HUYỀN NỮ KINH. QUYỂN 1. CHƯƠNG 55. TÂY THỔ DÂM TĂNG
Tác giả: Vương Thiểu. Dịch: Vmvm
Sau khi đuổi hai tỷ đệ đi, Tiểu Lục Tử cười khổ, tiếp tục lần đến chỗ phát ra tiếng đánh giết. Vừa rồi, gã buộc phải nói những lời như thế với Thượng Quan Đào Đào, vì gã biết nàng đã được hứa gả cho Đông Phương thế gia. Một khi họ đến ép phải xuất giá, thì một thiếu nữ nhỏ bé như nàng không có cách gì từ chối được. Gã làm vậy quả có phần âm hiểm, đem trách nhiệm đổ hết lên đầu một tiểu nữ hài, nhưng trong lòng gã cũng dâng trào nỗi chua xót như kim châm muối xát.
"Ài, loạn thế ơi là loạn thế, phải có thật lực mới có thể tồn tại! Nếu bổn thiếu gia lấy được thiên hạ, Thượng Quan thế gia không thể không dâng Đào Đào cho ta sao? Để lúc đó coi cái lão Thượng Quan Trác Việt mắt lé coi trời bằng vun kia có còn dám chửi ta là tiểu tặc hạ tiện không? Ài, nói vậy chứ thân phận của bổn thiếu gia cũng có điểm không bằng lão!"
"Hừm, trước hết phải trốn khỏi Trung Châu rồi tính tiếp. Tòa thành này dù gì cuối cùng rồi cũng thuộc về mình thôi! Tiểu Lục Tử ta còn quay lại mà!"
Tiểu Lục Tử hầu như không hề nghĩ rằng mình sẽ không thể trốn khỏi nơi này vậy. Thận đang ở nơi nguy hiểm nhất ở Trung Châu mà lòng đã mơ tưởng đến tương lai tươi sáng sau này.
"Maaaa!" Khắp đất trời đột nhiên vang vọng tiếng thét giận dữ như sấm gầm. Nó vừa giống như tiếng trâu rống, vừa tựa tiếng người kêu. Từ tầng mây xuất hiện một đạo kim quang, ánh sáng vàng có pha lẫn tà quang, bao phủ hàng chục trượng khắp khuôn viên. Khí tức từ thời viễn cổ hồng hoang từ từ lan tỏa trong không khí. Khắp đất trời tựa hồ bị đạo âm thanh này độc chiếm, khiến tâm hồn của những người ở đương trường đều chấn động lung lay.
Tiểu Lục Tử vô cùng ngạc nhiên, thầm vận chân khí hộ trụ tâm thần, tử tế quan sát luồng kim quang cách trước mặt không xa. Trong luồng kim quang đó có những bóng hình mập mờ huyền ảo, giống như một con ác xà ngoắc qua ngoắc lại. Rõ ràng luồng kim quang này là phật lực thuần chánh, nhưng sao nó lại tán phát một thứ khí tức tà ác? Toàn bộ hình trạng đó giống như một con ác quỷ, thân thể toát ra lực uy hiếp cực đại, làm rúng động tinh thần của địch nhân.
"Kẻ tu chân Tây Vực? Đây chính là Lục Tự chân ngôn chú, chỉ có người thuộc Phật môn tông phái ở Tây vực mới có thể dùng. Bất quá, tu chân giới đều rút sâu vào thâm sơn cổ tự lo tu luyện, người này lại nhàn tản vô lo, lại đi quản chuyện thế tục là sao vậy? Không biết y có sợ Giới thần hồ đồ nhân cơ hội này giáng lôi kiếp hay không?" Tiểu Lục Tử thừa biết kẻ tu chân này rất mạnh. Gã vô cùng cẩn thận lần tới trước, bắt gặp không ít thi thể nằm la liệt trên mặt đất, đa phần là Phòng thành quân và Võ Lâm quân.
Tiểu Lục Tử từng nghe qua chuyện về Giới Thần. Phàm người nào ở tinh cầu này sử dụng lực lượng cường đại thì đều kinh động đến Giới thần. Tuy nhiên, cách làm việc của Giới thần rất tùy tiện, tạo ra không ít chuyện đáng cười. Hai bên không bên nào muốn gặp bên nào. Tu chân giới thì sợ thiên lôi của Giới thần. Giới thần thì tựa hồ như sợ năng lượng của tinh cầu bị xài phí tiêu hao hết, do đó cứ phóng lôi điện đánh loạn cả lên. Nếu trúng thì tốt, không phóng trúng thì các vị thần này cũng tự động li khai.
"Không biết đây có phải là Tạp Khâu, vị sư chuyên trách luyện đan cho Thành chủ Triệu Cao không?" Tiểu Lục Tử đột nhiên nhớ tới có nghe qua Cao Cầu nói về chuyện trong Thành chủ phủ. Vị Luyện đan sư Tạp Khâu này là do Thái Kinh tiến cử với Triệu Cao. Lão có thể chế được một thứ đan dược tráng dương kiện thể, được Triệu Cao rất trọng thị, thường đem thê tiếp cấp cho lão vui đùa. Không ngờ lão lại có một bản lĩnh như vật, lại còn là một kẻ tu chân thuộc Phật môn.
Thi thể càng lúc càng nhiều, xuất hiện cả vài thi thể trong y phục dạ hành. Tiểu Lục Tử lúc này có thể nhìn thấy một nhóm người đang bị đám binh sĩ vậy chặt. Những người đó toàn thân vận đồ dạ hành màu lam, không hề mang mặt nạ, thân thể được bao phủ bằng một vầng hào quang, cật lực chống cự lại Phật môn ấn chú. "Lương sơn tứ thập đại đạo ta thà chết không hàng, tên dâm tăng nhà ngươi có gan thì đến đây cùng Lý Quỳ đấu một trận!" Người nói mặt đen như than, phát sinh một quả khí cầu cường đại màu đen tu tập ở hai tay, đột nhiên chuyển hướng phóng tới đánh những bí chú của Phật môn chân ngôn ấn ở trên không.
Tiểu Lục Tử ít nhiều đã miễn dịch đối với chuyện tên tuổi trùng hợp so với lịch sử và tiểu thuyết ở nhân gian. Gã nghe đến cái đại danh đỉnh đỉnh "Hắc toàn phong Lý Quỳ" mà không thèm ngạc nhiên một chút nào. Gã cũng đã sớm biết uy danh của bốn mươi vị đại đạo Lương Sơn chuyên tiềm nhập vào nhà thành chủ hoặc phú hào để hành đạo, lại rất thích thú chuyện tiếp tế cho người nghèo, khiến danh tự có pha mùi chính nghĩa.
Hòa thượng đứng giữa tràng người cao hai mét, đầu to tai lớn, miệng sư tử mắt cọp, mặt nung núc thịt, sắc mặt vừa tà ác vừa dâm đãng, không giống với bộ dạng của người tu hành bình thường. Lão khóac trên người một cái Ma hoàng tăng bào, cà sa màu đỏ hồng tùy ý cột xéo trên eo, tay trái cầm một sâu chuỗi to đen nhánh, miệng cười hung ác dùng hữu thủ phóng ra từng đạo huyền phù màu vàng đen.
Cạnh lão, sáu mỹ nữ toàn thân lõa thể, tóc vàng mắt xanh, cười hi hỉ dâm đãng uốn éo eo mông, phô ra những đường con tròn trắng mịn như tuyết, dụ hoặc ánh mắt của nam nhân. Ánh mắt của họ mê mang, dường như bị người ta khống chế tâm thần, động tác tuy đẹp nhưng cứng nhắc. Họ vây quanh dâm tăng giống như những con rối diêu qua động lại.
Tiểu Lục Tử nhìn sáu nữ tử dị tộc tuyệt đẹp này, phát hiện từng đạo năng lượng phóng ra từ thân thể đang diêu động của họ, hòa với luồng chân ngôn của dâm tăng, hòa hợp thành một kết lưới vô cùng chặt chẽ.
Lam y đạo tặc đang bị vây đột nhiên bắn ra một đạo kim sắc ảnh tiễn, xuyên qua tầng tầng chân ngôn chú, bức tới tâm tạng của dâm tăng Tạp Khâu. Tạp Khâu không thèm động đậy, vì đã có một Kim phát mỹ nữ xuất hiện trước người lão tiếp nhận mũi quang tiễn đó.
Sáu nữ tử này quả nhiên là công cụ luyện chế của lão, giống như pháp bảo có thể công thủ nhịp nhàng, lại còn vì lão mà hiến dâng năng lượng. Tiểu Lục Tử ẩn trong bóng tối, đối với tu chân pháp bảo gã không biết nhiều, cũng không muốn nếm thử, bỡi vì gã biết năng lực của mình còn nông cạn lắm, nếu lỡ gặp phải địch nhân lợi hại như vậy, thì ngay cả cơ hội để chạy cũng không có.
Dâm tăng Tạp Khâu đột nhiên ngẩng đầu nói với người bị vây ở phía tây nam: "Nếu trả lại đồ đã cướp của ta và giao lại tài vật đã trộm của thành chủ, bần tăng sẽ cho các ngươi đi! Thế nào?"
Người bị vây hét lớn: "Thạch Thiên Thâu ta lấy được món gì có trả lại ai bao giờ? Hơn nữa dâm tăng ngươi còn sát hai hơn mười hai huynh đệ của ta, hôm nay có ngươi không có ta, còn ta nhất định không còn ngươi."
"Nếu là vậy thì đừng trách bần tăng ác độc!" Dâm Tăng Tạp Khâu phất tay ra hiệu cho binh sĩ lui ra, hữu thủ liên kết vài chục đạo pháp ấn, kết chặt tầng tầng lên trên kết giới. Mỗi lần bắn ra một pháp ấn, không gian giữa các đạo phù văn liền gia tăng thêm một tầng áp lực.
Cao Cầu đái lĩnh tứ đại hộ vệ và hàng trăm bang chúng lùi rất nhanh, dạt ra ngoài nhốn háo vô cùng. Chúng không muốn tổn thất lực lượng của mình, nhưng lại muốn bày tỏ lòng trung với thành chủ, giúp thành chủ bắt trộm, tự nhiên không thiếu họ làm trò vui được.
Tiểu Lục Tử nghĩ chỗ này cách tường thành khá xa, giờ mình không nhân thời cơ tuyệt hảo này trốn đi thì còn đợi đến bao giờ? Hơn nữa, dù cho bị quân giữ thành phát hiện, Cao Cầu và truy binh cũng không làm gì được. Hắn vừa định li khai, chợt thấy trong đám đạo tặc có người vừa lấy ra một thứ pháp bảo giống như mu rùa, phát ra vầng hào quang màu xanh lục, bảo vệ hơn mười đạo tặc vào trong.
Tiểu Lục Tử vô cùng kinh ngạc, thầm hỏi Lương Sơn Tứ Thập Đại Đạo lại có người tu chân nữa à? Hơn nữa, cái túi bị cướp đi được Tạp Khâu vô cùng quan tâm đó là vật gì? Nó quý hiếm đến độ nào mà dù biết sẽ bị Giới thần trừng phạt lão cũng bất chấp nguy hiểm động dụng chân ngôn tạo ra kết giới vậy?
Những phù chú cổ quái của Dâm Tăng Tạp Khâu phóng ra đều bị Ô Quy Xác ngăn lại, phát xuất ra những âm thanh chói tai. Song phương tựa hồ hãm nhập vào thế giằng co, nhất thời không biết ai hơn ai.
Tiểu Lục Tử rất muốn biết trong đám Lương sơn tứ thập đai đạo đó vì sao lại phóng ra pháp bảo phòng ngự vào lúc này? Tại sao lúc nãy họ không dùng? Tuy nhiên, gã phát hiện những nhân vật được bao phủ trong Ô Quy Xác từ từ mơ hồ, bị quang mang màu xanh sẫm che mất.
Tiểu Lục Tử nhìn cả nửa ngày, biết được có chờ thêm chăng nữa cũng không có biến hóa gì, hay là đến xem cho rõ, nhân tiện thử xem Tàn bạo thuật mình vừa học được trong Huyền nữ kinh nó như thế nào. Gã cũng cảm thấy tầng công pháp này cũng chẳng có gì tàn bạo, thậm chí còn ôn nhu nữa.
Nằm trong Huyền Nữ Kinh, lúc này Huyền Tử chợt cười nắc nẻ nói: "Sau khi nếm mùi tàn bạo của huynh rồi, đến lúc nào đó nữ nhân không chửi mới là lạ!"
(Hết chương)
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK