Bạch Vũ kỳ thật đã sớm mệt mỏi, liên tục hai ngày cùng cấp bậc Triệu hoán sư chân chính tỷ thí, sau lại vội vàng giúp Sa Hoằng hầm chế thuốc mỡ, thậm chí còn dùng máu của chính mình, mất máu quá nhiều.
Dạ Quân Mạc mở to mắt, cẩn thận cầm tay Bạch Vũ, vuốt vuốt miệng vết thương mới cắt trên cổ tay nàng, đáy mắt chợt lóe lên đau lòng rồi biến mất.
Hắn cùng Bạch Vũ ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao, Bạch Vũ mới tỉnh lại.
Trở lại Thiên điện, thương thế trên người Sa Hoằng đã khép lại, tứ chi bắt đầu khôi phục, người cũng tỉnh táo lại, Đông Nhạc Quận Vương quyết định lập tức mang Sa Hoằng trở về Đông Nhạc.
Bạch Vũ đưa cho Sa Hoằng thuốc mỡ đã được hầm chế, lại đưa cho Đông thúc một bộ dược, không theo chân bọn họ cùng nhau quay về Đông Nhạc.
Đông Nhạc Quận Vương cũng biết Bạch Vũ muốn đi Bắc La đón sư phụ của nàng, dặn dò nàng vài câu mới để cho nàng đi. Dù sao có lời hứa của Vô Trần Cung, Bắc La có lẽ sẽ không gây khó dễ quá mức với Bạch Vũ. Nhưng hắn thật không ngờ, Bạch Vũ lần này đi Bắc La quả thật gặp phải như vậy chuyện.
Bạch Vũ ngồi trên chiếc xa giá xa hoa (xe ngựa được kéo bằng Triệu hoán thú) mà Vô Trần Cung cố ý an bài cho Dạ Quân Mạc, cõi lòng đầy chờ mong đi tới Bắc La.
Bắc La Quận Vương cùng Bắc Thần Phong nghe nói Vô Trần Cung đã phái người đến đây nhanh như vậy, đều âm thầm lấy làm kinh hãi. Mới có vài ngày, lo lắng không yên đến như vậy sao?
"Hiện tại phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thật sự phải nghe theo mệnh lệnh của Vô Trần Cung, thả Bạch Tử Quỳnh?" Bắc La Quận Vương gấp giống như kiến bò trên chảo nóng, ở trong đại điện đi qua đi lại, "Thời khắc mấu chốt như vậy, Bách Lý Uy còn không quan tâm, không hỏi tới, hắn chỉ lo cho nữ nhi phế vật của hắn, quả thực là tên khốn!"
"Phụ vương đừng nóng vội, chúng ta còn có biện pháp." Bắc Thần Phong an ủi.
"Còn có biện pháp gì? Đã không còn kịp rồi."
"Bây giờ chỉ có thể tính toán kéo dài, chỉ cần có thể kéo dài ba ngày, sẽ không còn vấn đề." ánh mắt Bắc Thần Phong che dấu, chợt xẹt qua một đạo hàn quang.
Bắc la Quận Vương thở dài, "Cũng chỉ có thể như thế. Đi, theo ta đi nhìn xem, người Vô Trần Cung phái tới là vị trưởng lão nào."
Xa giá của Dạ Quân Mạc vừa mới đến cửa Vương thành, Bắc La Quận Vương liền mang theo vài nhi tử cùng cả triều văn võ tự mình tiến lên nghênh đón. Xa xa nhìn lại, xa giá to lớn, được tám con Triệu hoán thú uy mãnh kéo, cho dù là Thương trưởng lão cũng chưa từng phô trương lớn như vậy.
"Là Mạc Điện." Bắc Thần Phong phiền muộn nhìn thấy Ám Ưng phụ trách đánh xe ngựa, yên lặng nắm chặt tay.
Sắc mặt Bắc La Quận Vương trắng nhợt, "Mạc Điện vậy mà đích thân tới! Vô Trần Cung quả thật coi trọng tặng cho Bạch Vũ cái hứa hẹn kia?"
Sau khi trải qua Triệu hoán đại hội, uy danh của Mạc Điện đã không thua gì Vô Trần Cung chủ, Lục quốc vẫn tìm hiểu không ra nửa phần tin tức của Mạc Điện, bối cảnh thần bí của hắn làm lòng người kinh sợ.
Vô Trần Cung phái người thần bí cường đại như thế đến xử lý khế ước của Bạch Tử Quỳnh với Bắc La, Bắc La Quận Vương cảm giác như bị người ở trước mặt đánh cho một gậy, cả người đều có chút mông lung.
Chờ hắn phục hồi tinh thần lại, xa giá của Dạ Quân Mạc đã vững vàng đứng ở cửa thành, Ám Ưng cung kính đứng giữ ở bên cạnh xe ngựa.
"Không nghĩ tới là Mạc Điện đại giá quang lâm, bổn vương thật sự là bội phần cảm thấy vinh hạnh." Bắc La Quận Vương nhanh chóng trưng ra vẻ mặt tươi cười mang theo Bắc Thần Phong tiến lên.
Bên trong xe trầm mặc một lúc, thanh âm lạnh như băng của Dạ Quân Mạc truyền ra, "Quận Vương là tính để cho ta tự đi vào thành?"
Bắc La Quận Vương kinh hồn bạt vía, cuống quít tránh đường, "Đương nhiên không phải, bổn vương cố ý tới đón xa giá của Mạc Điện, Mạc Điện cứ tự nhiên."
Ám Ưng lại một lần nữa đánh xa giá, nghênh ngang đi qua người Bắc La Quận Vương cùng Bắc Thần Phong, xuyên qua văn võ đại thần hai bên, lập tức hướng về cung điện Bắc La, Dạ Quân Mạc và Bạch Vũ đừng nói là xuống xe ngựa, ngay cả mặt cũng không lộ ra.