Khoảng nửa giờ sau, Phiền Tố Quyên và Đào Tinh đều được bạn trai hẹn ra ngoài ăn tối.
Khi hai người ra cửa đều mời Trần Tĩnh đi cùng nhưng trong lòng có việc nên nàng đều mỉm cười từ chối.
Sau khi các nàng đi rồi, chỉ còn một mình Trần Tĩnh ở trong phòng của nàng và Phiền Tố Quyên, ngồi ở đầu giường dùng giấy màu hồng phấn gấp hoa hồng.
Nàng không khép kín cửa phòng mà hơi hé mở ra, một bên gấp giấy một bên lắng tai lưu ý động tĩnh trong phòng khách.
Lúc Dương Chấn từ phòng ngủ đi ra, nàng hoảng sợ khi nghe thấy tiếng mở cửa rồi tiếng bước chân trong phòng, Trần Tĩnh đặt đóa hoa hồng đang gấp dở xuống, hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng thở ra làm tâm tình bình ổn, khôi phục lại nụ cười trên mặt rồi đứng dậy mở cửa phòng đi ra.
Khi nàng từ trong phòng đi ra cũng là lúc Dương Chấn mở tủ lạnh, nhìn thấy đồ ăn buổi sáng mình mua ít đi một chút, trong đó lại có thêm một bàn đồ ăn thừa.
“Thật không phải, trưa nay chúng em ăn một ít thức ăn của anh. Nhưng anh yên tâm, chúng em sẽ không ăn không, chúng em sẽ trả thêm tiền hoặc chờ thức ăn trong tủ lạnh hết thì chúng ta sẽ thay nhau bỏ tiền ra mua. Anh xem… Như vậy có được không?
Khi Dương Chấn trông thấy những thứ trong tủ lạnh ít đi, lại thấy bàn đồ ăn còn thừa, lông mày của hắn nhíu lại. Quả thật buổi sáng hắn đối với cô gái tên là Trần Tĩnh có chút hảo cảm.
Nhưng không nghĩ nàng và hai cô bạn lại là người như vậy.
Không có sự đồng ý của hắn mà tự tiện động vào những thứ ở trong tủ lạnh.
Tuy một vài thứ này đối với hắn cũng không có vấn đề gì nhưng hành vi không được sự đồng ý của hắn như vậy làm hắn rất phản cảm.
Trong lòng hắn không khỏi thất vọng với tiểu mỹ nữ kia.
Xem ra lần này là mình nhìn nhầm, nàng cũng chỉ là một nữ sinh dáng có vẻ ngoài thôi.…..
Khóe miệng Dương Chấn lộ ra một nụ cười khổ, khẽ lắc đầu nghĩ xem có nên bảo các nàng dọn đi hay không?
Vừa lúc đó truyền ra thanh âm ôn nhu của tiểu mỹ nữ trong phòng khách.
Dương Chấn nghe thấy tiếng nàng, ánh mắt liền liếc qua.
Chỉ thấy nàng đứng ở cửa phòng, khuôn mặt đỏ ửng lên, nhìn hắn có chút thẹn thùng.
Thấy một màn như vậy, Dương Chấn giật mình.
Không nghĩ tới nàng vì chuyện này mà nói xin lỗi hắn ngay khi hắn vừa mới tỉnh ngủ từ trong phòng đi ra.
“Chỉ có một mình em à? Hai cô bạn học của em đâu?”
Người mà Dương Chấn hỏi tất nhiên là hai cô gái Đào Tinh và Phiền Tố Quyên.
Trần Tĩnh có chút mất tự nhiên khi bị ánh mắt của Dương Chấn nhìn thẳng vào, nàng khẽ cười nói: “Bọn họ đều có hẹn với bạn trai nên đã đi ra ngoài khoảng nửa giờ rồi.
“Ồ.”
Ánh mắt Dương Chấn liếc qua bàn đồ ăn còn thừa ở trong tủ, lại nhìn thoáng qua Trần Tĩnh đang đứng lẻ loi một mình, nhàn nhạt hỏi một câu: “Các món ăn này là ai làm vậy? Có ngon không?”
“Cái này…” Trần Tĩnh nghĩ rằng hắn còn chưa hết giận, muốn truy cứu trách nhiệm việc này, môi không khỏi giật giật vì xấu hổ, không biết có nên nói ra tên của Đào Tinh hay không.
Không nghe được Trần Tĩnh trả lời, Dương Chấn cũng có thể đoán ra được nỗi băn khoăn của nàng.
Hắn nở một nụ cười, cũng không đi sâu hơn vào vấn đề này nữa.
Ba món ăn còn thừa đặt trong tủ lạnh cũng không bị đóng băng.
Tay Dương Chấn cầm chúng đặt vào trong mâm, tay nhón thức ăn lên ăn thử.
Sau đó bình tĩnh đánh giá: “Mùi vị cũng không tệ. Là em làm phải không?”
“Không… Vâng.”
Trần Tĩnh thốt lên phủ nhận, nhưng chữ “Không" vừa nói ra khỏi miệng nàng đột nhiên nghĩ đến nếu mình nói như vậy thì không phải sẽ làm lộ ra Quyên tử hoặc Tinh Tinh là người làm thức ăn này sao?
Như vậy sẽ là hành vi bán đứng bạn bè của nàng, nên nàng nhanh chóng sửa lại ngay, nói tiếp chữ “Vâng.”
Dương Chấn nghe ra là nàng tạm thời thay đổi đáp án.
Hắn không khỏi quay đầu lại liếc nhìn nàng.
Trông thấy thần sắc mất tự nhiên trên khuôn mặt nàng, hắn hiểu được ý tưởng của nàng nên chỉ hơi mỉm cười.
Hắn thu hồi ánh mắt, từ trong tủ lạnh cầm ra miếng thịt hầm và ít rau xanh.
Hắn đã quá đói bụng.
Hắn không muốn lãng phí thời gian trước khi lấp đầy cái bụng đói.
Dưới ánh mắt của Trần Tĩnh, hắn lấy từ trong tủ lạnh ra một ít rau và thịt băm nhỏ.
Rau xanh và thịt băm cùng mì sợi cũng hơi nhiều.
Nàng âm thầm kinh ngạc khi nhìn thấy nhiều mì như vậy, chỗ đó đủ cho nàng, Quyên tử và Tinh Tinh cùng ăn một bữa. Chẳng lẽ anh ấy nấu hai phần mì, một phần để ăn khuya?
Mì đã nấu mấy giờ còn có thể ăn sao?
Nàng không đem nghi vấn này hỏi ra miệng, chỉ yên lặng từ cửa phòng khách đến phòng bếp, tay trái vịn vào khuôn cửa quan sát động tác của Dương Chấn trong bếp.
Nghe được tiếng bước chân đến gần, Dương Chấn quay đầu lại liếc một cái rồi liền quay đầu đi tiếp tục nấu mì.
Khi làm xong một chén mì rau thịt thì trong phòng bếp đã toàn mùi thịt băm thơm ngon.
Mùi vị món ăn này rất mê người.
Cha mẹ Dương Chấn kinh doanh quán ăn nhỏ nên tay nghề nấu ăn của cậu con trai cũng rất khá.
Món mì thịt băm và rau xanh cũng không kém.
Khi Dương Chấn bê bát canh mì to trước mặt lên, chuẩn bị ra sô pha ở trong phòng khách, đặt lên bàn trà ngồi ăn thì Trần Tĩnh cũng đã đói bụng, nàng đỏ mặt nói: “Có thể giúp em đem những đồ ăn này đun nóng lại được không ạ?”
Nghe tiếng nàng, ánh mắt Dương Chấn nhìn sang.
Đã thấy nàng từ tủ lạnh bưng ra vài món đồ ăn cùng món canh còn thừa buổi trưa, hơi đỏ mặt mỉm cười nhìn hắn.
Nàng vừa nói thế lập tức lộ ra sự thật - nàng không biết nấu ăn.
Liền đun nóng vài đồ ăn thừa đều muốn nhờ hắn giúp đỡ thì làm sao nàng có thể làm được những món ăn buổi trưa kia.
Tuy nhiên Dương Chấn đã sớm đoán được đáp án này nên không ngoài ý muốn và cũng chẳng kinh hãi.
“Em muốn ăn mì không? Cầm bát đũa tới đây, anh chia cho em, đừng ăn cơm và đồ ăn còn thừa, không tốt cho dạ dày đâu, mà nó cũng chẳng còn nhiều dinh dưỡng nữa.”
Dương Chấn nói vậy, cũng không chờ nàng trả lời có ăn hay không liền bưng bát canh mì đi ra phòng khách.
Đối với lời mời của Dương Chấn, Trần Tĩnh có chút vui mừng ngoài ý muốn.
Đối với bát canh mì rau thịt Dương Chấn vừa mới nấu, chỉ riêng mùi thơm lừng đã khiến nàng muốn ăn rồi. Chỉ là nàng có tính cách hướng nội (*) nên không chủ động mở miệng nói mình muốn ăn nên chỉ nhờ Dương Chấn giúp mình hâm lại đồ ăn thừa buổi trưa.
Lúc này nghe Dương Chấn muốn chia cho nàng một bát nên trong lòng nàng rất vui mừng.
Lập tức nàng cầm lấy bát đũa tráng nước nóng rồi đi vào phòng khách.
Trong phòng khách, Dương Chấn ngồi trên ghế sa lon, để bát canh mì trên bàn trà thủy tinh trước mặt, chiếc đũa vẫn đặt trên miệng bát chưa vội ăn.
Chờ Trần Tĩnh lấy bát đũa ra rồi ngồi trên ghế sa lon đối diện, hắn cầm lấy bát đũa nàng đưa tới, giúp nàng gắp một bát mì ở chiếc bát lớn của mình cho nàng.
Đối với một nữ sinh viên thì bát mì kia cũng đủ cho nàng no bụng rồi.
Canh mì nóng thêm nước thịt gà, thịt băm ướp tỏi xào rất thơm, rau xanh cũng cho thêm muối, mì chính và dầu ăn vào nước.
Trần Tĩnh dùng đũa gắp lấy mấy sợi mì, hơi hé miệng ăn một ít liền thích hương vị của nó ngay.
Lại tiếp tục uống thêm một ngụm nước trong bát mì làm nàng càng muốn ăn thêm.
Mùi vị này so với bữa sáng ở cửa hàng mì còn ngon hơn nhiều.
Điều này không khỏi làm nàng nhìn Dương Chấn với ánh mắt khác trước đây..
Không nghĩ tới hắn nấu ăn còn ngon hơn Đào Tinh.
Đây là lần đầu tiên hai người ở chung một mình.
Còn chia nhau một bát mì rau xanh và thịt băm.
----------oOo---------- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK