Bắc môn đại dịch trạm, chưa đến nửa canh giờ trước khi trời sáng.
Thiết Sĩ Tâm và Tông Chính Lương đang đàm luận tình huống Kinh Châu quân
công đánh cửa nam, thủ hạ đột nhiên lại báo, vừa có người ở ngoài cửa bắc
khoảng ngàn bộ dùng tên đưa thư, bắn vào cửa bắc.
Thiết Sĩ Tâm cười nói: “Rốt cục đã xảy ra rồi”. Tiếp nhận mật hàm, trước lệnh
cho thủ hạ rời khỏi, lấy ra tín hàm còn dấu sáp niêm phong bắt đầu đọc, xem
xong giao cho Tông Chính Lương, cười nói: “Dương Toàn Kỳ quả nhiên là
người cẩn thận, chẳng những trong thư nói rằng sẽ phái người nào tới gặp, mà
còn vẽ cả nhân dạng, lại có khẩu lệnh, người khác muốn giả mạo cũng chẳng có
cách. Đến lúc đó chỉ cần chúng ta y theo thời gian đã định giương hoàng kì tại
cửa bắc, mật sứ sẽ hiện thân tới gặp”.
Tông Chính Lương vừa xem vừa nói: “Dương Toàn Kỳ là đề phòng hoang nhân
giảo hoạt, Từ Đạo Phúc vẫn không có cái bản lãnh này”.
Xem xong cầm thư vo lại hủy đi, cười nói: “Bây giờ chỉ có hai người chúng ta
biết được sứ giả là ai, nhìn ra sao và khẩu lệnh gì để chứng thật thân phận”.
Thiết Sĩ Tâm nhíu mày nói: “Từ Đạo Phúc thật là một nhân tài, đoán trước cơ
hội tối hôm qua, tại cửa nam bất chấp mưa nghênh đánh địch nhân. Theo báo
cáo của thám tử, có lẽ Kinh Châu quân thương vong khá nặng”.
Tông Chính Lương nói: “Kinh Châu quân bị thiệt thòi như thế nào? Chỉ tính bộ
đội của Dương Toàn Kỳ, binh lực đã là gấp đôi Thiên Sư quân, huống chi còn có
thuyền đội hùng mạnh của Nhiếp Thiên Hoàn hậu thuẫn? Từ Đạo Phúc nếu là
kẻ thức thời, nên thừa dịp Kinh hồ quân trận cước chưa ổn định, mau chóng
chạy trốn, chắp tay nhường ra một nửa Biên Hoang Tập”.
Thiết Sĩ Tâm hài lòng nói: “Nếu có Kinh hồ quân làm đồng minh phương nam
của chúng ta, hoang nhân không còn là mối uy hiếp”.
Tông Chính Lương nói: “Nếu lúc trước chỉ là Thiên Sư quân đến cùng đại
vương nói chuyện hợp tác, đại vương căn bản không có hứng thú với y, đại
vương nhìn trúng chính là Lưỡng Hồ bang mà không phải là Thiên Sư quân”.
Thiết Sĩ Tâm nói: “Nhiếp Thiên Hoàn chính là nhìn thấu điểm này, mới lâm trận
thối lui, bởi vì y cho rằng công dụng của Hoàn Huyền đối với y so với Tôn Ân
lớn hơn nhiều, chỉ có cùng Kinh Châu quân kết minh, mới có thể từ Biên Hoang
Tập chiếm lấy lợi ích lớn nhất: “Nhiếp Thiên Hoàn người này thật chẳng đơn
giản. Y cùng Từ Đạo Phúc đấu tranh sinh tử, chúng ta tuyệt không thể nhúng
tay, chỉ nên tọa sơn quan hổ đấu, vui vẻ hưởng thụ thành quả”.
Tông Chính Lương nói: “Đại vương nếu biết được biến hóa trước mắt, thì không
cần phải lo nữa.”.
Thiết Sĩ Tâm thở dài: “Làm đại vương lo lắng chính là Yến Phi, nếu không ngài
sẽ không truyền thánh dụ cho chúng ta, viết liên tiếp ba câu ʺđề phòng Yến Phiʺ,
hiển nhiên đại vương cho rằng mấu chốt của thắng bại, là ở chúng ta có thể đề
phòng Yến Phi được hay không, làm cho bất cứ hành động ám sát nào của y
cũng đều vô dụng mà quay về”.
Tông Chính Lương im lặng một lúc, thở ra một hơi dài nói: “Từ khi ta theo đại
vương tới nay, mới lần đầu thấy ngài kiêng dè một người như thế. Chúng ta
nhất định không để đại vương thất vọng, thua trong tay Yến Phi”.
Lại hừ lạnh nói: “Yến Phi thật là một thích khách xuất sắc, may mắn ta cũng là
thích khách, nhìn được theo góc độ của thích khách, theo đó mà suy đoán ra đủ
loại phương án có thể dùng cho nhiệm vụ thích sát, sau đó tiến hành đề phòng.
Cho tới hôm nay, đại soái và ta vẫn là sống khỏe mạnh vui vẻ, cũng có thể biết
Yến Phi đã hết cách rồi”.
Thiết Sĩ Tâm nghiêm nghị nói: “Đại vương dùng Chính Lương làm phó soái của
ta, là cho Chính Lương một cơ hội lịnh lãm. Ta mặc dù chưa gặp phải thích
khách, lại hiểu được rằng việc thích sát thành công hay không, là ở chỗ ngươi có
thể xuất hiện ở địa điểm và thời gian mà đối phương không mong đợi nhất. Một
ngày Yến Phi còn chưa chết, chúng ta không thể tự mãn được”.
Tông Chính Lương không thể tưởng được Thiết Sĩ Tâm lại chỉ trách trực tiếp
như thế, lại ngầm nói mát bản lãnh thích khách của y, trong lòng giận dữ,
nhưng lại biết Thiết Sĩ Tâm là cố ý sử thủ đoạn kiềm chế bản thân mình, bởi vì
mình đã phân mỏng quyền lực của y tại Biên Hoang Tập.
Vì vậy vẻ ngoài của y không lộ chút biểu hiện gì, làm ra vẻ gục gặt thụ giáo nói:
“Đại soái giáo huấn rất phải, Chính Lương đúng là có điểm đắc ý vênh váo, bất
quá y ở trong tối chúng ta ở ngoài sáng, xin hỏi đại soái phải chăng đã nghĩ ra
kế để giết Yến Phi?”
Thiết Sĩ Tâm mỉm cười đáp: “Nếu nhận định của Từ Đạo Phúc chính xác, Yến
Phi là đang ở trong Tập theo dõi chúng ta, y cùng tù binh ở Tiểu Kiến Khang
ngầm trao đổi tin tức. Mọi người đều rõ ràng Bàng Nghĩa là bạn bè thân thiết
của Yến Phi, nếu chúng ta dùng Bàng Nghĩa làm mồi câu, ngươi nói có khả
năng kéo được Yến Phi ra hay không?”
Tông Chính Lương không khỏi kêu tuyệt nói: “Yến Phi khẳng định sẽ trúng kế,
bất quá nên an bài thế nào lại cần phải cân nhắc”.
Thiết Sĩ Tâm ung dung nói: “Việc này ta trong lòng đã có định kế. Chính Lương
tại sao không cùng Từ Đạo Phúc gặp mặt, tỏ ý chúng ta có quan tâm đối với
hắn?”
Tông Chính Lương ngạc nhiên nhìn y.
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐ ro; ‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐â ‐‐‐‐‐‐‐‐
Yến Phi và Đồ Phụng Tam lúc này đang tại mỏm núi bên ngoài cửa bắc, từ xa
xem xét tình hình cửa bắc, sắc trời bắt đầu sáng rõ.
Lúc này mưa lớn biến thành mưa bụi rả rích, đầy trời chầm chậm rơi xuống,
trùm phủ Biên Hoang Tập trong màn mưa bụi bao la mù mịt.
Yến Phi nói: “Đồ huynh sở liệu không tồi, Dương Toàn Kỳ quả nhiên trước tiên
sai người lại thăm dò trước khi hành động, thám thính tâm ý của lão Thiết”.
Đồ Phụng Tam nói: “Người bắn tên đưa thư phải là tiễn thủ nổi tiếng nhất của
Dương Toàn Kỳ, ʺthiết cungʺ Lý Dương, trời sinh thần nhãn, sức lực kinh nhân,
có thể tại ngoài hơn ngàn bộ bắn tên chuẩn xác không sai trật vào trong cửa
bắc”.
Yến Phi nói: “Xem đại dịch trạm nghiêm ngặt thủ vệ, Thiết Sĩ Tâm chắc hẳn lấy
đại dịch trạm làm trung tâm chỉ huy, ngươi không sợ nội dung mật hàm có thể
khiến chúng ta thất bại ư?”
Đồ Phụng Tam ung dung nói: “Chỉ cần rõ ràng là Dương Toàn Kỳ phụ trách
việc này thì có thể thành công, chúng ta có thể mười phần chắc chín tiến hành
đại kế thích sát của mình. Ta có thể đoán được nội dung của thư, không ngoài
việc nói rõ thân phận của mật sứ, cấp bậc trong quân, đến bề ngoài và ám ngữ
nhận người, thời gian và địa điểm song phương gặp mặt”.
Yến Phi ngạc nhiên hỏi: “Như thế hành thích đại kế của chúng ta chẳng lẽ
không phải sẽ bị nhỡ hay sao, dù cho ta có thể lập tức dịch dung giả làm mật sứ,
nhưng làm sao có thể biết ám ngữ hội diện?”
Đồ Phụng Tam hài lòng đáp: “Việc này có quan hệ trọng đại, Dương Toàn Kỳ sẽ
phái xuất thủ hạ của hắn là người có miệng lưỡi nhất, người này được gọi là
ʺTiểu Trương Nghiʺ Lao Chí Văn, người này cực kỳ thông minh, là cao thủ đàm
phán. Bất quá người thông minh đa số là tham sống sợ chết, đặc biệt là cao môn
đệ tử, còn cả cha mẹ già và thê thiếp xinh đẹp, lại càng trân quí tiểu mệnh của
bản thân mình”.
Yến Phi gật đầu nói: “Đồ huynh đối với tình hình của Dương Toàn Kỳ thật là rõ
như lòng bàn tay, nhưng bọn họ vì sao còn dừng lại chưa đi?”
Ánh mắt Đồ Phụng Tam vẫn dán ở khu rừng thưa phía xa bên ngoài cửa bắc,
nơi có hơn mười lị châu quân chiến sĩ cầm đầu bởi Lý Dương, đáp lại: “Bọn họ
đang đợi hồi đáp của Thiết Sĩ Tâm”.
Yến Phi hỏi: “Lao Chí Văn tuổi tác bao nhiêu, chiều cao hình dạng như thế
nào?”
Đồ Phụng Tam đáp: “Hắn thấp hơn ngươi hai, ba tấc, tuổi gần bốn mươi, có
một bộ râu cằm đẹp, rất có phong thái của một danh sĩ. Bất quá ngươi chỉ cần có
đủ đặc thù bên ngoài của hắn là được, cho dù trong thư có vẽ họa tượng của
hắn, nếu có nhiều ít không khớp, Thiết Sĩ Tâm chỉ biết cho rằng họa tượng vẽ
không đủ, tuyệt sẽ không vì vậy mà sinh nghi”.
Yến Phi cười nói: “Chỉ cần để ta nhìn thấy Thiết Sĩ Tâm là đủ, cùng lắm thì đột
phá trùng vây, trốn vào rừng hoang”.
Đồ Phụng Tam lãnh đạm nói: “Chỉ cần Lao Chí Văn nhìn thấy ta, bảo đảm hắn
không dám có gì che giấu, bởi vì hắn cũng rõ thủ đoạn của ta đối phó với kẻ
khác, càng hiểu rõ hậu quả của việc lừa gạt ta”.
Yến Phi nói: “Nếu hắn biết sau đó ngươi sẽ giết người diệt khẩu, làm sao sẵn
lòng nói thật?”
Đồ Phụng Tam nói: “Ta không ra tay thì không được rồi, bởi vì bọn ta phải
trong thời gian ngắn nhất, biết được trong mật hàm có chuyện ước định gì.
Đồng thời hắn sẽ tin tưởng rằng ta đồng ý phóng thích hắn, bởi vì hắn hiểu rằng
ta là người có lời hứa ngàn vàng”.
Yến Phi nhíu mày nói: “Điều này được sao? Nếu hắn trở về báo cáo việc này với
Dương Toàn Kỳ, cũng ngang như thông cáo ngươi công nhiên phản bội Nam
quận công”.
Đồ Phụng Tam cười nói: “Đừng quên Lao Chí Văn là người thông minh, đã tiết
lộ bí mật quân cơ không thể tiết lộ, với việc phản bội Dương Toàn Kỳ thì không
có khác gì. Ta sẽ làm hắn thủ khẩu như bình, đưa ra lời bào chữa khác”.
Yến Phi nói: “Xem kìa. Thiết Sĩ Tâm đã hồi đáp”.
Cờ xí màu vàng, tại nơi cửa bắc từ từ giương lên.
Bọn người Lý Dương thấy thế, lập tức giục ngựa rời đi.
Đồ Phụng Tam dõi mắt theo bọn họ xuyên rừng xa dần, nói: “Nhóm người này
rồi sẽ hộ tống Lao Chí Văn đến nơi đây gặp mặt Thiết Sĩ Tâm, thời gian sẽ là sau
lúc sẩm tối hôm nay, lộ tuyến sẽ như nhau. Chúng ta trở lại Tập nhé?”
Yến Phi mỉm cười gật đầu, theo y quay lại mà rời đi, sau gần nửa dặm, chuyển
qua hướng Dĩnh Thủy chạy đi.
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐ ro; ‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐â ‐‐‐‐‐
Cả Dĩnh Khẩu mưa bụi mù mịt, khói đen dày đặc bay lên từ các chiến thuyền
đang cháy, chiến sự sắp tới hồi kết thúc.
Bọn họ trước lúc sáng sớm đã đột tập chiến thuyền đội năm chiếc Xích long
thuyền của Hồ Khiếu Thiên, trước tiên thả xuống hơn ba mươi chiếc khoái
thuyền, thuận dòng đột tập địch nhân, lại dùng thập tự hỏa tiễn công kích lượt
thứ nhất, sau đó mười hai chiếc Song đầu thuyền nhào tới như mãnh hổ tấn
công địch nhân.
Tại lúc mờ tối trước khi sáng sớm, ba chiếc Xích long thuyền của địch nhân
trước tiên bốc lửa cháy rụi, còn lại hai chiếc Xích long thuyền bị tổn hại chạy vào
Hoài Thủy, chiến tranh tiến tới thế trận một chiều.
Cùng thời gian đó, Lưu Dụ và Tịch Kính đều lĩnh hai trăm chiến sĩ, theo hai bờ
lục ngạn đánh lén địch nhân vẫn đang trong giấc mộng đẹp trong doanh
trướng, giết cho Lưỡng hồ chiến sĩ tứ tán đào vong.
Việc đáng tiếc duy nhất là để Hồ Khiếu Thiên chuồn mất.
Bọn họ không dám ở lại lâu, lập tức về thuyền.
Đại Giang bang lập tức sĩ khí đại chấn, tẩy sạch mối sỉ nhục và cừu hận về việc
Giang Hải Lưu thua trận toàn quân gần như bị diệt.
Tại đài chỉ huy trên soái hạm, Giang Văn Thanh hướng về Lưu Dụ nói: “Đại
Giang bang chúng ta từ trên xuống dưới, đối với Lưu huynh đều cảm kích phi
thường”.
Lưu Dụ mỉm cười nói: “Chiến tranh mới chỉ bắt đầu, ta bây giờ và tiểu thư cùng
ngồi trên một chiếc thuyền, con đường tương lai còn dài và gian khổ, bất quá
chỉ cần chúng ta có thể hỗ trợ lẫn nhau, tương lai tất có ngày tốt đẹp hơn”.
Giang Văn Thanh vui vẻ nói: “Đây đúng là một khởi đầu rất tốt, nhưng chúng
ta đã bại lộ hành tung, Nhiếp Thiên Hoàn sẽ sinh lòng cảnh giác, đoán được
chúng ta ẩn mình ở trong một nhánh sông của Dĩnh Thủy, sẽ phái chiến thuyền
tra xét khắp nơi dọc sông để tìm ra nơi chúng ta có thể ẩn thân”.
Lưu Dụ nói: “Chúng ta đã phong tỏa đường sông, cắt đứt lộ tuyến vận lương
của đối phương, tiểu thư lại có được chân truyền về thủy chiến thuật của Giang
bang chủ, chúng ta sẽ công khai cùng Nhiếp Thiên Hoàn đối chọi, làm hắn tiến
thối không được”.
Giang Văn Thanh lần đầu hướng về phía gã lộ ra sắc thái nữ nhân, thẹn thùng
nói: “Lưu huynh chớ nên tâng bốc ta, Văn Thanh còn xa mới bằng được cha”.
Lưu Dụ cười nói: “Điều đó không phải chỉ mình ta nói, hoang nhân đối với tiểu
thư với hai chiếc song đầu thuyền xông vào trận địch, khiêu chiến đại quân chủ
lực của Mộ Dung Thùy và Thiết Sĩ Tâm, mọi người đều tâm phục khẩu phục.
Vừa rồi tiểu thư lại hiển thị tài hoa thủy chiến, làm cho Hồ Khiếu Thiên hoàn
toàn không có lực hoàn thủ, tiểu đệ đã thấy được tận mắt”.
Giang Văn Thanh không biết làm sao, nói: “Nhân tài là được cha huấn luyện mà
thành, Văn Thanh chỉ là ngồi không hưởng lộc. Đề nghị vừa rồi của Lưu huynh,
đúng là làm động nhân tâm. Chỉ hận thực lực của Nhiếp Thiên Hoàn ở trên
chúng ta, lại chiếm cái lợi thượng du, chúng ta có lẽ không có cách nào giữ bọn
họ lại”.
Lưu Dụ trầm ngâm nói: “Nói chung, chúng ta đúng là ở vào thế hạ phong, may
mà tình huống bây giờ bất lợi cho Nhiếp Thiên Hoàn, hắn đang ở tình huống
trước sau thọ địch. Nếu hắn dốc toàn quân lại công kích chúng ta, trại lũy cực
khổ kiến lập nên liền sẽ dâng cho người. Cho nên chỉ cần chúng ta thủ chắc như
bàn thạch, sẽ trở thành uy hiếp nghiêm trọng với Nhiếp Thiên Hoàn”.
Giang Văn Thanh bản thân mưu trí hơn người, nhưng không có cách nào nắm
bắt được chiến lược đang suy nghĩ trong lòng của Lưu Dụ, thầm nghĩ chả trách
Tạ Huyền cất nhắc Lưu Dụ như vậy, phái gã một mình đến giúp mình, còn hơn
thiên quân vạn mã. Vui mừng nói: “Thỉnh Lưu huynh chỉ điểm”.
Lưu Dụ ngóng trông mưa bụi mù mịt rơi xuống Dĩnh Thủy, hít sâu một hơi nói:
“Chúng ta vẫn lấy tiểu hồ làm căn cứ, sau đó lấy lối vào thiết trí lũy trại tiễn lâu
kiên cố, làm cửa xuất nhập thông suốt không trở ngại, Nhiếp Thiên Hoàn tuy
biết rõ chúng ta ẩn mình trong hồ, nhưng cũng không dám đem chiến thuyền
vào đoạn sông chật hẹp. Nếu hắn ở bên ngoài cửa ra bố trí chiến thuyền, chúng
ta sẽ dùng thuyền nhỏ đánh lén vào ban đêm. Nếu hắn dám lên bờ tấn công, lại
trúng vào ý muốn của chúng ta. Ta sẽ gấp đến Biên Hoang Tập, điều lại một
đơn vị ngàn bộ đội, như thế cho dù Dương Toàn Kỳ phái binh lại giúp Nhiếp
Thiên Hoàn, chúng ta cũng đã có thực lực để đề kháng. Hiện tại quyền chủ
động nằm trong tay chúng ta, Nhiếp Thiên Hoàn và Dương Toàn Kỳ lại cố kị Từ
Đạo Phúc, không dám khinh suất vọng động”.
Giang Văn Thanh thầm mắng bản thân hồ đồ, lại không nghĩ ra được biện pháp
này, chẳng lẽ bản thân lại đối với nam nhân này sinh lòng ỷ lại, nương nhờ vào
gã vì mình mà xuất chủ ý, khuôn mặt xinh đẹp không khỏi nóng lên.
Liếc trộm Lưu Dụ một cái, may mắn gã vẫn không biết gì. Nàng đột nhiên cảm
thấy Lưu Dụ trở nên dễ coi, tướng mạo thô hào của gã mang theo một loại thật
thà chất phác nàng tịnh không yêu thích, nhưng vì nàng đã lĩnh giáo được cơ trí
đa biến của gã, loại chất phác này có vẻ bề ngoài tự nhiên, trái lại làm thành khí
chất độc đáo của gã, làm người khác cảm thấy sự trầm ổn và kiên nghị tuyệt vời,
đấu chí ngoan cường của gã.
Lưu Dụ quay qua nhìn nàng, Giang Văn Thanh vội tránh khỏi ánh mắt của gã,
trái tim thiếu nữ không tránh khỏi rung động không yên.
Lưu Dụ lấy làm lạ hỏi: “Văn Thanh tiểu thư cho rằng việc này không thể thực
hiện sao?”
Giang Văn Thanh không muốn gã nhận thấy tim mình đang đập nhanh, vội đè
nén tâm tình đang nổi sóng trong lòng xuống, khỏa lấp nói: “Ta là đang lo lắng
Kinh Châu thủy sư sẽ liều mạng, trước phong tỏa Dĩnh khẩu, rồi lại phái thuyền
lên bắc lại đối phó chúng ta”.
Nàng thông tuệ hơn người, tùy tiện tìm lời bao biện hợp lý, để che dấu tâm sự.
Lưu Dụ quả nhiên không phát hiện, nói: “Tiểu thư cứ yên tâm, nếu ta đoán
không sai, Kinh Châu thủy sư tuân theo nghiêm lệnh của Hoàn Huyền, tuyệt
không lên bắc Dĩnh Thủy. Bởi vì Hoàn Huyền có thể kềm chế chế Kiến Khang
hay không, toàn cậy nhờ vào thực lực của thủy sư. Với tính tình của Hoàn
Huyền, tuyệt sẽ không lỗ mãng như thế. Huống chi bất luận kẻ nào cũng cho
rằng Nhiếp Thiên Hoàn có thể độc lực ứng phó với bất cứ thách thức gì trên mặt
nước”.
Giang Văn Thanh khẽ thở ra một hơi khẩu khí, gật đầu nói: “Có lẽ là Văn Thanh
quá lo nghĩ rồi”.
Lưu Dụ gật đầu nói: “Cẩn thận là tốt. Ha. Có vài chiếc lương thuyền đã quay lại
rồi”.
Trên mặt sông dưới cơn mưa nhỏ mờ mịt, ba chiếc thuyền lương xuất hiện phía
trước, bởi vì không có mang hàng hóa, thuyền tốc cực nhanh, lúc gặp phải bọn
họ thì muốn quay đầu cũng không còn kịp nữa.
Tiếng kèn cảnh giới vang khắp đoạn sông.
Lưu Dụ cười to nói: “Chỉ cần bắt giữ hết mấy chiếc thuyền lương này, liền có
thể ghép thuyền thành chướng ngại ngăn sông, trên thuyền chất đống củi khô
tẩm dầu hỏa, liền có thể ngăn cản đợt tấn công thứ nhất của địch nhân”.
Giang Văn Thanh nhịn không được lại liếc nhìn gã, ngầm tán thưởng đối
phương đầu óc linh hoạt, suy xét nhanh nhẹn.
Đồng thời không chút do dự, phát ra chỉ lệnh cướp đoạt địch thuyền.
Phòng xá lớn nhỏ của Tiểu Kiến Khang, nhốt đầy hoang nhân tù binh bị bị cùm
chân.
Không có sự phê chuẩn, tù binh không được bước ra ngoài cửa nửa bước. Trên
ngã tư đường do hơn trăm Thiên sư quân luân phiên phòng thủ, chủ yếu thiết
trí trạm gác phòng thủ tại cổng ra vào thông tới hai phía con đường chính phía
bắc và khu bến sông. Ngoại vi của Tiểu Kiến Khang xây dựng mười hai tòa tháp
tiễn lâu nhỏ, mỗi tòa có bốn Yến binh trú phòng.
Bởi vì binh lực không đủ, đối với tù binh tại phòng trong thì không đếm xỉa
đến, đại đa số thời gian đều là không có ai tới tra hỏi.
Nhưng Thiên sư quân thường ngẫu nhiên kiểm tra dò xét bất ngờ, để phòng
bọn tù binh có hành vi vi phạm quy tắc.
Tại tình huống như thế, tù binh ngoại trừ ra ngoài làm việc cực nhọc, cuộc sống
vẫn không quá tồi tệ.
Yến Phi và Đồ Phụng Tam theo đường hầm mới tiến vào Tiểu Kiến Khang, địa
đạo này vô cùng sơ sài, chỉ dùng gỗ khô, gỗ bản để chống đỡ, lại không có lỗ
thông khí, may mắn độ dài chưa tới mười trượng, vẫn không thể làm khó dễ
cho hảo thủ chân chính. Bất quá lại đừng hòng cho một số đông người vào ra
một cách nhanh chóng, bởi vì tại nơi địa đạo đen như mực, nếu không cẩn thận
đụng đổ một cái một trụ chống đỡ nào đó, hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.
Ngõ ra địa đạo là tầng trệt của một ngôi nhà bình thường ở Tiểu Kiến Khang,
hơn hai mươi hoang nhân bị quản thúc bên trong thấp giọng la lên hoan
nghênh.
Đồ Phụng Tam cười nói: “Các vị đã ăn no chưa?”
Mọi người cùng cười vang, có một ít liền vỗ vỗ bụng, biểu thị đã ăn no rồi, tình
cảm hưng phấn bộc lộ trong lời nói.
Tiểu Kha là một người trong số đó, cười nói: “Tặc tử cho rằng mỗi người bọn ta
đói đến nhũn người ra, sự thật là chúng ta thậm chí có thể giết chết hai con hổ.
Hiện tại chỉ còn chờ lão gia bọn ta ra lệnh một tiếng, chúng ta sẽ liền chém giết
tới tận bến sông, giết hết bọn người đã ức hiếp chúng ta”.
Xem tình hình người người đều xoa tay quyền, nóng lòng muốn thử xem sao.
Đồ Phụng Tam chớp người đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, bọnTiểu Kha phụ
trách phong bế lối xuất nhập của địa đạo, lại trải chiếu che giấu, còn có người
nằm lên chiếu, cố ý giả ra tư thái đáng thương mềm yếu vô lực.
Mọi người lại nổi lên một tràng cười.
Đồ Phụng Tam nói: “Có điểm không thích hợp”.
Yến Phi di chuyển đến một bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy một đội người theo hướng con đường chính phía bắc hiên ngang tiến
lại khí thế hưng phấn, dẫn đầu hóa ra là Tông Chính Lương.
Tiểu Kha chen người đến bên Yến Phi, chấn động nói: “Yến nhân luôn luôn
không bước đến Tiểu Kiến Khang nửa bước, mọi việc là do Thiên sư quân phụ
trách, thật kỳ quái”.
Một hoang nhân khác nói: “Hỏng rồi. Bọn chúng là muốn đến tổng đàn Khương
bang, chẳng lẽ phát giác được chuyện chúng ta vận chuyển binh khí?”
Yến Phi và Đồ Phụng Tam tim đều vọt tới cổ họng, thầm nghĩ lẽ nào phản công
đại kế lại bị thất bại trong gang tấc?