• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Sau khi từ hiệu cắt tóc đi ra, vì muốn xoay chuyển trái tim Chu Dĩnh nên khi đến cửa hàng bán hoa, Dương Chấn liền đi vào.

Lúc đi ra, trong ngực hắn đã có thêm một bó hoa hồng.

Nhớ lại ngày xưa, Chu Dĩnh đã sống với hắn sáu năm mà hắn chưa một lần mua hoa tặng nàng.

Hắn không có theo đuổi nàng, năm đó tại trò chơi, hắn trở thành Ưng Trảo Vương nổi tiếng giang hồ thì là Chu Dĩnh theo đuổi hắn.

Lúc ấy, có lẽ cũng không phải theo đuổi mà là vào buổi tối nàng gọi điện thoại đến ký túc xá hẹn hắn ra đình hồ sen trong trường, hỏi hắn có muốn làm bạn trai của nàng không, vậy là họ thành đôi.

Nữ theo đuổi nam thật dễ như cách tầng lụa chính là như thế.

Vì vậy Dương Chấn chưa từng theo đuổi nàng, cũng chưa bao giờ cầm hoa tươi thổ lộ tình yêu với nàng.

Về sau khi hai người ở cùng một chỗ, Dương Chấn cảm thấy lãng phí tiền mua hoa tươi, còn không bằng mua cho nàng ít đồ trang sức hoặc dẫn nàng đi ăn một bữa cơm ngon lành, thế nên sáu năm qua hắn chưa một lần mua tặng hoa cho nàng.

Tuy nhiên hoa tươi thật sự rất đắt.

Một bông hoa hồng giá mười đồng tiền.

Hôm nay Dương Chấn mua chín bông, thêm hoa cỏ gộp bó đã hết 128 đồng.

Đây là đã trả giá tiền.

Nếu là lúc trước, Dương Chấn sẽ không nỡ mua loại hoa này.

Nhưng đêm nay khác với mọi khi, tất cả cái gì có thể xoay chuyển trái tim Chu Dĩnh hắn đều không muốn buông tha.

Hoa đã mua rồi, Dương Chấn lại nghĩ tới mình và Chu Dĩnh cũng đã trưởng thành, tuổi mụ của hắn đã là 27 và Chu Dĩnh cũng vậy.

Để tránh đêm dài lắm mộng, hắn dứt khoát muốn cầu hôn nàng trong đêm nay.

Tưởng tượng như thế, hắn nhanh chóng về lấy chi phiếu rồi đi xe đến tiệm trang sức nổi danh nhất thành phố tên là trang sức Kim Hâm.

Thật ra, sau hai năm thất bại, lại phải trả chi phí cuộc sống mấy năm nay, cùng với quà lễ tết cho người nhà, thân thích cùng bạn bè, hắn chưa mua quần áo hay quà tặng gì cho Chu Dĩnh cả.

Sau khi Dương Chấn mua phòng ở, số tiền tích góp trước đây đã sớm tiêu xài hết.

Hắn nhớ rõ chi phiếu của mình chỉ còn một vạn đồng tiền.

Là một vạn hai nghìn sáu? Hay một vạn hai nghìn tám?

Hắn nhớ không rõ ràng lắm.

Nhưng đúng là hắn có hơn một vạn hai ngàn.

Nhiều tiền như vậy chắc là có thể mua được một chiếc nhẫn kim cương bình thường. Về phần tiền kết hôn, Dương Chấn đã có hai tính toán.

Một là mang phòng ở đi thế chấp ngân hàng để vay tiền.

Hoặc là chờ chính mình luyện thành Bài Vân Chưởng ở trong trò chơi, đi ra ngoài giết vài cừu nhân cướp bóc. Những cừu nhân kia có võ công cao như vậy thì một kiện trang bị trên người đều có thể bán một vạn hai ngàn tám, giết vài tên cũng đủ để hắn lấy Chu Dĩnh..

Chỉ là biện pháp thứ hai phải cần có thời gian, cần chờ hắn luyện thành Bài Vân Chưởng đã.

Nếu như Chu Dĩnh không vội kết hôn thì biện pháp này là tốt nhất. Nếu Chu Dĩnh sốt ruột muốn kết hôn thì hắn cũng chỉ có thể dùng biện pháp thứ nhất là đi vay ngân hàng mà thôi.

Dương Chấn phải đến cửa hàng trang sức nổi tiếng nhất thành phố – trang sức Kim Hâm vì Dương Chấn vì hắn lo lắng đến danh dự.

Hắn cũng không biết phân biệt kim cương thật giả nên lựa chọn tốt nhất là đến của hàng trang sức nổi tiếng nhất, chắc là có uy tín?

Lo lắng như vậy nên Dương Chấn mới tới đây.

Là cửa hàng trang sức nổi danh nhất, cao ốc Kim Hâm phát ra khí tức quý phái không cần phải nói.

Lựa chọn trang sức ở đây phần lớn đều là người thành công hoặc những cô gái xinh đẹp. Ngoài ra còn có những đôi tình lữ lắm tiền.

Hầu như không nhìn thấy người thứ hai mặc trang phục như Dương Chấn : áo T-shirt, quần Jean, đi giày thể thao.

Tuy nhiên, Dương Chấn cũng không phải là hạng người thích so sánh, hắn bình ổn lại tâm tình rồi đi dọc quan sát quầy hàng..

Đầu tiên, hắn nhìn giá cả của nhẫn kim cương rồi mới tới kiểu dáng.

Dù sao chi phiếu của hắn chỉ có hơn một vạn hai ngàn đồng, nếu giá của nhẫn vượt qua số tiền này thì dù cho kiểu dáng đó hắn thích hắn cũng không mua được.

Cũng không thể đi cướp bóc giữa ban ngày.

Sau hơn một giờ chọn lựa cẩn thận dưới sự phục vụ của cô gái bán hàng, cuối cùng Dương Chấn cũng mua một chiếc nhẫn kim cương màu trắng.

Kim cương to nhỏ khoảng 50 phân, nặng 0.5 ca-ra.

Theo cô gái bán hàng nói đây là sự lựa chọn của rất nhiều bạn nam muốn cầu hôn.

Giá tiền cũng không phải quá đắt, kim cương cũng không phải quá nhỏ, mang đi cầu hôn cũng không mất mặt.

Nhẫn là vàng trắng 18k.

Tổng cộng hết 9999 đồng.

Dương Chấn cố gắng giảm bớt giá tiền nhưng cô gái bán hàng mỉm cười nói câu đầu tiên đã chặn đứng ý đồ của hắn.

“Tiên sinh, thật xin lỗi, loại đồ trang sức kim cương nhất định không trả giá, mà ngài xem cái này giá 9999 đồng tượng trưng cho tình yêu của ngài và người yêu trường tồn cùng trời đất. Nếu trả giá thì tôi cảm thấy không có được nhiều may mắn, ngài thấy thế nào?

Giá cả không thay đổi, Dương Chấn đành thanh toán, chờ đóng gói nhẫn xong rồi cầm lấy rời đi.

Mất hơn một giờ ở trong này đã gần 4:30 rồi, Chu Dĩnh cũng sắp tan sở. Một khi nàng về rồi thì hắn cũng không biết tìm nàng ở nơi nào.

Đến lúc đó, nếu gọi điện thoại mà nàng không nghe như buổi sáng thì kế hoạch hôm nay hỏng cả rồi.

Đến hôm nay mới hạ quyết tâm cầu hôn, Dương Chấn cũng không muốn đợi đến ngày mai, như vậy ngoài điềm báo không may mắn thì chỉ sợ trong lòng hắn cũng sẽ chịu dày vò cả buổi tối.

Cả buổi tối hắn đều đoán xem nàng có hay không đáp ứng lời cầu hôn của hắn, đây cũng là điều không dễ dàng, là một sự tra tấn rất lớn.



Mang tâm trạng vừa chờ mong lại không yên, Dương Chấn đi ra cửa hàng trang sức Kim Hâm, gọi một chiếc xe taxi, nói ra địa chỉ công ty Chu Dĩnh đang làm.

Hơn 10’ sau, xe taxi dừng lại tại cửa lớn đài truyền hình Trung Hải, trước khi xuống xe, trong tâm trạng không yên Dương Chấn lại sờ lên chiếc hộp chứa nhẫn kim cương trong túi áo.

Sau đó mới móc tiền lẻ ra thanh toán tiền xe rồi mới bước xuống.

Vừa xuống xe, taxi rời đi chỉ còn lại mình Dương Chấn cầm một bó hoa hồng to đứng tại quảng trường trước cửa đài truyền hình.

Sau lưng là những cỗ xe qua lại, có không ít xe dừng lại trên quảng trường, xe bus của đài truyền hình, xe cá nhân riêng, xe điện, xe máy… xe gì cũng có kể cả xe đạp.

Liếc nhìn về phía xa, sân rộng này chính là một bãi đỗ xe lớn.

Chỗ này chắc vốn là bãi đỗ xe của đài truyền hình Trung Hải.

Tóm lại chỗ này có rất nhiều xe nhưng lại rất ít người.

Cho nên Dương Chấn đứng bên cạnh sân rộng trông có chút lạc lõng.

Móc điện thoại trong túi áo ra, nhìn thoáng qua thời gian trên màn hình – 4:27

Chỉ còn 3 phút nữa là đài truyền hình tan sở.

Chỉ cần tối nay Chu Dĩnh không làm thêm giờ thì hắn sẽ trông thấy nàng ngay.

Dương Chấn hít sâu một hơi, vô ý thức muốn hút một điếu thuốc để giảm bớt sự khẩn trương.

Nhưng sờ váo túi áo mới nhớ mình quên mang thuốc lá và bật lửa lúc ra khỏi cửa.

Lúc này, nhìn thấy đài truyền hình chuẩn bị tan sở, hắn không còn thời gian đến cửa hàng bên cạnh mua.

Nhẫn nhịn!

Chịu đựng không hút thuốc lá, ánh mắt Dương Chấn nhìn về cửa chính trông hơi cũ của đài truyền hình, từ từ điều chỉnh hô hấp.

Hắn không muốn lúc xuất hiện trước mặt Chu Dĩnh sẽ có biểu hiện khẩn trương.

Bởi vì hắn biết rõ nếu hôm nay khẩn trương thì quyền chủ động sẽ hoàn toàn rơi vào tay Chu Dĩnh, đến lúc đó nàng quyết định thế nào thì hắn cũng khó có thể sửa đổi.


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK