• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

----
HUYỀN NỮ KINH – Chương 60. VI SI VI CUỒNG (hạ))
Tác giả: Vương Thiểu.
Dịch: Vmvm

Tiểu Lục Tử vừa nhìn thấy bóng người vận đồ trắng như tuyết bị trói chặt ấy, tâm hồn đang phẳng lặng như đáy hồ chợt nổi cơn sóng dữ. Hắn chỉ thẳng vào Cao Mãnh, mắng: “Nàng ấy là muội tử của Sở Lôi, ngươi dám làm vậy ư? Đường đường là tên giặc đầu sỏ nha trảo của Kim Tiền bang, thế mà lại đi uy hiếp một nữ tử mù lòa, chuyện này truyền ra ngoài, không khỏi khiến thiên hạ cười chết hay sao?”

“Chỉ cần giết chết ngươi, có bị thiên hạ chê cười thì đã làm sao? Cao bang chủ cũng đã nói vậy rồi, xem ra chúng ta rất coi trọng ngươi đấy!” Cao Mãnh nhân cơ hội hắn phân thần, đề đao chém tới, một luồng đao quang cường đại veo véo rít lên.

Tiểu Lục Tử không có lòng nào ham chiến, liền vận hộ thể trong suốt lên, vung quyền đánh lên đao. Kình lực phản kích, hắn tà thân nhảy phốc đến Sở Sở. Hắn thiên toán vạn toán, lại không hề tính đến chuyện của Sở Sở. Hắn cứ nghĩ Kim Tiền bang còn xem trọng thân phận của Sở Sở, nên không dám làm khó dễ gì nàng. Hiện giờ, nàng chạy cũng khó, mà không chạy cũng không xong. Còn chưa hạ thân xuống, hắn đã nghe tiếng Sở Lôi quát tháo: “Minh Cơ, bỏ muội muội ta ra! Con mẹ nó, ai dám bắt nó vậy?!”

Tiếng quát của Sở Lôi còn âm âm, thì Trượng nhị trường thương trong tay hán đã chỉ thẳng Minh Cơ, không thèm lý gì đến bọn binh sĩ thông thường quanh đó. Sự giận dữ toát ra từ người gã, thậm chí người mù còn cảm nhận được, tự nhiên gây kinh sợ cho không ít người. Cái danh Thiểm điện thương Sở Lôi đã chấn động Trung châu địa giới, ai không biết hắn là đệ nhất hộ vệ của Kim Tiền bang? Ngay cả võ tướng của quân đội Trung châu thành còn do chính một tay hắn đào tạo ra mà.

Trong mắt Minh cơ thoáng vẻ bất an và kinh hoảng, vội nói: “Sở hộ vệ, ta chính là phụng mệnh hành sự, chuyện này là do Cao bang chủ….”

“Cao Cầu ở đâu?” Tiểu Lục Tử cùng Sở Lôi đồng thời quát lớn.

Tiểu Lục Tử nhẹ đáp xuống trước mặt Minh Cơ, không xem bọn binh sĩ vũ trang cạnh bên ra gì, chỉ lạnh lùng nhìn ả. Hắn và Minh Cơ tính ra thì cũng chẳng có giao tình, mà cũng chẳng có oán cừu. Nhưng hắn tuyệt không rõ, vì sao từ trước đến giờ ả cứ hay chống lại mình. Những chuyện nhỏ trước kia coi như bỏ qua, nhưng hiện tại ả lại mặc nhiên uy hiếp Sở Sở, bức bách chính mình. Điều này không thể không tính tới.

“Ha ha ha ha, bổn bang chủ ở đây!” Cao Cầu và Thượng Quan Trác Việt đồng thời bước ra từ trong loạn quân. Đi sau họ còn có Lư Báo và Kiều Chí trong trang phục cao quý nhưng lại bừng bừng sát khí.

