• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Thời gian luôn là thứ trôi qua quy luật nhất trên thế gian.

Đảo mắt chuyện Chu Dĩnh kết hôn đã qua đi hơn một tháng.

Lúc chạng vạng tối hôm nay, trong trò chơi toàn thân Dương Chấn đỏ bừng, chỉ mặc một chiếc quần ngắn như bình thường đứng ở phía dưới thác nước cắn chặt hàm răng tu luyện Bài Vân Chưởng.

Tuy thời tiết đã chuyển sang lạnh lẽo nhưng theo công lực ngày càng cao của hắn thì không khí lạnh như băng của thác nước đã không còn làm hắn cảm thấy lạnh lẽo nữa. Nhất là lúc khắc khổ tu luyện, máu trong cơ thể bốc lên càng xua tan cảm giác lạnh băng đó.

Có lẽ đó là ngẫu nhiên, cũng có thể đó là tất nhiên.

Sau khi bình tĩnh ở trong này tu luyện hơn bốn tháng, hôm nay rốt cuộc có người phát hiện Dương Chấn đang luyện chưởng ở dưới thác nước này – Ngạo Thiên Ma Thần.

Phát hiện ra hắn không phải là người trong võ lâm mà là hai cha con lang trung lên núi hái thuốc.

Dương Chấn luyện công đến quên mình bên thác nước nên không phát hiện ở giữa một sườn núi có một thiếu niên nhãn tình đột nhiên sáng lên, ngón tay chỉ vào một thân đỏ lừng của Dương Chấn kêu lên với người cha đang cúi xuống hái thuốc: “Cha ơi! Cha mau nhìn kìa! Ở chỗ đó có một người đang luyện võ công, thân thể trần truồng ở dưới mặt thác nước ấy! Trời lạnh như vậy, tuyết sắp rơi mà hắn còn dám không mặc gì ở dưới thác nước luyện công, xem ra nhất định đó là một đại cao thủ…”

“Tiểu Phi, con đang nói gì vậy?”

Vốn lão lang trung đang cúi xuống hái thuốc nghe được đứa con nhỏ của mình kêu to thì ngẩng đầu lên nhìn về hướng ngón tay con mình đang chỉ.

Quả nhiên thấy một thanh niên toàn thân màu đỏ trong tầm mắt đang ở dưới màn nước của thác nước mãnh liệt luyện một bộ võ công gì đó…

Thấy một màn như vậy làm lão lang trung ngây người một lúc, trong miệng vô ý thức lắp bắp: “Cao thủ… Quả nhiên là một đại cao thủ…”

“Cha, cha cũng cho rằng đó là một đại cao thủ ư?”

Nghe được âm thanh thì thào tự nói của người cha, thiếu niên càng thêm hưng phấn kích động đến vò đầu bứt tai.

“Ừ, lực đánh xuống của thác nước ở trên cao hơn trăm trượng thì cao thủ thông thường không thể đứng vững được mà người này lại có thể dưới màn nước đó luyện chưởng pháp hung mãnh như vậy, không phải đại cao thủ có võ công cực cao thì không làm được…”

“Vậy… Cha ơi, con qua đó bái ông ta làm sư phụ có được không?

“Cái gì? Không được! Không thể đi được!” Lão lang trung vừa nghe đứa con nói như vậy kinh hãi liền lập tức ngăn lại.

“Vì sao lại không được? Cha, cha cũng nói người này là một đại cao thủ có võ công cực cao, người như vậy không phải tùy tiện là có thể gặp, có lẽ qua cái thôn này không có nhà nghỉ, từ nay về sau muốn gặp dược quả thật rất khó khăn. Cha, con nghĩ con không muốn học y, con muốn học võ công, người để cho con qua đó đi! Cha, con van cầu cha, có được không…?”

“Không được đâu, người trong võ lâm hỉ nộ vô thường, giết người như cắt cỏ, chỉ cần có một ý niệm trong đầu liền giết người ngay. Người này một mình luyện võ tại dưới thác nước hiển nhiên không muốn bị người khác quấy rầy, nếu như bây giờ con qua đó còn chưa kịp mở miệng bái sư thì có khả năng đã bị một chưởng của hắn đánh chết rồi. Tiểu Phi, ngoan nào, cùng cha về nhà thôi, nếu thật sự con muốn luyện võ thì mấy ngày nữa cha sẽ mang con đi Thiết Quyền môn, trước kia không phải con một mực muốn bái nhập Thiết Quyền môn học võ công ư?”

“Không cần đâu! Cha, trước kia là do con chưa bao giờ gặp được cao thủ chân chính cho nên mới cảm thấy Thiết Quyền môn là công phu khó lường, muốn bái họ làm sư phụ nhưng hiện tại dưới thác nước kia chính là một đại cao thủ, vì cái gì con còn muốn đi bái Thiết Quyền môn làm sư phụ? Cha, chẳng lẽ người không muốn để con học được võ công lợi hại sao?”

“Không được! Cha nói không được là không được! Tranh thủ thời gian về nhà cùng cha ngay, hôm nay chúng ta không hái thuốc nữa.”

Lão lang trung vừa nói một tay vừa che miệng đứa con, tay kia kiên quyết kéo đứa con trai xuống núi. Khí lực của lão lang trung rất lớn, mặc cho thiếu niên giãy dụa như thế nào đều không thoát ra được.

Chuyện phát sinh vừa rồi bởi vì cách nhau một ngọn núi nên Dương Chấn đang quên mình tu luyện chưởng pháp ở dưới thác nước không hề phát giác, chưởng pháp ngày càng mượt mà, hôm nay nước chảy từ trên thác cao đã không thể đánh bay hắn vào trong hồ được nữa.

Phía trên toàn bộ bình đài đều bị một đôi chân to màu đỏ giẫm nát giống như đâm sâu vậy, chắc như bàn thạch.

…..

Sau khi thiếu niên bị lão lang trung kiên quyết kéo về nhà liền rầu rĩ không vui, một mình ngồi ở cửa hờn dỗi.

Lão lang trung nói chuyện hắn cũng không để ý tới.

Chị của hắn nói với hắn hắn cũng không để ý mà ngay cả người mẹ thương yêu hắn nhất quan tâm hỏi hắn làm sao vậy, hắn cũng quệt mồm không nói nửa lời.

Như vậy làm cho mẹ và chị hắn rất sốt ruột không biết đứa nhỏ Tiểu Phi này vì sao cùng cha hắn ra ngoài hái thuốc một lúc mà trở về lại biến thành như vậy.

Chị của Tiểu Phi liền không nhịn được đi vào hậu viện hỏi lão lang trung đang thái dược liệu.

“Cha, Tiểu Phi làm sao vậy? Buổi sáng khi nó cùng cha lên núi vẫn vui vẻ mà, sao vừa về đến nhà thì ngồi ở cửa mặt mũi buồn thiu, ngay cả mẹ và con cũng không để ý tới là sao?”

“Ừ đúng thế, ông xem, hôm nay dưới chân núi tiểu Phi gặp mãnh thú nên bị dọa phải không?

“Ôi!”

Nói đến vấn đề này, trước khi trả lời lão lang trung liền nhịn không được thở dài.

“Làm sao vậy, ông xã? Chẳng lẽ hôm nay Tiểu Phi thật sự nhìn thấy mãnh thú ở dưới chân núi?” Thấy lão lang trung thở dài làm trong lòng của mẹ Tiểu Phi càng thêm sốt ruột.

Lông mày trên trán chị Tiểu Phi cũng chau lên.

Nhưng không ngờ lão lang trung lại lắc đầu cười khổ: “Không phải, nếu là trông thấy mãnh thú thì tốt rồi, tính tình của Tiểu Phi mọi người không phải không biết, nó gan lớn lắm, chứng kiến mãnh thú, chỉ cần nó không có bị thương thì cũng chỉ hưng phấn chứ làm sao lạo biến thành dạng này.

“Đúng vậy, lá gan của Tiểu Phi rất lớn.”

Mẹ và chị của Tiểu Phi nghe vậy đều gật đầu. Tĩnh tình của người nhà mình thế nào mọi người đều biết rõ ràng. Từ trước đến nay đứa bé kia chỉ e sợ thiên hạ không loạn, ghét nhất thời gian nhàm chán, chỉ cần có thứ gì mới lạ thì bất kể tốt xấu nó đều hưng phấn.

“Vừa rồi khi mặt trời sắp xuống núi, ta cùng Tiểu Phi đang hái thuốc ở núi Dã Ngưu thì Tiểu Phi đột nhiên chỉ vào thác nước dưới chân ngọn núi đối diện nói chỗ đó có một người đang luyện võ công, nhất định đó là một đại cao thủ, sau đó liền muốn đi bái sư học nghệ. Ta không cho phép còn kiên quyết lôi kéo nó về nên bây giờ nó đang hờn dỗi với ta đó. Mọi người đừng lo lắng quá, cứ để nó ngồi đó một lúc đi, chỉ một lúc nữa nó hết giận là chẳng có việc gì đâu mà.” Lão lang trung đem chuyện vừa xảy ra đơn giản thuật lại.

Không nói đến việc mẹ và chị Tiểu Phi phản ứng thế nào khi nghe được việc này mà lời nói của lão lang trung vừa rồi cũng bị hàng xóm Triệu Hữu Nhân nghe được.

Lúc ấy Triệu Hữu Nhân ăn gì đó nên bị đau bụng tiêu chảy nên ngồi xổm trong nhà xí nhà mình, mà nhà vệ sinh của hắn bên cạnh sân nhỏ nhà lão lang trung, mà vừa rồi lão lang trung nói chuyện cũng không hạ thấp giọng nên chuyện gì chị và mẹ Tiểu phi nghe được bằng nào thì hắn cũng nghe được bằng ấy.

“Ở dưới thác nước đối diện núi Dã Ngưu có một đại cao thủ đang luyện công ư?”

Nghe được tin tức này, đôi mắt Triệu Hữu Nhân đang ngồi trong nhà xí đến mức đổ mồ hôi liền sáng rực lên.

Đợi vài phút sau, cơn đau bụng qua đi Triệu Hữu Nhân tranh thủ thời gian lau mông, kéo quần rồi kích động rời thôn chạy hướng phía nam núi Dã Ngưu.

Khi chạy qua cửa nhà lão lang trung còn nháy mắt với Tiểu Phi đang ngồi hờn dỗi làm Tiểu Phi không hiểu gì, không biết Triệu Hữu Nhân có bị phát thần kinh hay không?

Khi Triệu Hữu Nhân đầu đầy mồ hôi bò lên đỉnh núi Dã Ngưu, một bên cố dẹp loạn tiếng thở dốc o o một bên mở to hai mắt nhìn về phía thác nước dưới chân núi đối diện.

Sắc trời đã tối nhưng đêm nay trăng sáng tỏ, vừa nhìn về dưới thác nước đối diện chân núi là thấy ngay.

Trong tầm mắt của Triệu Hữu Nhân, quả nhiên ở dưới màn nước của thác có một thân thể nam nhân đỏ ửng hung mãnh đánh ra một bộ chưởng pháp nào đó.

Chưởng pháp rất mạnh đánh vào màn nước dưới thác làm nước bắn tung tóe, mà tên biến thái này lại đứng ở phía dưới đó luyện công.

Nước từ trên thác trăm trượng đánh xuống, lực đạo mạnh mẽ như thế nào? Phỏng chừng một tảng đá nặng một, hai trăm cân đặt dưới màn nước kia cũng bị đánh bay ra ngoài?

Quả nhiên ở dưới màn nước có một đại cao thủ đang luyện võ công.

Triệu Hữu Nhân rất kích động.

Ý nghĩ đầu tiên của hắn giống với đứa con Tiểu Phi của lão lang trung, cũng muốn tới đó bái người này làm sư phụ.

Nhưng bước chân kích động vừa chuyển thì hắn đã dừng lại ngay, vẻ mặt hưng phấn biến thành cười khổ.

Nguyên nhân không hẳn như vậy, hắn tự hiểu dùng hình dạng hèn mọn bỉ ổi của mình thì trừ phi đại cao thủ dưới thác nước kia là người biến thái, nếu không tuyệt đối sẽ không thu hắn làm đồ đệ.

Đã không thể bái ông ta làm sư phụ, vậy thì tiếp theo nên làm thế nào đây?

Về thôn, Triệu Hữu Nhân vuốt cằm tự hỏi.

Hắn động não tự hỏi vấn đề này, thế giới này còn có công lý ư?




----------oOo---------- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK