo lên cho nàng, rồi đem giấu nó vào trong y phục của nàng thật tốt.
Đoàn người che chở xe ngựa của Thanh Mặc Nhan đi vào trong thành, không một ai chú ý tới, từ lúc bọn họ rời khỏi điền trang, thì một con chó màu đen cũng lặng lẽ rời khỏi theo, tận lực đuổi theo phía sau bọn họ.
Trên đầu nó vẫn còn dính một lá bùa, theo chuyển động của nó, lá bùa lại trượt xuống, bộ dáng nhìn qua rất buồn cười...