Thượng Quan Trác Việt vận bạch y phiêu phất, nghi biểu phi phàm, gương mặt cao ngạo như cười như không. Khi nhìn về phía Tiểu Lục Tử, ánh mắt lão lóe lên sự giận dữ và hận ý. Lão cứ một mực xem mình là bất phàm, thế mà chỉ có một tên tiểu tặc thế này lại giết mãi không xong, còn khiến cho huynh đệ trong nhà trở mặt tương tàn, thuật pháp bị đả đoạn, thụ thương. Chuyện này đã sớm truyền ra ngoài. Hiện giờ lão không còn mặt mũi gì nữa, chỉ muốn giết quách Tiểu Lục Tử, rửa sạch mối nhục.

Sở Lôi không thèm lý đến Tiểu Lục Tử, nổi giận nhìn Cao Cầu lớn tiếng hỏi: “Cao bang chủ, bản thân ta tự nhận thấy mình lòng trung như nhất, vì Kim Tiền Bang mà lập biết bao công lao hãn mã, chưa có làm điều gì đắc tội với ông, vì cớ gì mà ngược đãi muội muội của ta?”

Sắc diện của Cao Cầu bất biến, cười hắc hắc đáp: “Sở hộ vệ, cái này là do ngươi sai rồi. Muội muội của ngươi và Tiểu Lục Tử có mối tư giao rất tốt. Ngươi không quản chế được người nhà của ngươi. Bây giờ vì để bắt hắn, làm cách này chỉ là hạ sách. Ngươi đừng có gấp, nếu lần này giết được Tiểu Lục Tử rồi, ta thưởng cho người mười đứa mỹ nữ, coi như bồi tội, thế nào? Ha ha, đừng nghĩ ngợi gì nữa, mất đi một muội muội đui mù, bù lại được mười mụ vợ xinh đẹp, còn tính toán gì nữa!”

Sắc mặt của Sở Lôi biến đổi không ngừng, dường như đây là lần đầu tiên hắn hiểu rõ Cao Cầu. Hắn từ từ hạ trường thương trong tay xuống, đưa mắt nhìn Tiểu Lục Tử.

Cao Cầu cho là Sở Lôi đồng ý rồi, liền cao hứng cười lớn, nói với Tiểu Lục Tử: “Tiểu lục tử, hiện giờ phải coi thái độ của ngươi. Nếu muốn Sở Sở cô nương còn sống, thì ngươi tự vẫn ngay tại đây. Yên tâm đi, Cao Cầu ta tuy chẳng là gì cả, nhưng đã nói ra rồi thì kể như xong!”

“Không được! Tiểu Lục Tử, không cần quan tâm đến muội, huynh mau chạy đi!” Sở Sở đột nhiên thét lớn, vụt giãy dụa muốn tránh khỏi làn dây bằng gân dị thú buộc trên người. Ngấn cổ tuyết bạch dưới chủy thủ trong tay Minh Cơ của nàng đã hằn lên một đạo huyết ngân.

Minh Cơ bị sự chống trả kịch liệt của nàng, nhất thời không dám giết hay làm bị thương Sở Sở. Khi ả nhìn thấy ánh mắt sát nhân của Tiểu Lục Tử, trong lòng không khỏi ớn lạnh. Tuy nhiên, ả tịnh không bỏ trủy thủ xuống, lại còn bóp cổ Sở Sở chặt hơn, mục quang phức tạp nhìn trừng trừng Tiểu Lục Tử.

“Bỏ Sở Sở ra!” Tiểu Lục Tử trừng trừng nhìn Minh Cơ, đột nhiên dồn nét chân khí kinh người hét lên một tiếng như sấm vỡ: “Ta bảo ngươi bỏ ra, có nghe không!”

Minh Cơ bị dọa chết điếng toàn thân, chủy thủ lỏng ra. Tiểu Lục Tử nhân cơ hội đó phóng lên không trung, bắn thẳng về phía ả. Chân khí trong suốt trong tay hắn hóa thành một đạo trường mâu bén nhọn, thân người đang ở không trung, thì trường mâu đã đánh tới đầu của Minh Cơ.

Tiểu Lục Tử muốn giết người rồi, bất quản người đó là ai, chỉ cần dám uy hiếp Sở Sở, uy hiếp gã, thì gã nhất định phải giết sạch!

Mắt môi Minh Cơ chợt thoáng qua một chút thê lương. Chủy thủ trong tay vội biến thành một đạo hồng quang, chặn lại thanh trường mâu ảo hóa từ chân khí đang bay tới.

Ánh mắt mọi người đều bị Tiểu Lục Tử hấp dẫn, ngay cả tiếng chém giết ở bên ngoài cũng nhỏ hẳn lại, khắp đất trời chỉ còn lại thân ảnh cứu người đó.

Có người tin chắc hắn sẽ thành công. Có người hy vọng hắn thành công. Có người cản trở hắn thành công. Và cũng có người….

Thượng Quan Trác Việt chợt lóe lên vẻ tàn nhẫn và oán độc. Hắn thầm vận dụng hai tay, thông qua Tăng phúc giới chỉ thuộc Hỏa hệ, bắt thành ấn quyết, miệng lầm rầm, nhanh chóng niệm động chú ngữ, gương mặt anh tuấn hiện vẻ tà ác tranh nanh.

Thanh chủy thủ do Minh Cơ xuất ra trong lúc vội vàng đã bị Trường mâu đánh văng đi. Ả đã sớm dự liệu được sẽ có kết quả này, bèn xòe tay bún một chỉ, một đoàn dược phấn màu đen bắn vào giữa thanh trường mâu. Hai vật vừa tiếp xúc, đã tạo ra một tiếng “tư” trong không trung. Luồng chân khí bị dược phấn dung hóa, sản sinh ra một đám độc vụ, lan tỏa ra chung quanh, khiến mọi người đua nhau tránh né.

Tiểu lục Tử tăng cường thêm chân khí hộ thể, không biến cải phương hướng, phóng tới Sở Sở đang nằm trong lòng Minh Cơ. Hắn đã có thể chạm nhẹ vào đầu của Sở Sở.

Đột nhiên, trong não hắn hiện lênh một dấu hiệu khẩn cấp, khiến hắn chỉ kịp phản ứng gì theo bản năng, thân người rung lên, bắn ra ngoài luồng độc khí, lăn thêm vài trượng nữa.

“Hô hô!” Luồng hỏa diễm màu đỏ chạch vừa dâng lên đã được người chỉ huy, theo đó phóng xuống mặt đất, che phủ chu vi ba trượng chung quanh Minh Cơ và Sở Sở, nuốt gọn hai nữ nhân này.

Liệt diễm cháy phừng phừng. Hai nữ nhân đang trong biển lửa. Thượng Quan Trác Việt cười nhăn nhở. Cao Cầu kinh hãi. Bọn binh sĩ ngây ngốc đứng nhìn…

Sở Lôi thống khổ nhắm mắt lại. Hai giọt nước mắt từ từ ứa ra. Thanh cương thương đang được năm ngón tay xù xì đầy vết chai của hắn nắm chặt, nhưng không hề cử động gì. Hắn hiểu rõ, Sở Sở không có chút công phu gì, không thể nào thoát khỏi bị thiêu trong biển lửa. Hơn nữa, hắn còn sợ nàng còn bị hóa thành tro bụi vì pháp thuật cáo cấp thuộc hỏa hệ đó nữa.

Tiểu Lục Tử si ngốc đứng nhìn biển lửa, cười lớn điên cuồng, nước mắt ướt đầm khuôn mặt. Hắn từ từ bước gần đến lửa, từng bước từng bước một.

Huyền Tử trong không gian tại tiên thư cố gọi hắn dừng bước, nhưng không có tác dụng gì, chỉ cảm thấy hắn đang bi thương vô hạn.

“Thừa cơ giết hắn!’ Cao Cầu hạ lệnh. Là kẻ mạnh nhất trong số chỉ huy thân vệ quân, Cao Mãnh nhào đến Tiểu Lục Tử trước tiên.

Tiểu Lục Tử không màng được mất, tựa hồ không nghe lời Cao cầu nói, tiếp tục bước vào biển lửa.

“Phác xích! Phác xích!” Biển lửa đột nhiên bị diệt, không khí tản ra một hương vị của dược phấn. Hai đạo thân ảnh vẫn còn ở chỗ cũ, nhưng một người đã gục xuống đất, không biết sống chết thế nào.

“Sở Sở!” Ánh mắt u ám của Tiểu Lục Tử chớp lên một đạo hào quang. Gã muốn đến tra xét thương thế của nữ nhân yêu dấu, nhưng lại bị Cao Mãnh ngăn lại. Đao quang đó lại bắn đến trước ngực hắn.

“Hưu! Đinh!” Sở Lôi vung thương bắn tới, ngăn một đao tất sát của Cao Mãnh lại.

Cao Mãnh cả kinh, vừa định chất vấn Sở Lôi, đã thấy Sở Lôi thét lên một tiếng, phản thủ đánh một thương vào Tiểu Lục Tử, miệng gầm lên: “Tất cả là do ngươi hại chết Sở Sở, đem mạng đền đây!” Một thương phóng ra, lại tiếp một thương như rắn chồm phóng tới: “Tiểu tặc, nếm một thương của ta!”

Tiểu Lục Tử hơi ngờ vực, lấy làm lạ liếc nhìn Sở Lôi. Thấy một thương của y nhắm đến chỗ nhược ở mệnh căn của mình, lập tức hội ý. Gã từ từ cất lên, hai chân bình tức, đồng thời mượn sức đạp thương, dùng một thế rất đẹp phóng lên cao sáu bảy trượng. Sở Lôi cũng không buông tha, phóng vụt theo hắn lên thiên không, cử thương đâm tới. Tiểu lục Tử lại mượn sức ở đầu thương, bắn thêm lên cao ba trượng nữa.

Động tác này hai người đã luyện hơn mấy trăm lần rồi, hai người ở trong không trung từ từ bay lên, ngươi đến ta lui, tinh kỳ vô cùng. Sau đó chợt thấy hai chân của Tiểu Lục Tử cuốn đến như gió, tống thẳng vào ngực Sở Lôi. Sở Lôi phản thủ giữ lấy gốc thương, dùng cán thương đính vào bàn chân hắn.

“Chi!” một tiếng, gót chân của Tiểu Lục Tử đứng vững trên cán thương. Cương thương lập tức biến thành hình cung. Rồi bật nghe “sưu” một tiếng, biến hắn thành quả đạn bay vút về phía tường thành.

Tiểu lục Tử giống như mũi tên rời khỏi cung, hóa thành một đạo tàn ảnh, trong chớp mắt đã bay đến tường thành.

Lúc này, một đạo lam ảnh xấu xí đang bị hai mũi tên bức lui lại, chặn ngang đường tiến của gã.

Không còn cách nào, Tiểu Lục Tử bèn thuận tay tiếp lấy y, tùy thời có thể dùng y giúp mình ngán tên.

“Sưu sưu sưu! Sưu sưu sưu!” Vạn mũi tên bắn tới, toàn bộ đều ngắm chuẩn lên người của Tiểu Lục Tử.

Tiểu Lục Tử đem toàn bộ chân khí ảo hóa thành phòng hộ tráo, đồng thời đem tên Lương Sơn đạo tặc xấu xí ngán trước người.

“Ái da, ti bỉ!” Người đó kêu lên một tiếng quái dị, lấy từ trong giới chỉ ra một đạo quang mang màu xanh thẫm, đó chính là một cái ô quy xác, ngăn cản trước mặt hai người.

“Phanh phanh phanh!” Đầu tên đều cấm trên ô quy xác, giống như tiếng trống dập dồn.

Động tác này nói thì lâu, nhưng phát sinh thì chỉ trong cái chớp mắt. Họ chỉ cho bọn binh sĩ trên tường thành một cơ hội phát tên. Chờ đến khi chúng tra tên vào lần nữa, thì phát hiện hai người đã bay đến trên hào hộ thành, rồi ùm một cái, biến mất vào trong làn nước, không còn nhận được tung ảnh.

“Đuổi, đuổi theo nhanh cho ta!” Cao Cầu điên cuồng hết lớn, nét mặt xuất hiện vài phần sợ sệch: “Người nào biết được hành tung của Tiểu Lục Tử, thưởng ngàn lượng vàng. Ai lấy được đầu hắn, thưởng mười vạn lượng vàng.

Hết quyển 1













Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK