Edit: V.O
Hơi màu trắng toát ra trên ao là khí lạnh băng giá, Dạ Quân Mạc sẽ không ở đây chứ?
Sắc mặt Bạch Vũ bắt đầu xanh xao: "Dạ, chàng ở đây sao? Chàng ở đâu?"
Nàng từ từ bước chân đi xuống ao, nước ao tỏa ra lạnh lẽo giống như muốn đông cứng cả người nàng, nàng bị lạnh đến rùng mình, từ từ bước đến phía trước, đột nhiên hụt chân, cả người rơi vào trong nước.
Nước ao sâu không thấy đáy hoàn toàn bao phủ nàng, nàng đạp phình phịch trong nước một cách cứng nhắc, bỗng nhiên một đôi bàn tay to lớn nắm lấy eo nàng, kéo nàng ra khỏi mặt nước.
Dạ Quân Mạc bất đắc dĩ nhìn Bạch Vũ ho khan không ngừng: "Nàng tới đây làm gì?"
"Tới, tới tìm, tìm chàng....." Bạch Vũ lạnh đến mức răng va lập cập, linh khí hệ Hỏa bùng lên, mới làm tỏa bớt lạnh lẽo trên người: "Sao chàng lại ngâm mình trong nước lạnh như vậy?"
Nàng được Dạ Quân Mạc ôm, sờ qua lưng của hắn, lướt nhẹ qua vết thương trên lưng hắn, đồng tử trong mắt đột nhiên co rụt lại, lập tức chống đứng dậy, nhoài người lên lưng hắn.
Nàng giúp Dạ Quân Mạc bồi dưỡng không dễ dàng, trở về thì thân thể lại bị vết sẹo che kín đan xen khắp nơi, mỗi một vết đều chứa linh khí hệ Hỏa mạnh mẽ, phá hoại thân thể hắn, khiến cho miệng vết thương khó có thể khép lại được.
Nếu không dùng nước hàn băng loại trừ những linh khí hệ Hỏa này, cũng đừng mong miệng vết thương của hắn sẽ tốt.
"Ai làm?" Bạch Vũ đau lòng không dám chạm vào miệng vết thương của hắn.
"Nàng ra ngoài trước đi, cẩn thận cảm lạnh." Dạ Quân Mạc ôm Bạch Vũ đi ra khỏi ao, tiện tay cầm lấy áo choàng trên giá bao bọc Bạch Vũ lại.
Bạch Vũ ôm lấy thân thể lạnh lẽo của hắn, đau lòng nói: "Ta giúp chàng, chàng không cần phải ngâm ở đây nữa."
Ngâm nước hàn băng cũng là một loại hành hạ bản thân, băng hỏa tương xung, chỉ có càng đau đớn hơn thôi, mãi cho đến khi lượng nhiệt hoàn toàn bị loại bỏ mới có thể không đau.Dạ Quân Mạc cảm nhận được nàng đau lòng, trong lòng ấm áp. Người thân của hắn không quan tâm tới hắn, coi hắn là công cụ để lợi dụng, ít nhất còn có Bạch Vũ đau lòng cho hắn.
"Được." Dạ Quân Mạc thản nhiên đồng ý, tùy tiện khoác thêm quần áo, ôm nàng trở về tẩm điện.
Bạch Vũ kéo Dạ Quân Mạc ngồi xếp bằng ở trên chiếc giường mềm mại, dùng linh khí hóa giải linh khí hệ Hỏa ngoan cố sau lưng hắn, để làm giảm đau đớn cho Dạ Quân Mạc. Sau đó viết toa thuốc để cho Ám Lân đi bốc thuốc về, nàng tự tay nấu thuốc thành thuốc mỡ, bôi lên cho Dạ Quân Mạc.
Thời gian trôi qua nửa tháng, Bạch Vũ cũng không làm gì, chỉ chăm sóc, chữa thương cho Dạ Quân Mạc. Sau khi Dạ Quân Mạc được linh khí làm giảm lượng nhiệt, linh lực gia tăng không ít, những vết thương trên lưng dùng thuốc mỡ của Bạch Vũ, ngay cả vết sẹo cũng không còn.
"Những vết thương của chàng là do lão bản sau lưng cửa hàng kia gây ra sao?" Ngồi cả buổi, cuối cùng Bạch Vũ cũng hỏi đến chuyện này.
Dạ Quân Mạc tò mò nhìn bộ dạng tức giận của nàng: "Nàng muốn làm gì?"
"Muốn lôi ông ta ra trừng trị một trận."
Dạ Quân Mạc không nói gì: "Ông ta là cữu cữu của ta."
"Cữu cữu cũng không thể tùy tiện đánh chàng. Khi cha ta còn sống muốn đánh ta, đều bị Thạch cô cô đánh ra khỏi cửa. Nếu chàng không thể ra tay được, ta sẽ đánh giúp chàng."
Dạ Quân Mạc buồn cười, cầm một khối điểm tâm đút cho Bạch Vũ: "Đánh ông ta ngoài sáng cũng vô dụng, điều ta muốn làm chính là làm tan rã thế lực dưới tay ông ta."
Hắn lắc lắc danh sách đệ tử của hắn mà Ám Lân đưa ở trên tay: "Không bao lâu nữa sẽ là Đại hội tuyển chọn của Đế Quốc, tất cả những người có chức vị đều phải tiến hành so đấu lại để tuyển chọn."
"Hẳn là chàng cũng có người trong tay đúng không? Có phải chàng muốn dùng người của chàng đánh rớt người của ông ta." Bạch Vũ quay quai hàm lại giống như con sóc.
"Không đơn giản như vậy, thuộc hạ của ta không đủ, nhưng thuộc hạ của cữu cữu cũng không phải là phế vật." Ngón tay thon dài của Dạ Quân Mạc gõ mặt bàn, khẽ nhíu mày: "Trái lại Ám Lân, Ám Ưng có thể phế đi đám người đó."
Nhưng thực lực của Ám Dạ Đế Quốc sẽ bị suy yếu trên diện rộng, hắn cũng không tính giành lại quyền lợi của Ám Dạ Đế Quốc trong hình thức vòng đấu, như vậy tiêu hao quá lớn.