Một cỗ cảm giác điện giật nháy mắt truyền khắp toàn thân, Bạch Vũ tim đập đột nhiên gia tốc, nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Xúc cảm mềm mại dừng ở trên đôi môi của nàng, nàng cảm giác được một loại tư vị chưa từng có, sự khó thở không phải bởi vì tiến vào trong nước, mà là bởi vì không khí bị Dạ Quân Mạc bá đạo đoạt lấy không còn một mảnh.
Con ngươi Dạ Quân Mạc hiện lên vài phần sâu sắc, rõ ràng cảm nhận được Bạch Vũ mềm mại cùng run rẩy, tham lam đoạt lấy mật ngọt của nàng, cho đến khi nàng sắp hít thở không thông mới yên lặng buông nàng ra, tiện tay kéo nàng lên trên mặt nước.
"Ta sắp bị nghẹn chết!" Bạch Vũ nổi trận lôi đình tức giận trừng hắn.
"Sẽ không." Không có nghe qua hôn môi sẽ bị nghẹn chết, ít nhất hắn cũng chưa từng nghe nói qua.
Bạch Vũ nhìn thấy biểu tình Dạ Quân Mạc bình tĩnh giống như chuyện gì cũng chưa có phát sinh, tức giận sôi lên. Nàng là lần đầu tiên bị người hôn, Dạ Quân Mạc lại thuần thục như vậy, vừa thấy đã biết không phải là lần đầu tiên!
"Ngươi không phải thường xuyên thân mật với nữ tử đó chứ? Loại chuyện này giống như ngươi đã làm rất nhiều lần?"
Con ngươi Dạ Quân Mạc thâm trầm, trầm mặc không nói.
Thật đúng là đã từng thân mật với người khác, tên khốn kiếp! Lưu manh! Bạch Vũ cũng không biết nói cái gì.
"Nàng là người đầu tiên." Dạ Quân Mạc thản nhiên nói, bất quá là ở một vạn năm trước.
Bạch Vũ nâng mi, hiển nhiên không quá tin tưởng, xét thấy bị người mạc danh kỳ diệu hôn còn thảo luận rốt cuộc là lần thứ mấy tựa hồ có điểm không còn mặt mũi, Bạch Vũ ho khan hai tiếng, cứng nhắc chuyển đề tài, "Đám kia thổ phỉ đâu?"
"Đã chết."
"Chết như thế nào? Bên ngoài hẳn là còn mấy trăm tên thổ phỉ, không phải toàn bộ đã chết rồi chứ?”
"Có thể là bị trời phạt."
". . . . . ." Làm ơn đi, ngươi nói dối đúng là có tâm, loại lý do này ai sẽ tin tưởng? ! Khẳng định là ngươi làm.
Bạch Vũ chỉ mới nhìn thấy qua Dạ Quân Mạc ra tay một lần, nhưng một lần kia đã để lại một ấn tượng vô cùng cường đại trong đáy lòng nàng, nàng làm sao mà không biết chính là Dạ Quân Mạc làm. Rõ ràng đã nhắc nhở hắn không được dùng linh khí lung tung, còn dám tùy tiện động thủ, không nghe theo lời dặn của nàng như vậy đến cả Thần y cũng khó mà chữa được.
Bạch Vũ bơi qua tự tay cầm lấy cổ tay Dạ Quân Mạc, muốn bắt mạch cho hắn.
Dạ Quân Mạc không dấu vết thu hồi tay.
Bạch Vũ đã sớm dự đoán được hắn sẽ trốn, gần như kề sát lên người để bắt được tay, tìm mạch đập của hắn.
Thương thế của Dạ Quân Mạc quả thật không có tăng thêm, nhưng linh khí lại hoàn toàn trống rỗng, linh khí không có rối loạn, nhưng không có linh khí nuôi dưỡng, thương thế của linh mạch cũng đừng nghĩ sẽ tốt, hơn nữa linh khí của Dạ Quân Mạc thật sự là một chút cũng không có, cơ hồ ngay cả linh khí bảo mệnh Triệu hoán sư dùng để gọi ra Triệu hoán thú cũng đều dùng hết.
Nếu bị tiêu hao đến trống rỗng thêm vài lần nữa, linh mạch làm sao có thể chịu đựng được?
Bạch Vũ u oán liếc nhìn Dạ Quân Mạc một cái.
"Không sao." Dạ Quân Mạc thản nhiên nói. Đại lục này thấp hơn rất nhiều, đối với hắn áp chế quá lớn, thương thế cũng vẫn không đổi.
Lại là không sao cả, tạo sao không có một chút để tâm đến thân thể của mình? Vẻ mặt Bạch Vũ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng lại không thể làm gì, người ta lần này nói như thế nào cũng là vì nàng mới ra tay.
"Hấp thụ nhiều linh khí chút đi, ta cùng với ngươi." Bạch Vũ nhẹ giọng nói.
Dạ Quân Mạc đạm mạc hạ mắt, khóe miệng gợi lên một độ cong tà mị.
Tàn phá bên ngoài Thổ thành, Sa Hoằng, Nhạc Kỳ Nhân, cùng Đông thúc mang theo nhóm Tiềm Long Vệ nhanh chóng tiến đến bất ngờ tập kích.
Nhạc Kỳ Nhân lặng yên không một tiếng động mang giải dược về đến nơi, sau khi cứu Quận Vương tỉnh lại, lập tức liền thu thập Chu gia, Quận Vương lệnh cho bọn họ chạy tới hang ổ Minh Châu Hội nghĩ cách cứu viện cho Bạch Vũ, nhưng thời gian đã nhanh chóng trôi qua một ngày.
Sa Hoằng lòng nóng như lửa đốt, vô cùng lo lắng Bạch Vũ ở lại một ngày sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng sau khi bọn họ đến nơi, hắn nhìn thấy trên đất tràn đầy thi thể, mọi người nhanh chóng hàng động tiến vào trong Thổ thành, dọc theo đường đi thế nhưng không phát hiện ra bất kỳ ai còn sống, tất cả thổ phỉ đều đã chết!