• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sở Sở thư!” Tiểu Lục Tử xấu hổ tới trước một bước, nắm lấy bàn tay lạnh buốt thấu xương của nàng, vội vàng giải thích: “Đệ nghĩ chỉ cần hơn mười ngày liền có thể quay về, muốn cho thư một ngạc nhiên vui mừng. Ai, không ngờ đụng phải một con bé suy nghĩ khờ khạo, bức đệ vào Long Cốt sơn mạch, chạy trong đó nửa năm mới ra được.”
“A! Long Cốt sơn mạch? Trong đó đều là yêu quái hung ác nha!” Sở Sở không thể giận dỗi với hắn, vội vàng nắm lại hai bàn tay ấm áp của hắn, hỏi: “Lại, để thư thư xem nào, không có thụ thương chứ?”
Tiểu Lục Tử lại đem Hỏa Phượng Kiếm thu hồi vào giới chỉ, thừa cơ ôm lấy Sở mĩ nhân lõa lồ, như lưu manh ở bên tai nàng nói: “Thương tích rất nặng. Vừa vào cửa liền bị thư thư oán trách, gần như khó qua được cái chết.” Hai ma thủ lần mò trên tấm lưng phấn mịn nhẵn trơn bóng của nàng, eo lưng nhỏ nhắn giống như cành liễu của nàng, đường nét nhu hòa, sờ đến gần vùng eo mông, ngọc đồn (mông) căng nở giống như gò núi lồi lên, khe mông nở rộ trêu người mơ mộng xa xôi như thế, dẫn dắt sắc thủ của nam hài không ngừng xoa nắn ở giữa phần mông đẫy đã của nàng.
Sở Sở nhất thời kích động bị thiếu niên chiếm lấy tiện nghi, nàng không ngờ Tiểu Lục Tử sau khi ra đi nửa năm, lá gan biến thành to thế này, tâm tư biến thành sắc dục thế này, lại có thể từ eo lưng mò đến hương đồn (mông) xấu hổ nhất, kể cả chốn đào nguyên riêng tư đó đều bị hắn đụng đến. Mặt ngọc của nữ nhân đỏ rực, muốn đấy hắn ra, lại phát hiện tim chẳng kìm nén được, sức lực càng lúc càng yếu, thằng xuống trầm mê, không muốn để hắn rời khỏi, cánh tay trắng muốt ôm chặt nam hài cao lớn càng lúc càng mạnh.
“A a a, không muốn, rất ngứa ngáy kì quái ha. A, không muốn nha, không thể mò tiếp xuống dưới, ừ a, thư thư phải nổi giận đấy …” Thân người mềm mại của nữ nhân run rẩy, phát hiện chân tuyết thon dài bị thiếu niên tách ra, bàn tay phải của hắn đàng từ phía sau hương đồn (mông) mượt mà mềm mại nẩy nở sờ đến tiến vào vườn hoa, một chùm cỏ thơm khiến người vừa ý bị nam hài nhẹ nhàng khơi gạt, giống như tìm kiếm động độc xà.
“Để đệ sờ kĩ nào, bỏ đi lâu thế này, thật là khiến đệ đệ nhớ chết đi, mỗi đêm ngày đều nhớ tới thư thư. Phải, giạng chân như vậy, để đệ kiểm tra một lần thư thư có nhớ đệ không?” Trong đầu nam nhân nghĩ đến bóng người xinh đẹp lẳng lơ trong Huyền Nữ Kinh, lại còn tình cảnh tựa như mộng ảo đêm đó, khiến trong lòng hắn nhiều thêm một phần dâm niệm tà ác, một vài thủ pháp cùng tư thế lạ lùng cổ quái xuất hiện trong đầu.
Thân thể nữ nhân mềm yếu ngứa ngáy khó chịu, thân thể bị hàn độc xâm nhập trường kì băng lạnh, hiện giờ lại bị vài động tác nhỏ của nam hài đùa bỡn đến sôi nổi đầm đìa (nhiệt triều lâm li), so với ngâm tắm còn thư thái hơn, một dòng nước ấm nóng ở bụng dưới dâng trào, so với nước tắm hầm hập còn nóng hơn. “A, không muốn sờ, a a.” Nguyên lai, tay trái Tiểu Lục Tử đã trèo lên đỉnh núi tuyết, trên anh đào niết mạnh lấy vài cái, khiến dục hỏa vừa mới dâng trào của nàng ta đè nén xuống, càng có thể dùng ra sức lực muốn đẩy nam hài đang giở trò ra.
“Đệ vẫn có thể khi phụ thư thư …” Sở Sở trực giác rõ được hậu quả mò tiếp xuống dưới, nhưng nàng lại luyến tiếc thông báo nhiệt tình của nam hài đột nhiên dũng cảm nổi lên, đây so với lời nịnh người lén lén lút lút trước đây càng khiến nữ nhân lòng vui sướng hơn. Nàng đã 20 tuổi, ở Thiên Vũ đại lục trong tuổi tác phổ biến tảo hôn, đã thuộc về lão cô nương không thể xuất giá. Nếu không phải 2 năm trước gặp được Tiểu Lục Tử giống như tiểu nam hài, lại giống như kì tích với ma quỷ xui khiến yêu hắn, sớm sợ rằng không cách nào gả cho người hắn thành vợ thành thiếp.
Tiểu Lục Tử đối với phản ứng của nàng ta hưng phấn phi thường, hắn biết trong người Sở Sở có một cỗ lực lượng cường đại không biết tên, tuy không cách nào sử dụng, nhưng sức lực của nàng lại lớn đến kinh người, nếu nàng ta muốn phản kháng, năng lượng bản thân cường đại gấp đôi cũng không cách chi khinh bạc nàng ta. Tình cảnh hiện tại biểu hiện rõ ràng, lòng xuân của nàng đã nảy sinh.
“Sở Sở thư, làm phu nhân đệ được không?” Trong miệng hắn mơ hồ nói ra lời thật lòng, lại vội vàng ngậm lấy đỉnh núi tuyết của Sở mĩ nhân, không có nói tiếng nào. Nữ nhân yêu kiều kêu một tiếng, mềm nhũn như bông vải trong lòng Tiểu Lục Tử, ghì chặt lấy cổ hắn, khiến miệng hắn ngậm càng sâu càng gắn bó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK