• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Cả đêm nay Dương Chấn không rời khỏi Huyết Sắc Giang Hồ, ở dưới trời sao , dưới thác nước kia luyện công.

Trong thời gian đó, vì quá mệt mỏi nên hắn phải nghỉ tới bảy lần.

Buổi sáng sớm, khi luồng ánh sáng mặt trời đầu tiên chiếu rọi xuống, trong tình trạng kiệt sức Dương Chấn lại một lần nữa bị thác nước ầm ầm đánh bay vào trong hồ.

Chờ hắn vất vả bò lên bên cạnh hồ nước, nằm ngửa mặt lên hòn đá thì hắn quyết định logout.

Hắn thật sự không còn sức lực để luyện tiếp nữa.

Mà cả đêm qua hắn không có nghỉ ngơi, tối hôm qua trước khi login hắn cũng không ăn cơm chiều. Dù thế nào thì hắn cũng nên logout để ăn một chút gì đó rồi ngủ tiếp để lấy lại sức. Nếu không thì hắn chẳng thể kiên trì khắc khổ tu luyện được vài ngày.

Khi Dương Chấn quyết định logout, thân thể hắn trong trò chơi chậm rãi nhạt dần, cuối cùng một cơn gió nhẹ buổi sáng sớm thổi qua làm cả người hắn theo gió tiêu tán tựa như chưa bao giờ tồn tại.

Cùng lúc đó, trong hiện thực thân thể hắn hơi động một chút, sau đó hai tay tháo mũ giáp trò chơi trên đầu để xuống giường.

Hắn từ trên giường xuống, bởi vì một ngày một đêm không ngủ nên sắc mặt đã cực kỳ tái nhợt, tóc tai rối bù, ánh mắt trước nay vốn trầm ổn cũng có vẻ suy yếu không hồn.

Tuy nhiên, nghĩ đến thu hoạch trong tối hôm qua, dù hơi mỏ mệt nhưng trên mặt hắn cũng không nhịn được lộ ra vui vẻ.

Do dự một chút, hắn nâng điện thoại ở trên tủ đầu giường, bấm dãy số của Chu Dĩnh.

Hiện tại hắn muốn đem cái tin tức tốt này nói cho nàng biết, hy vọng nàng sẽ trở lại. Hai người đã có tình cảm gần sáu năm, không thể coi như không có gì.

Đầu điện thoại bên kia vang lên vài tiếng rồi được bắt máy.

“Alô, là Chu Dĩnh à?”

Giọng nói của Dương Chấn lộ ra nét nhẹ nhõm cùng vui mừng.

“Có chuyện gì? Nói nhanh lên! Nếu như muốn ta trở về thì đừng nói nữa.”

Đầu điện thoại bên kia truyền đến âm thanh lạnh lùng của Chu Dĩnh.

Nói thực ra giọng nói như vậy Dương Chấn rất không thích nghe nhưng hắn biết rõ nguyên nhân , hắn muốn khi nàng biết hắn tìm được Bài Vân Chưởng, nàng nhất định sẽ trở về bên hắn.

Vì vậy hắn cũng không để ý đến giọng nói và ý tứ của nàng.

“Chu Dĩnh, tối hôm qua anh đã tìm được khẩu quyết Bài Vân Chưởng, anh rất nhanh sẽ trở lại như xưa, em trở về đi! Anh nhớ em.”

Đầu điện thoại bên kia trầm mặc một lát.

Khi Dương Chấn cho rằng Chu Dĩnh sẽ hỏi hắn có thật hay không thì điện thoại của nàng đột nhiên tắt máy.

“Tút tút tút…Tút tút tút…”

Nghe âm thanh tắt máy trong điện thoại vang lên, nụ cười trên mặt Dương Chấn đọng lại.

Ngây người vài giây, Dương Chấn thu hồi nụ cười trên mặt, bấm điện thoại cho nàng lần nữa.

Nhưng lần này đầu điện thoại bên kia vang lên hai tiếng rồi lại tắt máy.

Chờ khi hắn gọi lại lần nữa, trong loa đã có tiếng nhắc nhở: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”

“Nàng vẫn chưa tin ta ư?”

Từ từ để điện thoại xuống, trong lòng Dương Chấn có chút thất lạc.

Không thể ngờ Chu Dĩnh đã từng yêu thương hắn như vậy mà lại có ngày hoàn toàn không tin lời hắn.

Hắn nhớ chính mình chưa từng lừa gạt nàng.

Vậy mà nàng lại không tin hắn.



Dương Chấn muốn lập tức đi tìm nàng, nói rõ sự tình với nàng.

Nhưng một ngày một đêm không ngủ, bất kể là thể lực hay tinh thần đều rất mệt mỏi. Lại thêm hắn còn nhịn đói cả đêm nên lúc này sắc mặt đã hết sức khó coi.

Nếu bây giờ trông bộ dạng hắn thế này xuất hiện trước mặt Chu Dĩnh sẽ càng làm cho nàng tức giận, nàng nhất định sẽ nhìn ra hắn đã chơi trò chơi cả đêm.

Cân nhắc trước sau, Dương Chấn quyết định ăn một chút gì, sau đó ngủ ngon một giấc, để lúc Chu Dĩnh nghỉ trưa đến công ty tìm nàng, lúc đó chứng minh cho nàng hắn đã học được Bài Vân Chưởng.

Còn thời gian nửa ngày nữa.

Nghĩ như vậy, Dương Chấn liền bỏ ý định đi tìm Chu Dĩnh, từ trên giường xuống, sau khi rửa mặt, xào một phần cơm chiên trứng ăn rồi trở lại giường.

Bởi vì quá mệt mỏi nên không bao lâu sau hắn đã tiến vào mộng đẹp.



Ngủ một giấc đến hai giờ chiều Dương Chấn mới rời giường.

Vào toilet đánh răng, sau đó vào bếp tìm chiếc bánh bao lót dạ, bụng sẽ không thấy đói nữa.

Lúc này hắn mới tiến vào phòng tắm tỉ mỉ tắm rửa trong nước ấm.

Muốn đi gặp Chu Dĩnh, tự nhiên không thể lôi thôi đến gặp.

Bởi vì hiện tại trong lòng nàng đang rất chán ghét hắn, nếu trông hắn nhếch nhác xuất hiện trước mặt thì nhất định sẽ làm nàng càng thêm chán ghét.

Đến lúc đó chỉ sợ còn chưa bắt đầu khuyên bảo cũng đã thất bại hơn nửa thì còn khuyên cái gì.

Trong khi tắm rửa Dương Chấn nhìn trong gương phát hiện tóc mình hơi dài, trông không sáng sủa nên quyết định sau khi xuống lầu liền đi cắt tóc.

Tóm lại, hắn muốn gặp nàng trong bộ dạng tốt nhất, không thể để nàng thấy mình liền không vui được.

...

Dương Chấn vốn không phải là người lôi thôi, chỉ cần sửa sang lại bản thân mình, mặc quần jean xanh, áo T-shirt trắng, đi giầy thể thao màu trắng đứng trước gương. Tuy trông gương mặt hắn bình thường nhưng nhẹ nhàng và sạch sẽ tuyệt không làm người ta chán ghét.

Chỉ là trông qua thấy tóc hơi quá dài.

Sửa sang lại xong, Dương Chấn tiến vào phòng ngủ lấy tiền và điện thoại cùng với chìa khóa rồi đi ra khỏi cửa.

Trước đó đã nói qua, Dương Chấn mua cái phòng nhỏ này tại phụ cận đại học sư phạm.

Gần trường sư phạm nên cửa hiệu cắt tóc cũng nhiều.

Trong đó có một cửa hiệu trông rất bình thường, chính là nơi Dương Chấn vẫn thường đến cắt tóc.

Cửa hiệu cắt tóc này Dương Chấn rất quen thuộc.

Khi học đại học năm thứ nhất, hắn đã thử qua tay nghề của tất cả cửa hiệu cắt tóc ở gần đây, kết quả là phát hiện mặt tiền cửa hàng cắt tóc này bình thường nhưng tay nghề lại tốt nhất.

Nói cách khác là tay nghề phù hợp với sở thích của Dương Chấn nhất.

Ông thợ cắt tóc có bộ dáng khoảng năm mươi tuổi, trên đầu bóng loáng không có một sợi tóc nhưng tay nghề cắt tóc lại rất tốt.

Ông sẽ không cắt cho người khác những kiểu tóc kì dị, nhưng mỗi kiểu tóc cắt ra, nhìn lên đều trông rất tự nhiên, không giống kiểu tóc của một số thợ cắt tóc khác, vừa đi ra khỏi tiệm cắt tóc, người khác vừa nhìn liền có thể thấy được người này vừa cắt tóc.

Mỗi lần Dương Chấn từ nơi này đi ra, người đi đường thường không nhìn vào đầu của hắn.

Bởi vì căn bản là không nhìn thấy tóc của hắn đã cắt bỏ rồi.

Chỉ có người quen thuộc với hắn khi cố tình chú ý mới có thể phát hiện hắn cắt tóc. Nhưng không có ai có thể nhìn ra hắn mới cắt tóc trong ngày.

Dương Chấn rất thích ông thợ có tay nghề tốt này.

Có thể cắt được kiểu tóc làm cho người xem thoải mái tự nhiên.

Cho nên lần này hắn vẫn đến chỗ này cắt tóc.

Chừng mười phút sau, hắn từ trong tiệm của ông lão đi ra, trông tóc dài không lâu, mềm mại tự hiên mà nhẹ nhàng khoan khoái.

Đây là kiểu tóc Dương Chấn thích nhất, đã hai ba năm qua không có đổi rồi.


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK