Ba phút trôi qua rất nhanh.
Khi lục tục có người từ cửa lớn của đài truyền hình ra về, Dương Chấn đang chờ ở quảng trường bỗng khẩn trương hẳn lên, không biết khi mình xuất hiện trước mặt thì Chu Dĩnh sẽ phản ứng thế nào?
Lạnh lùng đối mặt?
Hoặc chửi ầm lên?
Hay là mỉm cười kéo cánh tay hắn rồi cùng trở về?
Một phút đồng hồ, hai phút, năm phút đồng hồ, mười phút...
Mắt nhìn thấy năm sáu chục người từ cửa đài truyền hình rời đi mà vẫn không trông thấy thân ảnh của Chu Dĩnh, nội tâm khẩn trương của Dương Chấn bị nghi hặc trong lòng thay thế. Nghi hoặc sao hôm nay Chu Dĩnh còn không tan sở? Chắc không phải là vì ngày hôm qua chia tay mà hôm nay không đi làm chứ?
Dương Chấn mở điện thoại ra, do dự có hay không gọi hỏi nàng một chút.
Đúng lúc đó, một chiếc xe riêng cá nhân từ sau lưng Dương Chấn phóng qua, khói xe mù mịt thổi bay túi nhựa màu trắng vào bó hoa hồng trên ngực hắn.
Dương Chấn còn đang do dự có hay không gọi điện thoại thấy vậy nhướng mày cầm túi nhựa ném đi.
Sau đó khó chịu nhìn về phía chiếc xe.
Đây là một chiếc xe màu trắng, lốp rộng thùng thình, có hai đường ống xả…
Dương Chấn đối với xe cũng không đam mê, không có nghiên cứu qua các loại xe khác nhau cho nên không biết xe kia thuộc hãng gì, chỉ có thể nhìn mà phán đoán là giá của chiếc xe kia không thấp, chắc khoảng ba năm mười vạn.
Tuy lông mày Dương Chấn nhíu lại nhưng không có ý đuổi theo tranh cãi cùng chủ xe.
Thứ nhất, hắn không vì sự tình nhỏ mà gây ra cãi nhau.
Thứ hai, hắn đang chờ Chu Dĩnh nên không muốn phức tạp hóa vấn đề.
Nhưng chuyện tình ngoài ý muốn của Dương Chấn đã xảy ra.
Đầu tiên chiếc xe dừng ở cửa ra vào của đài truyền hình, tiếp theo lại thấy thân ảnh Chu Dĩnh từ trong đi ra.
Vừa thấy được hình dáng của nàng, Dương Chấn liền đem sự việc vừa rồi vứt khỏi đầu, vô ý thức chỉnh cổ áo một chút, vừa muốn tiến đến nhưng không ngờ một thanh niên trẻ mặc bộ đồ tây màu xám bạc từ trong chiếc xe riêng màu trắng đi ra, đến bên Chu Dĩnh, mà khi nhìn thấy hắn trên mặt Chu Dĩnh cũng nở nụ cười, để mặc thanh niên ôm nàng vào trong ngực, hôn lên trán nàng.
Chứng kiến tình huống như vậy, Dương Chấn như người bị điểm trúng huyệt đạo, ngẩn ngơ trên sân trơ mắt nhìn nàng ngồi vào trong xe của người thanh niên rời đi.
Khi chiếc xe kia đi hơn một phút đồng hồ Dương Chấn mới dần dần khôi phục lại, khóe miệng tràn ra nụ cười khổ, nét mặt cứng đờ biến mất một chút, sau đó đột nhiên tự diễu một tiếng.
Từ quần Jean móc ra chiếc nhẫn kim cương buổi chiều mới mua, dùng ngón tay mở hộp ra, một chiếc nhẫn sặc sỡ lóa mắt hiện ra trong hộp.
Tự cổ đa tình không dư hận.(*)
Không hiểu sao trong lòng Dương Chấn hiện nên câu nói này.
Nội tâm hắn xúc động muốn ném chiếc nhẫn kim cương này đi.
Nhưng lý trí nói cho hắn biết chiếc nhẫn này giá 9999 đồng, thêm một đồng nữa là một vạn.
Nếu ném đi thì thật là đáng tiếc.
Tuy không nỡ ném chiếc nhẫn kim cương đi nhưng hoa thì hắn lại không tiếc.
Lúc xoay người rời đi, Dương Chấn đem bó hoa hồng trong ngực ném vào thùng rác ven đường.
Ngày hôm qua họ mới chia tay, hôm nay nàng đã lên xe của người khác.
Nhìn bọn họ ôm hôn nhau tự nhiên, Dương Chấn biết quan hệ của bọn họ không phải mới bắt đầu từ hôm nay.
Lúc đến là ngồi xe, lúc trở về Dương Chấn không có gọi taxi mà dùng hai chân giẫm từng bước một về nhà.
Lúc này, hắn muốn làm cho thân thể mình mệt mỏi để áp đảo nỗi đau đớn trong trái tim.
Trong lúc vô tình hắn đã đánh mất tình cảm trong sáu năm qua.
Hôm nay phát hiện chỉ là quá muộn mà thôi.
.......
Tối hôm ấy, Dương Chấn không ăn cơm chiều liền tiến vào Huyết Sắc Giang Hồ.
Đêm nay, khi đứng dưới thác nước luyện chưởng, hàm răng Dương Chấn cắn chặt, ánh mắt hung ác vô cùng, mỗi một chưởng đánh ra đều mang theo sự tức giận trong tim.
Hắn giận sáu năm cảm tình mà Chu Dĩnh nói vứt bỏ liền vứt bỏ.
Hắn giận chiếc xe riêng màu trắng và thanh niên mặc bộ đồ tây màu xám bạc kia.
Dám đoạt bạn gái của Dương Chấn ta? Dám đoạt nữ nhân của ta…
Lý trí nói cho Dương Chấn hiện tại hắn không làm gì được tên thanh niên kia, nhiều nhất chỉ tìm được nơi vắng vẻ đánh cho hắn một trận thôi.
Nhưng đây là hình thức báo thù quá trẻ con, tục ngữ nói mối thù giết cha, đoạt vợ là mối thù không đội trời chung.
Chu Dĩnh tuy không phải là vợ hắn nhưng thù hận này tuyệt không thể chỉ đánh một trận là xong.
Dương Chấn chỉ mặc một chiếc quần ngắn đứng dưới thác nước luyện chưởng, thỉnh thoảng bị dòng nước lao xuống đánh bay vào hồ, nhưng mỗi lần như thế hắn lại lập tức bơi tới bò trên khối đá nhô cao tiếp tục khổ luyện. Mới luyện được vài chưởng lại bị đánh bay....
Lặp đi lặp lại như thế. Số lần nghỉ ngơi đêm nay so với đêm hôm qua giảm đi nhiều.
Khoảng hơn bốn giờ sáng, bên tai Dương Chấn đột nhiên vang lên một thanh âm dễ nghe: “Chúc mừng ngài Ngạo Thiên Ma Thần, thức thứ nhất “Lưu thủy hành vân” trong Bài Vân Chưởng đã luyện đến cảnh giới “Sơ khuy môn kính”, mong ngài tiếp tục cố gắng nhanh chóng đề cao lĩnh ngộ!”
Đang trong tình trạng kiệt sức, nghe được âm thanh nhắc nhở bên tai, thân thể Dương Chấn hơi sững sờ liền bị nước trên thác đánh bay vào trong hồ.
Lần này, Dương Chấn không lập tức tiếp tục tu luyện mà bơi về cạnh bờ, nằm trên tảng đá ngửa mặt lên trời thở dốc.
Hắn không xa lạ gì với thanh âm nhắc nhở này.
Mỗi lần hắn luyện một môn võ công mới thì hệ thống sẽ nhắc nhở hắn.
Đêm qua khi mới luyện Bài Vân Chưởng, hệ thống cũng đã một lần nhắc nhở hắn: “Chúc mừng ngài Ngạo Thiên Ma Thần, ngài đang tu luyện tuyệt học thần bảng Bài Vân Chưởng, mong ngài cố gắng nhiều hơn tranh thủ sớm ngày danh chấn giang hồ.
Ngạo Thiên Ma Thần là tên hắn trong trò chơi Huyết Sắc Giang Hồ.
Một cái tên rất khí phách.
Cái tên này đã từng đại biểu cho đệ nhất cao thủ trong Huyết Sắc Giang Hồ.
Nhưng hôm nay đã sớm không còn uy danh.
“Sơ khuy môn kính” là tầng cảnh giới thứ nhất khi tu luyện võ kỹ.
Đằng sau còn có “Đăng đường nhập thất”, “Dung hội quá thông”, “Xuất thần nhập hóa”, “Lô hỏa thuần thanh” cùng với “Phản bác quy chân” năm cảnh giới.
Tổng cộng có sáu đẳng cấp.
Mỗi lần đột phá một tầng lại khác nhau một trời một vực, uy lực võ kỹ sẽ mạnh hơn gấp nhiều lần.
Sáu cấp độ này chỉ đẳng cấp võ kỹ.
Về phần phân chia cảnh giới nội công là một tiêu chẩn khác.
Theo thứ tự là luyện tinh hóa khí, luyện khí hóa thần, luyện thần hoàn hư, cùng với luyện hư hợp đạo.
Tuy chỉ có bốn cảnh giới lớn, nhưng từng cảnh giới lại hơn kém nhau như trời với đất.
Trong giang hồ ngày nay thì tuyệt đại đa số mọi người luyện võ đều chỉ đạt cảnh giới luyện tinh hóa khí.
Có thể có tu vị luyện khí hóa thần đều là cao thủ danh chấn một phương, nếu như là người trong môn phái thì đều là trưởng lão hoặc hộ pháp rồi.
Thậm chí trong một vài môn phái nhỏ, chưởng môn đều chưa hẳn đã có cảnh giới luyện khí hóa thần.
Bởi vậy, việc phân chia bốn cảnh giới đó đối với đa số người trong giang hồ căn bản là không thể hiện được tu vị cao thấp của từng người.
Giá trị nội lực bị chuyển hóa thành đơn vị gọi là “Điểm”.
Ví dụ như giá trị nội lực bây giờ của Dương Chấn là 824 điểm.
Hắn đã chạm vào cảnh giới luyện khí hóa thần.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK