Mục lục
[Dịch] Biên Hoang Truyền Thuyết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Dụ tỉnh dậy, trời đã sáng rõ.

Từ sau khi Đạm Chân mất đi, gã ít khi mới nằm lên giường đã ngủ say như chết, lúc tỉnh dậy đã là sáng hôm sau. Đêm qua gã cùng Đồ Phụng Tam gặp Tư Mã Nguyên Hiển. Quả như gã sở liệu, khi hắn là chiến hữu, hắn cảm thấy hai người thật sự tôn trọng hắn, cho nên càng tích cực hợp tác hơn so với trước đây.

Cha con Tư Mã Đạo Tử hiện tại sợ nhất là Hoàn Huyền, mà Đồ Phụng Tam lại là người hiểu rõ thực lực cũng như sách lược của Hoàn Huyền, hiển nhiên là có giá trị lợi dụng. Đồ Phụng Tam là nhân vật ai cũng phải sợ, lại hiểu rõ tình huống Kinh Châu như lòng bàn tay. Nhân vật như vậy lại khẳng định vì nhà Tấn mà lao lực, đương nhiên rất được hoan nghênh.

Lưu Dụ trong lòng hiện lên khuôn mặt xinh đẹp của Tạ Chung Tú.

Gã thật sự có thể quay lưng với nổi đau khổ của nàng được không? Nếu Đạm Chân trên trời có linh, nàng sẽ nghĩ thế nào khi thấy bản thân gã tụ thủ bàng quan với bạn thân của nàng? Huyền soái sẽ xem gã là người như thế nào? Lưu Dụ gã có được ngày hôm nay toàn là nhờ Tạ Huyền một tay đề bạt, chiếu cố. Nếu gã vì công lợi, để Tạ Chung Tú chịu khổ đau, thì còn gì là anh hùng hảo hán nữa, còn có lương tâm nữa sao?

Luôn cả Tống Bi Phong là người yêu chiều Tạ Chung Tú như vậy, cũng khuyên gã không nên nhúng tay vào việc của nàng. Khi lão biết gã quản chuyện Tạ Chung Tú, tình huống sẽ nghiêm trọng như thế nào.

Lưu Dụ ngồi ở mép giường, cảm thấy rất mâu thuẫn.

Trong đầu có một thanh âm cảnh cáo gã phải lấy đại cuộc làm trọng, một thanh âm khác lại mắng gã không phải với Huyền soái và Đạm Chân, mắng gã là kẻ hèn nhát.

Tạ Chung Tú chen vào giữa khoảng cách không thể vượt qua giữa cao môn và hàn môn, lại trực tiếp quan hệ đến Tư Mã Nguyên Hiển. Nếu một bước sơ sẩy thì có thể phá hủy không gian sinh tồn ở Kiến Khang mà gã phải trăm đắng ngàn cay mới đạt được. Nói cách khác, tất cả đều đã kết thúc.

Không có biện pháp nào vẹn cả đôi đường sao?

Nghĩ đến đây, gã đột nhiên nhớ tới Trác Cuồng Sinh. Trong lòng lóe lên một tia hy vọng. Đúng rồi! Chỉ có Hoang nhân điên cuồng mới nghĩ ra được biện pháp cuồng điên, biến những việc rõ ràng không thể thành có thể bằng sự rồ dại của mình.

Tiếng Tống Bi Phong vang lên ngoài cửa: “Tiểu Dụ! Đã đến lúc đi gặp Lưu Nghị rồi!”

Lưu Dụ nhảy dậy, rửa ráy sơ qua, gặp Lưu Nghị cái đã.

:77:

Vân Long rẽ sóng lướt trên mặt Động Đình hồ.

Hác Trường Hanh được triệu đến khoang thuyền. Nhiếp Thiên Hoàn thần thái ưu nhàn đang uống trà, tâm tình dường như rất tốt.

Nhiếp Thiên Hoàn nói: “Ngồi xuống đi!”

Hác Trường Hanh sau khi thỉnh an, ngồi xuống đối diện với lão.

Nhiếp Thiên Hoàn tự mình rót trà cho y, vui miệng hỏi: “Ẩn Long mới của ngươi tiến triển thế nào rồi?”

Hác Trường Hanh có chút hồ đồ đáp: “Trong tháng này có thể cử hành lễ hạ thủy.”

Nhiếp Thiên Hoàn liên mồm kêu hai tiếng “Tốt, tốt” rồi hỏi tiếp: “Công việc chuẩn bị Hoàn Huyền cũng hoàn thành tám, chín phần rồi, tùy lúc có thể động thủ. Ngươi có ý kiến gì không?”

Hác Trường Hanh đáp: “Có một việc thuộc hạ luôn cảm thấy không hiểu. Chỉ cần Hoàn Huyền trừ khử Ân Trọng Kham và Dương Toàn Kỳ, với thực lực của Kinh Châu cũng đủ để công hãm Kiến Khang. Tại sao lại phải bợ đỡ chúng ta như thế?”

Nhiếp Thiên Hoàn vui vẻ đáp: “Hoàn Huyền đương nhiên có tính toán riêng của hắn. Đầu tiên là có thể quên đi cái họa hoạn sau lưng là chúng ta, khiến hắn không còn lo lắng gì nữa. Thứ hai là việc loại bỏ các mục tiêu mà hắn không tiện xuất thủ thì đã có chúng ta vì hắn mà ra tay, ví dụ như Đại Giang bang chẳng hạn. Còn đạo lý vì sao chúng ta lại cùng hắn hợp tác rất đơn giản. Vì nếu không có sự đồng ý của Hoàn Huyền, chúng ta làm sao có thể đối đầu với Giang Hải Lưu. Kinh Châu phong tỏa toàn bộ lối ra của chúng ta ở Đại Giang. Chỉ có cách nhờ sự trợ giúp của Hoàn Huyền, chúng ta mói có thể khuếch trương thế lực đến tận thủy đạo phương Nam.”

Lão mỉm cười hỏi: “Cho ta hay, tình hình thu nhập mấy tháng gần đây của chúng ta như thế nào?”

Hác Trường Hanh đáp: “Từ sau khi Đại Giang bang lùi về Biên Hoang tập, thu nhập mỗi tháng đều tăng rõ rệt. Cho đến tháng trước, thu nhập so với thời Đại Giang bang còn xưng bá Đại Giang tăng gấp đôi. Điều này khiến chúng ta có đủ thực lực làm bất cứ việc gì.”

Nhiếp Thiên Hoàn nói: “Đó chính là chỗ tốt của việc lợi dụng lẫn nhau. Trước khi Hoàn Huyền công hãm Kiến Khang, chúng ta vẫn có thể duy trì mối quan hệ tốt với hắn.”

Hác Trường Hanh không nhịn được hỏi: “Nếu Hoàn Huyền làm Hoàng đế thì thế nào?”

Nhiếp Thiên Hoàn hai mắt sáng rực đáp: “Hoàn Huyền nếu muốn ta giúp hắn tấn công Kiến Khang, trước tiên phải làm một việc. Đó là nhổ tận gốc tàn dư thế lực của Đại Giang bang tại Biên Hoang. Như vậy thì thủy đạo phương Nam sẽ thành thiên hạ của chúng ta.”

Hác Trường Hanh nói: “Sau khi thành bá chủ phương Nam, Hoàn Huyền khẳng định sẽ quay đao đối phó với chúng ta.”

Nhiếp Thiên Hoàn mỉm cười đáp: “Ta nếu không tính tới điểm này còn có chỗ đứng trên giang hồ nữa sao? Hoàn Huyền là kẻ nhỏ nhen, bạc tình bạc nghĩa, căn bản không phải là nhân tài trị quốc. Hắn nhờ vào cái gì mà thu thập mớ hỗn loạn tại phương Nam? Đến lúc đó, chúng ta sẽ trở thành thế lực lớn nhất sau Hoàn Huyền. Khi lòng dân oán hận, chúng ta sẽ học tập Hán Cao Tổ Lưu Bang ngày trước, dùng bá tánh mà giành được thiên hạ. Ngươi rõ chưa?”

Hác Trường Hanh bội phục: “Bang chủ đúng là nhìn xa trông rộng.”

Nhiếp Thiên Hoàn nói: “Bên cạnh Hoàn Huyền, ta còn bố trí một quân cờ hết sức lợi hại, khẳng định khiến hắn phải sập bẫy. Cho nên ngươi không cần phải lo, điều quan trọng nhất là chuẩn bị cho tốt. Việc cấp bách hiện nay là giết chết Giang Văn Thanh để cho thiên hạ thấy, kẻ nào đối địch với chúng ta đều không có kết cục tốt đẹp.”

Hác Trường Hanh đáp: “Rõ rồi!”

Nhiếp Thiên Hoàn thư thái ngả lưng ra ghế, đưa chén trà lên nói: “Uống chén đó đi rồi ta sẽ nói cho ngươi biết một chuyện rất đáng mừng.”

Hác Trường Hanh vội uống chén trà, hiếu kì hỏi: “Thuộc hạ thấy lạ sao mới sáng sớm đã dong thuyền về Ba Lăng. Có phải là có liên quan đến Thanh Nhã không?”

Nhiếp Thiên Hoàn lạnh lùng nói: “Cao Ngạn chết rồi!”

Hác Trường Hanh kinh hãi, luôn cả hắn cũng có chút không hiểu bản thân mình, tại sao không vui mừng mà lại là sợ hãi. Sâu tận đáy lòng hắn biết là do hắn quan tâm đến Doãn Thanh Nhã. Đối với hắn mà nói, quan hệ với Doãn Thanh Nhã còn thân hơn anh em ruột thịt.

Nhiếp Thiên Hoàn như cất được gánh nặng trong lòng, nói: “Đêm qua nhận được phi cáp truyền thư từ Kinh Châu, người của Hoàn Huyền đã thành công mưu sát Cao Ngạn. Nhưng trong thư không đề cập đến việc đã dùng thủ đoạn nào để giết chết tên tiểu tử ấy.”

Hác Trường Hanh hỏi: “Bang chủ định xử lí việc này như thế nào?”

Nhiếp Thiên Hoàn đáp: “Tin về cái chết của Cao Ngạn tuyệt không thể lan truyền ra từ chúng ta được. Nếu không sẽ làm cho Thanh Nhã hoài nghi chúng ta âm thầm xúi giục. Ôi! Sao sắc mặt ngươi lại khó coi vậy?”

Hác Trường Hanh chán nản đáp: “Thuộc hạ sợ Thanh Nhã không chịu nổi đả kích này.”

Nhiếp Thiên Hoàn không vui hỏi lại: “Nói vậy là ngươi nhận định Thanh Nhã đã có tình cảm với tên tiểu tử ấy?”

Hác Trường Hanh khổ não đáp: “Thuộc hạ không biết, chỉ biết Thanh Nhã vì chuyện này mà không vui vẻ.”

Nhiếp Thiên Hoàn nói: “Ta đã trả lời Hoàn Huyền. Ngoài việc tỏ lòng cảm ơn, còn xin hắn đem tin tức về cái chết của Cao Ngạn lan truyền rộng rãi. Khi chúng ta về đến Ba Lăng, tin tức cũng theo từ Quảng Lăng thuận dòng mà truyền đến.”

Hác Trường Hanh hỏi: “Yến Phi có phản ứng gì không?”

Nhiếp Thiên Hoàn đáp: “Ta không quan tâm phản ứng của hắn. Chỉ cần hắn không can thiệp vào chuyện của chúng ta, ta sẽ không vi phạm lời đính ước. Con mẹ hắn! Như quả Yến Phi lại dám đến làm càn, ta còn cầu mà chẳng được!”

Lão ngừng một chút rồi nói: “Ngươi đi kêu Thanh Nhã lại đây!”

Hác Trường Hanh kinh ngạc hỏi lại: “Chúng ta không phải là nên suy nghĩ kĩ trước làm thế nào nói cho muội ấy biết sao?”

Nhiếp Thiên Hoàn nói: “Sau khi nhận tin ta đã suy nghĩ mãi rồi, vậy còn chưa đủ sao? Mau đi kêu nó lại đây?”

:77:

“Tông huynh* thật sự hiểu lầm ta rồi!”

Ở một góc yên tĩnh của quán, Lưu Dụ và Lưu Nghị ngồi đối diện với nhau, thấp giọng trò chuyện.

Lưu Dụ trong lòng thầm nghĩ giả sử như mình đúng là chân mệnh thiên tử, hiện tại nên nói chuyện như thế nào? Gã lại cười thầm trong lòng, làm người khác nghĩ rằng bản thân gã là chân mệnh thiên tử chỉ là một loại thủ đoạn, như chuyện trảm bạch xà khởi nghĩa của Lưu Bang**. Sự thực thì làm thế nào có chuyện đó được?

Gã hỏi: “Xem ra việc ngu xuẩn là ta đi thích sát Lưu Lao Chi, khó mà nói là không phải chủ ý của ngươi?”

Lưu Nghị cười khổ nói: “Thật sự là không liên quan đến ta. Ta có thể thề với trời rằng ta còn khuyên Thứ sử đại nhân chuyện đó không thể làm được. Nhưng huynh cũng nên biết là Thứ sử đại nhân đã nghĩ đi nghĩ lại mới làm, sẽ không chịu nghe lời khuyên của người khác.”

Sự thật thì Lưu Dụ đã bình tĩnh lại. Nếu như không phải do Tạ Diễm đối đãi như vậy thì cũng không bị bức phải nghĩ ra kế sách hợp tác với Tư Mã Đạo Tử. Nói cho cùng còn phải cảm ơn Tạ Diễm. Đương nhiên cảm giác tịnh không tốt chút nào, khó chịu và mâu thuẫn phi thường.

Lưu Dụ hỏi tiếp: “Ngươi có tính toán gì không?”

Lưu Nghị đáp: “Huynh tựa hồ như không thích thú với chuyến xuất chinh lần này?”

Lưu Dụ lãnh đạm nói: “Thiên Sư quân có đến ba mươi vạn, chiếm hết địa lợi nhân hòa. Bắc Phủ binh chúng ta thì chia thành hai quân doanh lớn, triều đình lại có ý đồ riêng. Ngươi nói đi! Bảo ta làm thế nào mà thích thú nổi?”

Lưu Nghị nói: “Thiên Sư quân nhân số tuy đông, nhưng đa số đều là loạn dân chưa trải qua huấn luyện. Trong khi đó quân ta trang bị chỉnh tề, huấn luyện nghiêm ngặt, lại đã từng theo Huyền soái trải qua vô số chiến dịch lớn nhỏ, kinh nghiệm tác chiến phong phú. Chỉ cần có sách lược thích hợp, tuyệt không thể thua Thiên Sư quân được.”

Lưu Dụ trong lòng thầm than, hỏi: “Sĩ khí các ngươi như thế nào?”

Lưu Nghị đáp: “Nói thẳng ra, việc quy phục Thứ sử đại nhân không phải là chủ ý của cá nhân ta, mà là quyết định của mọi người. Bọn ta càng hiểu rõ lần này là cơ hội thoát thân duy nhất. Nếu không một ngày nào đó cũng bị tên gian tặc Lưu Lao Chi hại chết từng người một.”

Lưu Dụ mất hết tính nhẫn nại nghe hắn nói chuyện vô bổ, liền lái sang chuyện khác, hỏi: “Có thể an bài cho ta gặp mặt Chu đại tướng quân được không?”

Chu Tự là đại công thần trong trận Phì Thủy, là tướng lĩnh nắm binh quyền trong Bắc Phủ binh. Y có tình cảm sâu đậm với Tạ gia, với Lưu Dụ cũng có mối quan hệ tốt. Chỉ có thông qua y mới có cơ hội gây ảnh hưởng với Tạ Diễm. Luận về mức độ ảnh hưởng, Lưu Nghị không bằng Chu Tự.

Lưu Nghị lộ ra thần sắc cổ quái, hỏi lại: “Tông huynh muốn ám chỉ Chu Tự đại tướng quân sao?”

Lưu Dụ nghĩ đó không phải là lời nói thừa hay sao? Bắc Phủ binh chẳng lẽ còn có một đại tướng khác mang họ Chu sao. Huống chi hiện tại đang nói về vấn đề có liên quân đến quân viễn chinh. Chu Tự là phó soái của Tạ Diễm, Lưu Nghị không thể không biết gã đang ám chỉ Chu Tự được. Từ việc này có thể suy ra Lưu Nghị đang muốn kéo dài thời gian để nghĩ ra biện pháp cự tuyệt không để cho gã gặp mặt Chu Tự. Lí do tại sao tên này cần phải làm như vậy, đương nhiên là do sự tình biến đổi bất thường.

Lưu Dụ cố trấn áp sự bất mãn trong lòng, đáp: “Đúng rồi! Ngươi có cách không?”

Lưu Nghị nói: “Nếu huynh nói với ta ngày hôm qua thì đã có biện pháp. Bây giờ sợ là đã mất đi cơ hội tốt. Hôm nay y sẽ suất đội quân tiên phong lên đường trước một bước để chuẩn bị cho quân viễn chinh của Thứ sử đại nhân.”

Lưu Dụ thầm thở dài một hơi. Nỗ lực cuối cùng của gã vì sự sinh tồn của Tạ Diễm cũng đã mất đi cơ hội. Gã dám khẳng định Lưu Nghị vẫn có thể an bài cho gã gặp Chu Tự trước khi y khởi trình, nhưng tên khốn này không chịu hợp tác. Bản thân gã có biện pháp gì đây?

Nghĩ tới đây, gã không kiềm chế được, cảm thấy mất hết hứng thú.

Lưu Nghị ghé sát thêm một chút, hỏi: “Tông huynh đã từng nhiều lần cùng Từ Đạo Phúc giao thủ, đối với quân viễn chinh của bọn ta lần này có nhắn nhủ gì không?”

Thiếu chút nữa Lưu Dụ nhân đó mà chế nhạo hắn một phen. Hắn vừa mới thao thao bất tuyệt Bắc Phủ binh quân lính tinh nhuệ, Thiên Sư quân là một lũ ô hợp, sao còn đi hỏi gã như vậy. Từ đó có thể thấy hắn hôm nay đến tìm gã tịnh không có chút thành ý, chỉ là nhìn trúng tài năng quân sự của bản thân gã, hy vọng kiếm được kế thắng địch. Với hành vi của Lưu Nghị, sợ rằng đạt được rồi cũng không có nửa chữ đề cập đến gã.

Lưu Dụ trầm giọng: “Thiên Sư quân là đạo quân duy nhất tại Biên Hoang tập có thể bảo toàn lực lượng rút lui. Từ đó có thể thấy sự cao minh của Từ Đạo Phúc, có thể tùy cơ biến hóa, ứng phó với bất cứ tình huống nào. Cho nên đối phó với hắn tuyệt không thể cứ bám vào các quy tắc thông thường. Trước đây bọn ta có thể dọa hắn thoái lui, tất cả cũng là vì bọn ta chiếm được địa lợi nhân hòa. Nhưng lần này các ngươi xuất chinh, tình thế không ngờ lại đảo ngược, địa lợi nhân hòa đều nằm trong tay Từ Đạo Phúc. Nhất cử nhất động của các ngươi đều không che được mắt hắn, mà các ngươi lại như thầy bói mù xem voi, hoàn toàn không có cách gì nắm được sự bố trí của hắn, đã hãm vào thế chịu đòn và bị động.”

Lưu Nghị biến sắc hỏi: “Theo như huynh nói, tình huống không phải là rất bất lợi đối với bọn ta sao?”

Lưu Dụ nhớ tới sự quan hoài của Tống Bi Phong dành cho Tạ gia, trong lòng chợt mềm đi, đáp với lương tâm cuối cùng: “Con đường thành công duy nhất của các ngươi là phải từ bỏ lòng ham thắng, khinh địch, xem đối phương là một lũ ô hợp không cần đánh cũng tan. Cần phải theo thói thường, thu phục từng lãnh thổ bị mất một, kiến lập cứ điểm có khả năng cùng Kiến Khang hô ứng, lấy chính sách nhân từ mà vỗ yên bách tính. Không phải ai ai cũng đều ủng hộ Thiên Sư quân, chỉ cần tranh thủ được sự ủng hộ của quần chúng là các ngươi có thể bình ổn trận cước.”

Gã ngừng một chút lại nói tiếp: “Khuyết điểm của Thiên Sư quân là mở rộng quá nhanh. Chỉ cần các ngươi có thể đánh chắc thủ chắc thì dù không có sự ủng hộ của Lưu Lao Chi vẫn có thể thành công.”

Dứt lời liền cáo từ bỏ đi.

:77:

Nhiếp Thiên Hoàn và Hác Trường Hanh trơ mắt nhìn nhau, đều mơ hồ không hiểu nổi phản ứng của Doãn Thanh Nhã.

Tiểu Bạch Nhạn ngồi đối diện với hai người, đầy hứng thú xem văn kiện “Biên Hoang du” mà Nhiếp Thiên Hoàn đưa cho nàng, không lộ ra chút thần sắc không vui nào.

Nhiếp Thiên Hoàn ướm lời hỏi: “Những lời viết trong đó có đúng không?”

Doãn Thanh Nhã thấp giọng mắng: “Tiểu tử đáng chết!”

Hác Trường Hanh cảm thấy đau lòng. Nếu như Doãn Thanh Nhã biết được Cao Ngạn đã chết, liệu có thương tâm và chán nản không? Hắn đối với Cao Ngạn đương nhiên không có hảo cảm, nhưng cũng không có ác cảm.

Doãn Thanh Nhã dùng đôi mắt đen tuyền long lanh mỹ lệ ngắm nghía hai người, phì cười nói: “Cái Biên Hoang du phiền phức này nhất định là do tên vô lại Cao Ngạn nghĩ ra. Sư phụ và sư huynh biết chứ? Tên tiểu tử đó rất biết cách động não, lại ưa nhàn ngại khó, luôn nghĩ ra cách xem các nơi hoang thôn mật trí ở Biên Hoang như hành cung, đến nơi nào cũng đều có thể chui vào khoan khoan khoái khoái ngủ một đêm.”

Nhiếp Thiên Hoàn biến sắc hỏi: “Những điều viết trong đó có đúng không?”

Doãn Thanh Nhã khịt mũi coi khinh nói: “Không cần nghe tên tiểu tử đó hồ ngôn loạn ngữ, Thanh Nhã là người tùy tiện như thế sao? Hừm! Tiểu tử đó thật to gan, dám đùa bỡn với bản cô nương.”

Hác Trường Hanh ngạc nhiên hỏi: “Cao Ngạn đùa bỡn với thủ đoạn gì?”

Doãn Thanh Nhã giận dỗi nói: “Hác đại ca làm sao vậy, sư phụ cũng vậy nữa. Tên tiểu tử chết bầm Cao Ngạn rất lắm mưu ma chước quỷ, rõ ràng là dùng kế khích tướng để dẫn dụ muội đến Biên Hoang tập. Người ta đương nhiên không mắc lừa rồi.”

Nhiếp Thiên Hoàn và Hác Trường Hanh nghe xong ngơ ngác nhìn nhau, đều có cảm giác đã nghi oan cho tiểu tử đó. Sớm biết thế này đã không cần đa sự, phải thông qua Hoàn Huyền giết chết Cao Ngạn. Như vậy không những thiếu Hoàn Huyền một món nợ ân tình mà còn phải lo lắng đến hậu quả khi Thanh Nhã biết Cao Ngạn bị giết.

Doãn Thanh Nhã cười rộ lên: “Quỷ mới có hứng thú đến Biên Hoang tập, nơi nơi đều là ma quỷ đi rong. Tiểu tử này … tiểu tử này, ha ha! Thật là chết cười mà!”

Hai người chỉ biết ngây ngốc nhìn nàng, càng không biết nàng vì chuyện gì mà vui vẻ thế.

Doãn Thanh Nhã cuối cùng cũng phát giác ra thần sắc khác lạ của hai người, kì quái hỏi: “Hai người làm sao vậy?”

Nhiếp Thiên Hoàn lúng túng đáp: “Không có gì đâu, con không cần phải lo lắng.”

Hai người có nỗi khổ không biết tỏ cùng ai. Với sự linh lợi của Doãn Thanh Nhã, có thể từ thời gian bọn họ cho nàng biết về việc Biên Hoang du mà đoán ra rằng bọn họ ít nhiều có liên quan đến cái chết của Cao Ngạn. Nếu không làm thế nào nói dối được? Bất quá bây giờ có hối hận cũng đã muộn.

Doãn Thanh Nhã nhoẻn miệng cười: “Con biết sư phụ và đại ca nhất mực lo lắng cho con, sợ con đi theo tên vô lại chỉ biết dụ dỗ con gái nhà lành kia. Hai người xem thường con quá rồi! Người ta đương nhiên biết lấy đại cục làm trọng. Huống chi sư phụ và Hác đại ca lại thương yêu Thanh Nhã như vậy, Thanh Nhã làm sao có thể làm chuyện khiến sư phụ và Hác đại ca không vui được?”

Cảm giác mình đã nghi oan cho người khác của hai người càng mãnh liệt, còn không biết phải thu thập tàn cục như thế nào đây.

Nhiếp Thiên Hoàn ho khan một tiếng, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, tán thưởng nói: “Thanh Nhã hiểu chuyện như vậy, ta thật vô cùng yên lòng.”

Doãn Thanh Nhã tiện tay lấy năm tờ giấy có ghi tỉ mỉ và chi tiết về Biên Hoang du ở trên bàn, vui sướng gấp lại, cười nói: “Cao tiểu tử là một nhân tài, không giống như vẻ bề ngoài nhếch nhác, lôi thôi của hắn. Con đã từng nghĩ đến việc thuyết phục hắn đến gia nhập với chúng ta. Chỉ là hắn quá đam mê cuộc sống ở Biên Hoang tập. Thật là kì quái! Hắn đã cứu con, sao Hoang nhân lại không tìm hắn tính sổ, lại còn để hắn chủ trì Biên Hoang du! A! Nhất định là hắn lấy công chuộc tội, tiểu tử này thật có biện pháp.”

Hai người nhìn nàng lấy giấy gấp thành con chim giấy này đến con khác càng không nói nên lời.

Doãn Thanh Nhã nhảy dậy, đem cả năm con chim giấy đặt trên hai tay, vui vẻ nói: “Con cần đến đầu thuyền thả mấy con chim này xuống đây! Sư phụ và đại ca có muốn đi xem không?”

Nhiếp Thiên Hoàn cười khổ: “Thanh Nhã con cứ chơi một mình đi!”

Doãn Thanh Nhã vui mừng khôn xiết bỏ đi.

Nhiếp Thiên Hoàn chán nản ngửa người ra ghế, thê thảm nói: “Chúng ta sợ là đã khéo quá hóa vụng rồi. Ngươi có phương pháp nào có thể cứu vãn chuyện này không?”

Hác Trường Hanh cảm nhận được tình cảm thương yêu Nhiếp Thiên Hoàn dành cho Doãn Thanh Nhã, thầm nghĩ người chết làm sao sống dậy, việc này ai mà có thể giải quyết được? Đương nhiên hắn không thể đem chuyện nghĩ trong lòng nói ra, chỉ biết đáp: “Biện pháp cứu vãn duy nhất là phải sắp đặt … Ôi! Làm sao cho Thanh Nhã không nghi ngờ cái chết của Cao Ngạn có liên quan đến chúng ta.”

Nhiếp Thiên Hoàn đau đầu hỏi: “Có thể không?”

Hác Trường Hanh than thở đáp: “Chỉ có cách một câu phủ nhận hoàn toàn. Thanh Nhã thủy chung vẫn còn trẻ, sẽ sớm quên chuyện này thôi.”

Chú thích:

* Tông huynh: cách xưng hô với người có cùng họ với mình. Ở đây Lưu Dụ và Lưu Nghị đều họ Lưu nên mới xưng hô là “tông huynh”

** Trảm bạch xà khởi nghĩa: đây là câu chuyện trích từ “Hán Sở tranh hùng”, hồi 3.

Lưu Bang bình thường là người nhút nhát. Một hôm đi uống rượu với bạn bè về, giữa đường gặp rắn trắng cản đường, liền rút kiếm ra chém. Cách mấy hôm, có người đến chỗ Lưu Bang chém con Bạch xà hôm trước, thấy có một bà già đang ôm xác con rắn khóc sướt mướt. Người ấy lấy làm lạ, hỏi: "Rắn chết thì trừ hại cho dân làng, cớ sao bà lại thương tiếc?" Bà già nói: "Con tôi là con Bạch Đế, hóa ra rắn nằm dọc đường, rủi bị Ông Xích Đế chém chết, vì vậy mà tôi thương khóc." Bà già nói dứt lời biến mất. Dân trong vùng hay chuyên lạ bảo nhau: "Đó là một quái tượng ! Dân gian lưu truyền câu chuyện này dưới dạng bài thơ:

Ðất Bái xung thiên khí đế vương

Trảm xà khởi nghĩa cứu tai ương.

Mở dầu sự nghiệp gây nhà Hán

Công đức Lưu Bang thật khó lường.

Từ khi Lưu Bang trảm xà, mưu việc lớn, bốn phương thiên hạ tình nguyện theo phò ước.

Chuyện này cũng mang màu sắc bí ẩn giống "Lưu Dụ nhất tiễn trầm Ẩn Long" vậy. Người xưa hay tin mù quáng nên đánh vào niềm tin của họ là một thủ đoạn chính trị lợi hại.

Hết chương 371

~*~*~*~*~*~*~*~*~

Chú thích 2:

*Uổng tác tiểu nhân: Uổng công, phí công làm tiểu nhân. Tuy nhiên người dịch muốn dịch theo ý của nội dung chương hơn là sát theo tựa chương nguyên bản.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK