Chương 42 – Dạ chiến noãn hương (7)
Tiểu Lục Tử cố sức khổ chiến, chỉ chốc nữa là có thể thoát khỏi viện tử bị mai phục. Thượng Quan Trác Việt đang đứng lơ lửng ở trên không thấy thế không còn nhẫn nại được nữa, quát bảo bọn quân binh: “Mau tránh ra, xem ta thu thập hắn như thế nào này!” Lời chưa dứt, y đã phóng ra một đạo quang mang màu xích hồng, mang theo nguyên tố lực từ Hỏa Phượng kiếm phát ra, biến thành một con hỏa long điên cuồng phóng tới Tiểu Lục Tử.
“Hêy!” Tiểu Lục Tử cảm giác được áp lực cựa đại đang ép từ trên xuống, chu thân gã bèn phát xuất một đạo ba văn giống như tòa sen cuốn lấy hơn mười cận vệ binh ở gần rồi bốc chúng không chặn Hỏa long lại.
“Phác phác phác! Phác phác phác!” Từng tiếng nổ đinh tai nhức óc vang đọng cả đấu trường, hơn mười vũ sĩ chỉ chốc lát bị thiêu thành tro bụi, ngay cả tiếng kêu cũng không thốt ra được.
Thanh thế của Hỏa long giảm nhược, xoay trên đầu Tiểu Lục Tử một vòng, rồi mới phóng xuống đánh hắn.
Tiểu Lục Tử vận khí huy chưởng, một đạo thấu quang tinh kỳ nhanh chóng bắn tới cách bụng dưới của hỏa long bảy thốn.
“Oành!” Hỏa long bị phá thành nguyên tố, tiêu tán trong không khí. Luồng thấu quang không còn vật cản tiếp tục bắn lên đánh Thượng Quan Trác Việt.
“Hừ, đồ côn trùng gà qué!” Thượng Quan Trác Việt coi phi quang tiễn bắn tới như không, tùy tiện kết một ấn quyết, trong tay đã phóng ra một đoàn hỏa thuẫn.
Hỏa thuẫn bị lùi, rồi lùi. Cuối cùng, quang tiễn lắp lánh hào quang phi đến ngực của Thượng Quan Trác Việt.
Y thất sắc đại kinh, thân hình vụt tránh, thoắt cái đã ở cách đó hơn trượng. Chưa ổn định vị trí, mũi tên quang sắc đó đã vụt theo như hình với bóng, chỉ cách cách người hơn một xích.
“Phần hỏa chi nguyên. Phượng trảo!” Thượng Quan Trác Việt tiếp tục vận dụng thân pháp cực nhanh, trong lúc lánh tránh đã phát xuất ra tuyệ kỹ gia truyền.
Từ trong tầng mây phát xuất ra một bàn điểu trảo (chân chim) thật to, đỏ và cứng như sắt thép, trên bề mặt lặp lòe tầng tầng lớp lớp hào quang huyền ảo.
Phi tiễn cuồng ngược cuối cùng cũng bị chộp lấy, cái điểu trảo đỏ hồng đó cũng hũ hóa rồi hút dần phi tiễn.
“Phanh!” Phi tiễn phát nổ.
Điểu trảo cũng bị hủy diệt theo!
“Mau bắt lấy hắn, bắt được hắn sẽ được thưởng lớn!” Cao Cầu không khẩn trương chút nào, ngược lại lại rất hứng thú. Thủ hạ bị chết nhiều như thế, mà y chẳng thèm quan tâm. Lại ngẩng xem các thuật pháp thần bí không ngừng biến hóa, không ngừng hứng chí vỗ tay kêu hay.
Mọi người ở Trung Châu thành đều biết tập quán của Cao Cầu. Nguyên y thiện dụng kiếm, sau đó không biết làm sao mà lại si mê thuật pháp. Có người nói là do y vì nữ nhân mà học, người khác lại nói, Thành chủ thành này là Triệu Cao rất thích thuật sĩ, Cao Cầu bèn bỏ kiếm chuyển sang luyện phép. Đương nhiên thuật pháp đòi hỏi ngộ tín rất cao, phạm vi lại vô cùng rộng lớn.
“Hừ, coi ngươi còn chịu được tới đâu.” Thượng Quan Trác Việt bắt đầu bực mình, không ngờ cái tên trộm con này lại khiến ý phí nhiều sức lực đến thế. Cuối cùng, không chịu được thét lên: “Tiếp chiêu Phượng Vũ Cửu Thiên của ta!”
Hai tay của y nắm chặt Hỏa Phượng Kiếm, vì phải tập trung mọi lực chú ý, y nhắm mắt lại, gia tăng thêm hai tầng hộ thuẫn toàn thân, miệng lầm bầm đọc chú. Một luồng hào quang huyền ảo hình thành từ trên hộ thuẫn của y. Màn đêm đen kịch đột nhiên bay lên một đám mây hồng, réo rắt lửa đỏ. Đám hồng vâng đó từ từ dừng lại, biến thành hình một con cự điểu.
“Không được, nhị ca, mau dừng tay lại!” Thượng Quan Đào Đào trở nên tuyệt vọng. Nàng biết Phượng Vũ Cửu Thiên lợi hại như thế nào, đặc biệt là khi người thi pháp lại nắm trong tay bảo kiếm gia truyền của nhà nàng. Khi đó, uy lực của chiêu Phượng Vũ Cửu Thiên càng tăng gia gấp bội. “Bảo Bảo, tỷ tỷ xin đệ, mau cứu…. cứu Tiểu lục tử đi!”
Thượng Quan Bảo Bảo không hề động đậy, ba ngón tay lạnh lùng của hắn thò vào trong túi đồng, ngón tay lấy ra một cây kim sắc ma tiễn bị gãy, chính là lễ vật diện kiến mà Tiểu Lục Tử tặng cho hắn.
Tiểu Lục Tử cảm giác được áp lực cực lớn áp xuống từ thiên không. Đám mây hồng sắc đó chính là do nguyên tố thuần chánh hỏa tạo thành. Cái lực lượng cực đại đó hòa cùng thuật pháp tân kỳ, lực phá hủy không biết lường trước như thế nào. Hắn biết hôm nay buộc phải chơi với lửa, tính đi tính lại mà không thể đoán được Thượng Quan Trác Việt lại lợi hại đến như vậy.
(Hết chương)
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK