Edit: V.O
Bạch Vũ thấy Dạ Quân Mạc càng ngày càng gần, nóng nảy, nhanh chóng lấy áo khoác mặc lung tung vào, Dạ Quân Mạc đến ngay trước mặt, nàng cảm thấy vô cùng may mắn vì nàng không có thói quen ngủ lỏa thể.
"Nếu là tới xem bệnh, đến bắt mạch đi." Bạch Vũ mặt đen nghiêm lại, cơ hồ là cắn răng nói ra.
Dạ Quân Mạc đứng trước mặt nàng, bàn tay thon dài trắng bóng giơ lên, trìu mến xoa xoa đầu nàng.
Bạch Vũ không vui chụp lấy tay Dạ Quân Mạc, ngẩng đầu lên cao trừng hắn, lại phát hiện ra nàng rất thấp, kiễng chân mới đến trước ngực Dạ Quân Mạc. Nàng đã 16 tuổi, không biết còn có thể cao lên một chút không.
Dạ Quân Mạc khóe miệng mỉm cười, cầm tay trái của Bạch Vũ.
"Làm gì?" Bạch Vũ muốn bỏ ra, Dạ Quân Mạc đạm mạc lên tiếng: "Đừng nhúc nhích."
Ngữ khí lạnh nhạt vô cùng bá đạo, tràn ngập uy thế không thể làm trái, một cỗ cảm giác áp bách vô hình khuếch tán ra.
Đáy lòng Bạch Vũ không tự chủ được rùng mình một cái, không dám lộn xộn nữa, tùy ý để Dạ Quân Mạc kéo tay.
Dạ Quân Mạc nắm bàn tay nàng trắng nõn mềm mại không xương, thật giống như đang cầm một kiện tuyệt thế trân bảo, cẩn thận lấy ra một cái nhẫn màu trắng.
Đây là một cái nhẫn màu trắng thuần, tạo hình lông chim nhỏ này là dùng bạch kim sang quý cùng bảo thạch nhỏ vụn tạo ra, chế tác phi thường tinh xảo, tinh xảo đến mỗi một sợi lông đều có thể phân biệt được rõ ràng, nếu Bạch Vũ cẩn thận nhìn một chút, sẽ phát hiện không nhiều không ít tổng cộng có 100 sợi lông chim, mỗi sợi lông chim đều lóe ra ánh sáng màu ngọc.
Dạ Quân Mạc chậm rãi đem nhẫn đeo vào ngón áp út ở tay trái của Bạch Vũ, con ngươi đen như bảo thạch chớp động còn có hào quang chân thật.
Hắn từng đi theo Bạch Vũ đi đến một đại lục ngoài vòng giáo hóa không thể tu luyện, tuy rằng khồng thể tìm được Bạch Vũ, lại ở nơi đó ngây người hai năm. Đại lục kia con người không thể tu luyện, bọn họ nghiên cứu khoa học kỹ thuật, chế tạo ra phi cơ, ô tô, máy tính cùng rất nhiều thứ cổ quái ngạc nhiên gì đó.
Người ở nơi đó thời điểm thành thân sẽ mặc áo cưới, sẽ ở trong hôn lễ, đem nhẫn mang vào ngón áp út cho người mình yêu.
Nếu Bạch Vũ có thể nhớ lại trí nhớ vạn năm trước, nàng sẽ biết Dạ Quân Mạc đang làm cái gì.
Vạn năm trước ta đem cái nhẫn này tặng cho nàng, nàng đã đánh mất nó, cũng đánh mất ta. Hôm nay ta dùng nó đem nàng giữ lại, lần này tuyệt đối sẽ không để cho bất luận kẻ nào làm thương tổn nàng nữa, tuyệt đối không hề buông tay nàng ra, nàng vĩnh viễn là của ta! Dạ Quân Mạc giống như đang cử hành một nghi tức thần thánh quan trọng, trịnh trọng đeo nhẫn cho Bạch Vũ.
Bạch Vũ nhìn vào ánh mắt Dạ Quân Mạc, con ngươi đen thâm thúy giống như lốc xoáy làm cho nàng không tự chủ được hãm sâu vào.
Bàn tay trắng nõn được một cỗ ấm áp gắt gao bao vây, trong lòng bàn tay truyền đến độ ấm đến nóng rực. Tâm tư bình tĩnh của Bạch Vũ hiện lên một tia rung động, tim đập gia tốc.
"Đây là cái gì?"
"Nhẫn Bách Vũ."
"Rất giống tên của ta. Vì cái gì đột nhiên tặng nhẫn cho ta?" Bạch Vũ khó hiểu. Sa Hoằng hôm nay mới tặng quà cho nàng, có thể nào gần đây đang lưu hành tặng trang sức sao?
"Thù lao chữa bệnh." Dạ Quân Mạc thản nhiên trả lời.
Bạch Vũ nâng mi, còn chưa chữa khỏi đã trả thù lao, ngươi không sợ ta cầm đồ bỏ chạy hay sao? Nhẫn này vừa nhìn cũng rất quý: "Nếu ta trị không hết thì làm sao bây giờ?"
"Trả ta."
"....."
Trị không hết liền đem thù lao trả về là chuyện bình thường, Bạch Vũ cư nhiên cũng không nói gì.
Nàng cùng Dạ Quân Mạc ngồi lại bên cạnh bàn, bắt đầu bắt mạch.
Lần trước Dạ Quân Mạc mất máu quá nhiều, Bạch Vũ chủ yếu chỉ giúp hắn nghĩ biện pháp chữa khỏi miệng vết thương, đối với nội thương của hắn cũng không chú ý nhiều lắm, lần này Bạch Vũ bắt mạch liền cẩn thận hơn. Bắt mạch càng cẩn thận, mày Bạch Vũ cau lại càng chặt.