"Con đây là không tin tưởng ta? Ta không phải đã sớm nói qua với con sao, sinh nhật 16 tuổi của con nhất định có thể thức tỉnh linh mạch. Nhưng là ta buổi tối xem thiên văn, đo lường tính toán một chút cũng không có ra kết quả......" Bạch Tử Quỳnh lải nhải cùng Bạch Vũ.
Bạch Vũ nghe xong thầm nghĩ mắt trợn trắng.
Lời này từ lúc nàng còn nhỏ đã bắt đầu nghe sư phụ nói qua vô số lần, không phải nàng không tin sư phụ, sự thật là sư phụ ở phương diện tướng số chính là người bình thường, cái gì xem thiên văn, lý lẽ trắc mệnh, xem bói toán, mỗi một lần đều không có kết quả.
Sư phụ lại vẫn cứ khăng khăng thực thích tướng số đoán mệnh, xem cũng không ra được cái gì, lần trước Bạch Vũ không biết xấu hổ ngắt lời, kết quả sư phụ tinh thần gấp trăm lần từ giờ Ngọ nói đến tối, nói đến mức Bạch Vũ muốn khóc.
"Đúng rồi, con năm nay đã đủ 16 tuổi cũng nên cùng Tam hoàng tử Bắc Thần Phong thực hiện hôn ước, chuẩn bị thành thân, con mấy ngày nay có gặp qua Tam hoàng tử không?" Bạch Tử Quỳnh lải nhải nửa ngày, đột nhiên chuyển đề tài.
Bạch Vũ nghe Bạch Tử Quỳnh lải nhải vào tai trái ra tai phải, hơn nửa ngày mới phản ứng lại, thốt ra: "Không có."
"Con bao lâu rồi chưa gặp lại hắn?"
Bạch Vũ suy nghĩ một chút: "Đại khái khoảng hai tháng."
"Cái gì? Hai tháng này con làm cái gì vậy? Tam hoàng tử trong khoảng thời gian này đều ở Vương thành, con sao lại không đi tìm hắn? Có một vị hôn phu rất tốt, đặc biệt là một vị hôn phu có điều kiện vô cùng tốt, sao lại không xem trọng mà vứt đi!" Bạch Tử Quỳnh tức giận trừng Bạch Vũ.
Bạch Vũ không nói gì bĩu môi: "Cũng không phải con muốn gả cho hắn, là do sư phụ người giúp con định hôn ước."
"Đúng, là do ta tuyển cho con. Ta không phải là lo lắng cho con không thức tỉnh được linh mạch, muốn tìm người có thể bảo hộ được cho con sao. Sư phụ lại không thể bảo vệ con cả đời."
"....." Người vừa rồi còn thực sự khẳng định con có thể thức tỉnh linh mạch, hiện tại lại cảm thấy người đoán trước không đúng sao?
"Con xem bộ dạng của con chính là hồng nhan gây họa, người không có năng lực thật sự không bảo hộ được cho con. Tam hoàng tử Bắc Thần Phong là thiên tài Quận quốc trăm năm khó gặp, tuổi còn nhỏ đã là đỉnh Triệu hoán sư, ôn nhu phong độ, đối đãi với người ngoài ôn hòa, được định là Hạ Nhâm quận vương, ta ngàn chọn vạn tuyển mới lựa chọn hắn trở thành phu quân của con, con phải biết quý trọng duyên phận."
Bạch Vũ khóe miệng thẳng tắp, cái gì gọi là bộ dạng hồng nhan gây họa? Bộ dạng xinh đẹp cũng không phải lỗi của ta! Còn cái gì gọi là quý trọng duyên phận? Nếu năm đó hắn trong lúc cận kề cái chết được ta dùng máu mình cứu sống mà nói là duyên phận, thì đó cũng là nghiệt duyên. Ta cam đoan hắn đời này không muốn dù chỉ một lần trải qua cái loại duyên phận này.
"Được rồi, được rồi, con bây giờ lập tức tiến cung tìm hắn. Nếu hắn thực sự bị đoạt đi rồi, con liền một cước đạp hắn." Bạch Vũ không chút để ý qua loa có lệ.
Nàng đối với chuyện xuất giá thật sự không hiểu lắm, cũng không có cảm giác gì nhiều, nếu nói nhất định phải xuất giá, ánh mắt sư phụ vẫn là có thể tin tưởng, trừ phi gặp được kẻ lừa đảo, nếu không sư phụ nàng sẽ không nhìn sai.
Bạch Tử Quỳnh lúc này mới vừa lòng gật đầu: "Chuyện này còn thiếu không nhiều thứ lắm, ta hôm nay có việc, sẽ không cùng con tiến cung, con nhớ phải mang khăn che mặt."
Bạch Vũ nhất thời suy sụp hạ mặt, ảo nảo nhìn về phía cái khăn che mặt ở đầu giường.
Nàng từ lúc 7 tuổi, ra ngoài gặp người đã phải mang theo khăn che mặt. Không có biện pháp, ai kêu nàng có bộ dạng xinh đẹp lại không có năng lực tự bảo vệ mình. Chờ sau khi nàng lập gia đình, nàng khẳng định có đánh chết cũng sẽ không mang lại cái khăn che mặt kia, vừa ngột ngạt lại khó chịu, cả ngày mang khăn sa thật dày cũng là do bị ép buộc.