Mục lục
[Dịch] Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám người Huyền Ngọc đứng ở phía xa, nhìn Thanh Mặc Nhan khoanh tay kiên nhẫn đứng tựa bên ngoài xe ngựa chờ đợi...

Một lát sau, trong xe truyền đến thanh âm rất nhỏ, ngay sau đó, tiếng thét chói tai của Như Tiểu Lam vang lên.

Đám người Huyền Ngọc đồng loạt cúi đầu che mặt, thế tử là người như thế nào, là Đại Lý Tự Thiếu Khanh, âm thầm làm cho hoàng đế biết bao nhiêu việc, nhiều thủ đoạn, cách thức hành sự đến ngay cả ác quan ở trong triều cũng cảm thấy hổ thẹn không bằng.

Như cô nương sao có thể là đối thủ của thế tử bọn họ đây.

Thanh Mặc Nhan thong thả ung dung nhấc màn xe lên, thăm dò hỏi thử có việc gì.

Rất nhanh, đám người Huyền Ngọc nhìn thấy Thanh Mặc Nhan bế Như Tiểu Lam ra khỏi xe, thấp giọng an ủi, xoay người tiến đến lều trại.

Huyền Ngọc cùng đồng bạn đưa mắt nhìn lẫn nhau, đang định nói cái gì, chợt thấy Thanh Mặc Nhan từ trong lều trại đi ra.

"Huyền Ngọc, ngươi đi gọi Ngàn Thương đến, bảo nàng canh chừng trong xe ngựa, trừ ta cùng Tiểu Lam ra, bất luận kẻ nào cũng không được tự tiện tiến vào trong xe."

"Rõ."

Thanh Mặc Nhan trở lại lều, thình lình nhìn thấy vật nhỏ quần áo hỗn độn ngồi ở trong chăn, dùng sức lôi kéo cái yếm, mùi xạ hương tỏa ra khắp nơi, tâm Thanh Mặc Nhan đột nhiên nhảy lên nửa nhịp.

"Thanh Mặc Nhan, mau tới giúp, có rất nhiều côn trùng... Tất cả đều chui vào trong y phục của ta." Trong thanh âm Như Tiểu Lam mơ hồ mang theo tiếng khóc nức nở.

Những côn trùng này đều không có độc, chẳng qua bởi vì da thịt nàng quá non mịn, cho nên khi chúng nó chui vào y phục nàng đã để lại chút dấu vết.

"Ai bảo ngươi ngủ ở trong xe ngựa." Thanh Mặc Nhan ngoài miệng răn dạy, động tác trên tay lại rất nhanh chóng bắt mấy con côn trùng từ trong y phục nàng ra.

"Trên người rất ngứa." Như Tiểu Lam cố với tay ra phía sau: "Thanh Mặc Nhan ngươi nhìn giúp ta xem, nơi này có bị cắn hay không."

Nhìn nàng lôi kéo cái yếm, da thịt trắng nõn ở dưới ánh đèn hiện lên ngân quang, Thanh Mặc Nhan có chút hối hận.

Đây có phải là tự làm tự chịu không?

Nhìn vật nhỏ mang theo đôi mắt ngập nước đáng thương hề hề nhìn hắn, đáy mắt Thanh Mặc Nhan bùng phát lên một ngọn lửa nhỏ.

"Đừng lộn xộn." Duỗi tay chế trụ nàng, bàn tay trượt theo lưng nàng đi xuống.

Như Tiểu Lam vặn vẹo thân thể: "Phía trước, phía trước cũng ngứa."

Thanh Mặc Nhan cắn chặt răng, ngọn lửa càng cháy càng to, nhưng mà nha đầu vô tâm này lại không ý thức được cái gì, không ngừng trêu chọc thần kinh hắn.

Thanh Mặc Nhan kéo mạnh chăn lên bọc lấy toàn bộ cơ thể nàng.

Như Tiểu Lam giống con ấu trùng ở bên trong xoay tới xoay lui, ầm ĩ nơi này ngứa nơi đó đau, náo loạn đến nửa canh giờ mới thấy an tĩnh lại.

Thanh Mặc Nhan tìm lý do ra ngoài lấy thuốc, đứng yên để cho gió đêm thổi qua thân thể hồi lâu.

Đám người Huyền Ngọc trốn ở chỗ xa nhìn thấy, ai cũng không dám lại gần.

Vừa rồi thanh âm trong lều bọn họ đều nghe thấy hết, loại thời điểm này, vẫn là cách càng xa càng tốt, đỡ phải bị thế tử giận chó đánh mèo.

Như Tiểu Lam bị côn trùng dọa sợ, ngày hôm sau bắt đầu trở nên ngoan ngoãn, đến buổi tối lại ôm thảm nhỏ của nàng tung ta tung tăng đi theo sau lưng Thanh Mặc Nhan.

Có lúc Thanh Mặc Nhan chưa xử lý xong sự tình trong doanh trại, bảo nàng về trước nàng cũng không chịu, rất nhiều lần nàng đã ngủ quên bên ngoài, cuối cùng lại bị Thanh Mặc Nhan ôm trở về.

Sự thật bên trong chỉ có mấy người Huyền Ngọc biết, mỗi lần nhìn thấy Thanh Mặc Nhan ôm Như Tiểu Lam vào trong lều, bọn hắn không khỏi thở dài liên tục.

Chủ tử bọn hắn sao lại động tâm tư với một nhóc con đây, xem ra nếu muốn được hưởng lợi ích thực tế, chủ tử bọn hắn còn phải đợi thêm một khoảng thời gian dài nữa.

Chỉ có thể nhìn không thể ăn, loại tư vị này, xem ra chỉ có Thiếu Khanh đại nhân của bọn hắn là hiểu sâu sắc nhất.

Đội ngũ lại đi thêm hai ngày đường, cây cối dần dần thưa thớt, đường cũng càng khó đi hơn, trên mặt đường toàn là đá vụn, rất nhiều lần bánh xe bị mắc kẹt, cuối cùng cũng chỉ có thể dùng nhân lực nâng ra.

"Này đường cũng quá khó đi a." Thái Nghĩa Minh thở dài: "Bằng không bỏ xe ngựa lại, tốc độ chúng ta có thể nhanh hơn một chút."

Thanh Mặc Nhan nhìn sắc trời, hiển nhiên không đồng ý với đề nghị này.

Đúng lúc này, xe ngựa bọn họ đột nhiên nhoáng lên, bánh xe mắc vào hố đá vụn.

Sử Đại Thiên suýt nữa bị hoảng ngã xuống xe, hùng hùng hổ hổ nhảy xuống xem xét.

Ngàn Thương cũng đi xuống theo.

"Ngươi trở về đi." Sử Đại Thiên bày ra một tư thế oai hùng: "Loại việc cỏn con này, một mình ta làm là được rồi."

Ngàn Thương lẳng lặng đứng ở nơi đó nhìn Sử Đại Thiên hạ thắt lưng, dùng sức đẩy phía sau xe.

Xe ngựa không chút xê dịch.

"Giúp đỡ?" Ngàn Thương phun ra hai chữa.

"Không cần không cần, việc nhỏ này sao có thể để ngươi làm đây." Sử Đại Thiên phun một ngụm vào hai bàn tay: "Ngươi cứ đứng đó nhìn đi, những việc như thế này là đàn ông sao có thể để cho cô nương yếu đuối động vào được."

Đám người Huyền Ngọc đứng ở xung quanh, nguyên bản bọn hắn cũng muốn đi lên hỗ trợ, nhưng mà khi nghe xong những lời kia, tất cả đều đứng tại chỗ bất động.

Yếu đuối... Từ này dùng để hình dung ai?

Ngàn Thương?

Ngay cả Huyền Ngọc cũng cảm thấy đồng tình với Sử Đại Thiên.

Như Tiểu Lam ở trong xe ngựa cười đến nghiêng ngả, ngã ngửa vào trong lòng Thanh Mặc Nhan.

Ánh mắt Sử Đại Thiên lại độc đáo như thế, cư nhiên coi trọng Ngàn Thương?

Đẩy thêm vài lần, xe ngựa vẫn không động đậy, trên mặt Sử Đại Thiên có chút không nhịn được.

Đúng lúc này hắn nghe thấy từ trong xe truyền ra một thanh âm giòn tan: "Ngàn Thương, ngươi đến giúp hắn một chút đi."

Ngàn Thương đi đến phía sau xe ngựa.

Sử Đại Thiên cười hắc hắc: "Nếu không chúng ta cùng nhau..." Còn chưa dứt lời, tay hắn đột nhiên rơi vào không trung.

Đám người Huyền Ngọc chỉ cảm thấy một trận cuồng phong thổi qua, xe ngựa của Thanh Mặc Nhan như mũi tên phi ra khỏi cái hố.

Có mấy người nhãn lực tốt, thậm chí ở trong nháy mắt kia bọn họ thấy được hai con ngựa kéo xe đang vắt chân lên cổ chạy, kêu to sợ hãi bị chiếc xe đẩy về phía trước...

Thân thể Sử Đại Thiên vẫn duy trì một tư thế, đứng im tại chỗ, nhưng mà chỉ trong chớp mắt xe ngựa đã chạy đi rất xa, cách nơi hắn đứng chừng năm mươi bước chân.

"Phát... Phát sinh chuyện gì..." Sử Đại Thiên lắp ba lắp bắp nói.

"Vừa rồi có một trận gió thổi tới, thổi xe ngựa chạy đi." Huyền Ngọc nghiêm túc nói dối.

"Làm sao có khả năng!" Sử Đại Thiên gân cổ lên kêu.

"Vừa rồi ta nói sai a, là hai trận gió mới đúng." Huyền Ngọc sửa chữa.

"Nga, nguyên lai là như thế."

Nhóm tử sĩ đồng loạt liếc mắt, hắn cư nhiên tin đó là sự thật.

Thời điểm Như Tiểu Lam chui ra khỏi xe, sắc mặt đã trắng bệch, ngồi xổm ở ven đường trực tiếp nôn ra.

Ngàn Thương mạnh đến mức nào nàng không biết, nàng chỉ biết trong nháy mắt kia, xe ngựa tựa như biến thân thành tàu lượn siêu tốc, tốc độ đó... Thậm chí nàng còn thấy được bóng dáng của vận tốc ánh sáng trong đó.

Khi đám người Huyền Ngọc chạy đến đã thấy Thanh Mặc Nhan đang vuốt lưng cho Như Tiểu Lam.

Sau khi nôn xong, Như Tiểu Lam mới cảm thấy đỡ hơn.

"Lần sau xe ngựa bị mắc kẹt cứ để Huyền Ngọc bọn họ đẩy đi." Như Tiểu Lam sợ hãi dặn dò Ngàn Thương.

Nhưng mà, chờ đến khi nàng cùng Thanh Mặc Nhan quay lại xe ngựa, phát hiện miệng hai con ngựa kéo xe đang sùi bọt mép, vẫn còn ở trong trạng thái say xe.

Ngay cả người kéo xe cũng say, như này làm sao mà đi!

Thương cảm đỡ trán.

Trời ạ, thật mệt tâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK