Mục lục
[Dịch] Biên Hoang Truyền Thuyết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Dụ và Tống Bi Phong đến Tạ phủ ở hẻm Ô Y. Dựa vào sự quen biết của Tống Bi Phong với Tạ gia vốn có thể không cần hỏi ai, đường hoàng dẫn Lưu Dụ đi vào. Nào hay gia tướng ra mở cửa tuy nhận ra Tống Bi Phong nhưng vẫn khách khí bảo họ phải đợi một lát để vào bẩm báo.

Lưu Dụ và Tống Bi Phong đều rất ngạc nhiên nhưng còn cách nào khác? Chỉ còn cách kiên nhẫn đứng chờ ngoài cửa.

Một lát sau, Lương Định Đô vội vàng đi ra. Người này có thói là thấy người cao môn thì cung kính, với kẻ yếu hèn thì coi thường. Đối với Tống Bi Phong, người đã một tay đề bạt y, thì hết mực cung kính nhưng thái độ với Lưu Dự thì khác xa, rất vô lễ.

Tống Bi Phong cau mày hỏi: “Chuyện này là sao đây?”

Lương Định Đô đưa hai người đi về phía tòa nhà Tùng Bách đường, rồi nói nhỏ: “Đây là lệnh của tôn thiếu gia, phải nghiêm ngặt quan sát trên dưới, trong ngoài. Tất cả phải tuân theo quy củ mà hành động.”

Tống Bi Phong trầm giọng: “Có cả ta trong đó sao?”

Lương Định Đô chán nản gật đầu.

Tống Bi Phong quay sang Lưu Dụ đang nghi nghi hoặc hoặc nói: “Tôn thiếu gia là con của nhị thiếu gia tên Tạ Hỗn, được nhị thiếu gia hết mực yêu thương. Sau khi nhị thiếu gia đi nhậm chức Thứ sử, mọi việc trong nhà đều do tôn thiếu gia quyết định.”

Lưu Dụ thầm nghĩ đúng là cha nào con nấy, bất quá vẫn không thể nhịn được, cảm thấy nuối tiếc cho sự phong lưu thoáng đạt trước kia của Tạ gia, đã mất đi không còn giữ lại được. Ngày mà gã, Yến Phi, Cao Ngạn và các lãnh tụ Tạ gia cùng ngồi bàn bạc chuyện thế sự năm đó, khẳng định sẽ không bao giờ có nữa.

Lương Định Đô tịnh không dẫn họ đến Tùng Bách đường mà đi qua khoảng sân rộng hướng sang sảnh phụ.

Lương Định Đô khổ não nói: “Đại tiểu thư đang bệnh, nhị tiểu thư không để ý đến chuyện gì. Bây giờ mọi việc trong phủ đều do một tay tôn thiếu gia thu xếp.”

Nhị tiểu thư là em gái của Tạ Diễm đã lấy Vương Quốc Bảo.

Sau khi vào đến sảnh phụ, ba người cùng qùy xuống ngồi một bên, đều có cảm giác không biết nên nói gì trước.

Tống Bi Phong hỏi: “Có nhị thiếu gia ở đây không?”

Lương Định Đô liền đáp: “Nhị thiếu gia vừa ra ngoài chưa về.”

Tống Bi Phong lại hỏi: “Vậy bọn ta có thể đến chào hỏi đại tiểu thư trước có được không?”

Lương Định Đô nói: “Cái này phải do tôn thiếu gia quyết định.”

Tống Bi Phong như phát hỏa nói: “Tiểu tử ngươi có biết Tống Bi Phong ta là ai không?”

Đúng lúc đó có thị tỳ bưng trà vào, Tống Bi Phong đành ngồi yên.

Sau khi thị tỳ lui ra ngoài, cả ba người đều không nói gì, không khí rất nặng nề.

Đợi thêm một lát, Lượng Định Đô nói với Tống Bi Phong: “Để tiểu nhân đi gặp tôn thiếu gia xem tại sao lại chậm trễ vậy?”

Tống Bi Phong gật đầu đồng ý, Lương Định Đô liền bỏ đi.

Lưu Dụ than thở: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Nếu lão ca không liều chết cứu đại tiểu thư, thì tình hình chắc không thể tưởng tượng nổi. Thế nhưng người của Tạ gia ngược lại xem lão ca như người ngoài.”

Tống Bi Phong nói: “Sau khi An công và Huyền soái qua đời, con cháu Tạ gia đã không còn chí, những điều hay thì không học, lại học thói hư tật xấu của cao môn Kiến Khang.”

Lưu Dụ hỏi: “Chẳng phải lão huynh đã chứng kiến sự lớn lên của Tạ Hỗn hay sao? Năm nay công tử khoảng bao nhiêu tuổi rồi?”

Tống Bi Phong đáp: “Cũng khoảng mười sáu, mười bảy. Ta luôn nghĩ thiếu gia có thể kế tục sự phong lưu của Tạ gia. Thiếu gia từ bé đã rất thông minh, chỉ mười một, mười hai tuổi đã là một cao thủ trong việc tranh luận, thơ văn hội họa đều rất giỏi, dung mạo thanh tú, phong thái khác người. Thế nên người ta mới có câu tán dương ‘Tài hoa của Tạ Hỗn đệ nhất Giang Tả”. Còn có người nói thiếu gia là đệ nhất mỹ nam tử thời Nam Tấn. Tôn thiếu gia lại được triều đình chọn làm chồng tương lai cho Tấn Lăng công chúa, đợi đến khi đủ hai mươi tuổi thì sẽ thành thân.”

Tống Bi Phong lại nói: “Tôn thiếu gia là con thứ ba của nhị thiếu gia. Hai vị huynh trưởng đều theo cha đi làm quan, nên mọi việc Tạ gia đều do cậu ấy nắm giữ.”

Lưu Dụ mỉm cười nói: “Chắc chắn đây là thủ đoạn của Tư Mã Đạo Tử muốn lung lạc nhị thiếu gia.”

Tống Bi Phong thở dài, không biết nói sao.

Lúc đó Lương Định Đô vác bộ mặt u ám quay lại, nói với Tống Bi Phong đang ngồi: “Tôn thiếu gia có chuyện bận, mong Tống thúc và Lưu tướng quân đợi thêm một lát nữa.”

Tống Bi Phong không vui hỏi: “Việc gì mà quan trọng vậy?”

Lương Định Đô ba hoa một thôi một hồi nhưng cuối cùng vẫn không dám giấu Tống Bi Phong, thấp giọng nói: “Tôn thiếu gia và Lưu Nghị tướng quân đang đánh cờ ở Vong Quan hiên.”

Lưu Dụ thất thanh: “Lưu Nghị?”

Lương Định Đô vội vàng giải thích: “Lưu tướng quân đừng vội trách Lưu Nghị đại nhân, ngài ấy đã muốn dừng ván cờ để đến chào hỏi tướng quân ngay, chỉ vì tôn thiếu gia muốn thắng thua rõ ràng nên lại tiếp tục đánh.”

Lưu Dụ thầm nghĩ, xem ra Lưu Nghị ở Kiến Khang giở trò cũng không đến nỗi tồi, dựa vào thân phận thường dân áo vải cũng chui vào được thế giới của các gia tộc hiển hách nhất. Về mặt này gã tự thấy mình không bằng hắn.

Tống Bi Phong đang muốn nói thêm thì nghe thấy tiếng bước chân từ phía ngoài truyền lại.

Lưu Dụ nhìn ra thấy Lưu Nghị cùng với một công tử trẻ tuổi đang bước vào bậc cửa. Đột nhiên được nhìn tận mắt, gã không khỏi giật mình. Dáng dấp, cử chỉ và thần sắc có đến bảy, tám phần giống hệt Tạ An, lại phong nhã hào hoa như ngọc thụ lâm phong, thật sự là rất tiêu sái thoát tục. Chả trách được gọi là Giang Tả đệ nhất mỹ nam tử.

Ấn tượng lúc đầu của Lưu Dụ với tiểu tử này không được tốt, nhưng khi nhìn thấy dung mạo thần thái thanh tú thì mọi cảm giác phẫn nộ đều biến đi đâu mất. Không làm cách nào mà tức giận với một thiếu niên hoàn mỹ như thế này. Ba người đều vội vàng đứng dậy, Lương Định Đô thối lui về một bên, hai tay buông thõng khom lưng.

Lưu Nghị chắc chắn đã quá thân quen với Tạ Hỗn, tự nhiên như chủ nhà, cười ha ha nói: “Vị này là Lưu tướng quân Lưu Dụ, người mà ta thường hay nhắc đến với tam công tử đó! Có đúng là trăm nghe không bằng một thấy không?”

Tạ Hỗn nhìn Lưu Dụ với ánh mắt như bảo thạch phát sáng, đầu tiên nhíu mày một cái, rồi mới lộ ra vẻ vui tươi thường ngày, cười nói: “Tạ Hỗn thật vinh hạnh được gặp Lưu tướng quân.”

Rồi quay sang phía Tống Bi Phong hành lễ nói: “Tạ Hỗn xin thỉnh an Tống thúc. Ngồi! Ngồi! Mọi người không cần đa lễ.”

Tống Bi Phong hừ lạnh một tiếng, dáng vẻ không vui, không đáp lễ lại, rõ ràng trong lòng vẫn chưa hết khó chịu.

Lưu Nghị hơi ngạc nhiên, ánh mắt hướng sang phía Lưu Dụ, thầm đánh động.

Lưu Dụ rất hiểu cảm giác của Tống Bi Phong, nhưng không muốn vì điều này mà làm hỏng chuyện, bèn kéo lão ngồi xuống cạnh mình.

Tạ Hỗn như không thấy phản ứng của Tống Bi Phong, bảo Lưu Nghị ngồi xuống cạnh mình. Còn y tự ngồi ở chỗ chủ tọa.

Lúc đó lại có thị tỳ mang trà vào.

Lưu Dụ nhìn sang Lưu Nghị. Tên tiểu tử này vào những ngày Hà Khiêm ngộ hại thì vô cùng đau thương bi phẫn, nhưng mọi thứ giờ đã như được quét sạch sành sanh. Hắn mặc trang phục học theo công tử con nhà quyền quý, làm cho bản thân Lưu Dụ cũng khó lòng nhận ra.

Bất quá thái độ của Lưu Nghị đối với gã vẫn thân thiết như cũ, thấy Lưu Dụ nhìn mình liền ra hiệu bằng tay như muốn tâm sự.

Tạ Hỗn với dáng vẻ ung dung nói với Lưu Dụ: “Tạ Hỗn đại diện cho Tạ gia, chúc mừng Lưu tướng quân dẹp loạn thành công, chiến thắng trở về, được thăng chức tướng quân.”

Lưu Nghị tán dương: “Mỹ sự của Lưu huynh đã được truyền tụng khắp mọi nơi, đặc biệt là việc một mình hạ gục Tiêu Liệt Vũ, gần đây đang là đề tài bàn tán sôi nổi nhất ở Kiến Khang.”

Lưu Dụ khiêm tốn nói: “Chỉ là gặp may thôi mà, Lưu Dụ làm sao dám nhận công chứ?”

Tống Bi Phong không còn nhẫn nại được nữa, nói: “Ta muốn cùng với Lưu tướng quân đến chào hỏi đại tiểu thư.”

Rõ ràng lão đang rất tức giận, không thèm đề cập đến Tạ Hỗn, chỉ nói trống không.

Lương Định Đô đứng bên cạnh sắc mặt khẽ biến đổi.

Tạ Hỗn cuối cùng cũng lộ ra thần sắc bực dọc, nhưng vẫn tự áp chế được, nhẹ giọng nói: “Đạo Uẩn cô mẫu đang nghỉ, tối nay chỉ sợ không thích hợp. Tống thúc và Lưu tướng quân hãy ở lại tệ phủ một đêm. Ngày mai, tiểu điệt sẽ có thể an bài. Mong Tống thúc lượng thứ.”

Lưu Nghị vun vào: “Nhân cơ hội chúng ta hãy hàn huyên chuyện cũ. Một vài ngày gần đây, thứ sử đại nhân một lòng khát khao được gặp Lưu huynh. Lưu huynh an toàn trở về là điều người mong mỏi nhất.”

Tống Bi Phong lại không muốn ở lại một giây một phút nào, phất tay áo nói: “Nếu vậy, ngày mai ta và Lưu tướng quân sẽ tới bái phỏng.”

Luôn cả Lưu Dụ cũng không thể tưởng được con người hòa nhã hiền lành như Tống Bi Phong cũng có thể động nộ như vậy. Điều đó cho thấy việc bị một gã tiểu bối trong Tạ gia làm nhục trong khi đã từng được Tạ An coi trọng, xem như gia tướng hàng đầu, đối với Tống Bi Phong là một vết thương lòng sâu sắc.

Lúc này Tạ Hỗn cũng hoảng loạn đến luống cuống chân tay, đứng bật dậy nói: “Mong Tống thúc dừng bước, nếu như có tiếp đãi không được chu đáo, Tạ Hỗn xin chịu trách phạt.”

Lưu Nghị và Lưu Dụ cũng đứng dậy, nhưng không có cách nào xen vào. Tình huống lúc đó đã trở thành việc giữa Tống Bi Phong và Tạ Hỗn.

Thái độ hiện tại của Tạ Hỗn cũng chứng tỏ địa vị thâm căn cố đế của Tống Bi Phong tại Tạ phủ.

Tống Bi Phong lườm Tạ Hỗn, lạnh lùng nói: “Mong tôn thiếu gia nói rõ, khi nào Tống Bi Phong ta biến thành người ngoài vậy? Nếu thế, từ nay về sau ngươi không nên gọi ta là Tống thúc nữa.”

Tạ Hỗn ngoảnh sang, tức giận nhìn Lương Định Đô.

Lương Định Đô cúi đầu, không dám thở mạnh.

Tạ Hỗn quay sang phía Tống Bi Phong, hạ giọng: “Chỉ là hiểu lầm thôi mà, Tạ Hỗn nào dám mạo phạm Tống thúc? Đúng không? Định Đô.”

Lương Định Đô có thể nói chi đây? Hắn vội vàng đáp: “Là Định Đô không đúng, đã quên mất Tống thúc không phải người ngoài.”

Tống Bi Phong đương nhiên hiểu rõ, Lương Định Đô chỉ là tên giơ đầu chịu báng cho Tạ Hỗn. Lão lại cũng biết không nên cùng Tạ Hỗn to tiếng, liền hít một hơi áp chế nỗi phẫn uất trong lòng xuống, gật đầu nói: “Tốt! Đây là sự hiểu nhầm. Tuy nhiên ta đã mất hứng uống rượu trò chuyện rồi. Ngày mai sẽ quay lại thỉnh an đại tiểu thư.”

Tiếp đó không thèm lý gì đến Tạ Hỗn, quay sang nói với Lưu Dụ: “Chúng ta đi.”

Nói rồi theo cửa chính đi mất, Lưu Dụ nhanh chóng hướng hai người bọn Tạ Hỗn thi lễ rồi lao theo Tống Bi Phong.

Tạ, Lương hai người ngây ngốc tại đương trường.

Mắt thấy Tống Bi Phong gần ra khỏi cổng, bỗng nhiên một người đột ngột tiến lại, vui vẻ nói: “Tốt quá, Tống thúc và tiểu Dụ đã về rồi.”

Không ngờ người đó chính là Tạ Diễm.

Tống Bi Phong ngạc nhiên dừng lại.

Lưu Dụ cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu, nhìn bộ dạng Tạ Diễm vô cùng vui vẻ, so với thái độ của con ông ta đối đãi bọn họ, quả là một trời một vực.

Tạ Diễm luôn luôn tự hào về gia thế, xem thường người xuất thân thấp hèn, lại có thể đột nhiên thay đổi sao?

Hết chương 351

~*~*~*~*~*~*~*~*~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK