Mục lục
[Dịch] Biên Hoang Truyền Thuyết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai tay Lưu Dụ bị dây gân bò thô ráp trói quặt ra sau lưng rồi bị áp giải như tù phạm đến đại đường của phủ Thái thú Thạch Đầu thành. Lưu Lao Chi ngồi ở vị trí chủ vị trên đài phía bắc đại đường. Hai bên là hai tướng lĩnh tâm phúc Cao Tố và Trúc Khiêm Chi. Hà Vô Kỵ đứng dưới thềm. Nhìn thấy Lưu Dụ mặt hắn lộ vẻ ưu tư.

Đến lúc này, Lưu Dụ vẫn chưa hiểu bằng vào cái gì mà Lưu Lao Chi dám hạ nhục gã như thế này. Nỗi tức giận trong lòng gã thì không cần phải nói.

Lưu Lao Chi thấy gã tiến vào, hai mắt liền lộ thần sắc lợi hại, quát lớn: “Lưu Dụ to gan. Mau quỳ xuống cho ta.”

Lưu Dụ vẫn chưa quyết định có nên theo lời quỳ xuống hay không thì hai trong số bốn tên lính Bắc Phủ binh áp giải gã không hề khách khí đá mạnh vào khuỷu chân, Lưu Dụ buộc phải quỵ xuống mặt đất. Trong lòng gã có chút hối hận, nếu như để Lưu Lao Chi cứ thế này đem mình ra chém thì quả là một đại sai lầm. Chỉ hận là dù có hối cũng không có tác dụng gì nữa, lại không thể thoát được dây gân bò trói chặt hai tay.

Lưu Dụ bình tĩnh hỏi: “Dám hỏi Thống lĩnh đại nhân. Thuộc hạ Lưu Dụ đã phạm tội gì vậy?”

“Bình!”

Lưu Lao Chi đập mạnh tay lên mặt bàn bên cạnh, hai mắt trợn tròn tức giận nhìn Lưu Dụ quát: “Cho ta biết, ngươi quay về lúc nào? Tại sao không lập tức về đây gặp ta?”

Trong lòng Lưu Dụ chấn động, thầm nghĩ chẳng lẽ hắn đã biết việc gã đến Lang Nha Vương phủ tối qua sao? Gã rợn tóc gáy đáp: “Tối qua, thuộc hạ về tới Kiến Khang, vì chấp hành lệnh giới nghiêm nên chỉ còn cách đến Tạ phủ nghỉ ngơi một đêm. Sáng sớm hôm nay đã đến chào hỏi vấn an Thống lĩnh đại nhân. Xin đại nhân hiểu cho.”

Đồng thời, gã cảm thấy hồ đồ. Bất kể Lưu Lao Chi chuyên quyền ngang ngược thế nào cũng không thể vì thế mà trị tội gã được.

Hà Vô Kỵ miệng câm như hến, không dám nói nửa câu. Cao Tố và Trúc Khiêm Chi lại có vẻ dương dương đắc ý trước tai họa của người khác.

Lưu Lao Chi lộ tia cười âm hiểm, từ từ hỏi: “Chỉ có thế thôi sao? Ngươi phải chăng còn có việc gì khác giấu ta?”

Lưu Dụ thầm kêu nguy hiểm. Chẳng lẽ việc gặp cha con Tư Mã Đạo Tử lại bị hắn biết rồi? Nếu không thì sao lại hỏi thế. Trong lòng gã càng thêm hối hận, nhưng có hối thì đã muộn rồi. Theo đạo lý mà nói, Lưu Lao Chi không thể biết được chuyện đó. Chỉ có một khả năng là chính Tư Mã Đạo Tử đã bán đứng mình.

Gã còn có thể nói gì? Cái đầu gã mà bị chặt đi thì chỉ để lại một vết thương to như cái miệng bát là cùng. Gã mặc kệ tất cả, kiên định hỏi: “Thuộc hạ làm sao dám?”

“Bình!”

Lưu Lao Chi lại đập mạnh tay lên chiếc tiểu kỷ, rồi tức giận đùng đùng chỉ tay vào mặt gã hét: “To gan! Dám nói dối ta. Có tin từ Diêm Thành truyền về nói ngươi đã lấy hết tài vật mà Tiêu Liệt Vũ gom góp trong bao nhiêu năm nay làm của riêng. Ngươi lại còn dám nói không giấu ta việc gì sao?”

Lưu Dụ ngẩn người, rồi cảm thấy toàn thân khoan khoái, thầm nghĩ tình hình vừa rồi nguy hiểm quá!

Kế đó quả là vô cùng ác độc. Chỉ cần Lưu Lao Chi một mực cho rằng mình lấy hết của cải bọn cướp làm của riêng thì gã sẽ bị vướng vào nỗi hiềm nghi có dùng hết nước sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch được. Nếu như hắn lại vu oan giá họa, bỏ tang vật vào trong người mình thì chứng cớ càng xác đáng làm gã mồm năm miệng mười cũng không biện bạch được. Ai cũng không thể cứu nổi gã.

Đây chính là độc kế vô cùng liền lạc như áo trời không kẽ hở do Lưu Lao Chi nghĩ ra. May là tối qua gã đã thuyết phục được Tư Mã Đạo Tử nên mới có thể thoát khỏi tai kiếp này.

Lưu Dụ cố ý làm ra vẻ ngạc nhiên nói: “Thống lĩnh đại nhân minh giám. Thuộc hạ Lưu Dụ có thể ở đây lập thệ tuyệt không có việc đó.”

Lưu Lao Chi cười lạnh: “Còn ngụy biện nữa ư? Ngươi cho ta biết sau khi phá giặc xong tại sao ngươi lại một mình đến hải đảo mà Tiêu Liệt Vũ giấu tài vật? Chẳng phải vì tài vật của Tiêu Liệt Vũ thì vì cái gì?”

Lưu Dụ thầm nghĩ vấn đề này vô cùng khó trả lời, chỉ nói: “Sự tình là thế này. Sau khi điều tra toàn đảo vẫn không có cách nào tìm thấy chỗ bọn giặc giấu tài vật. Thuộc hạ chỉ còn cách đến Phần Châu điều tra. Việc này có Vương Hoằng làm chứng.”

Lưu Lao Chi lạnh lùng: “Điều tra của ngươi có kết quả không?”

Trong lòng Lưu Dụ hận không thể lập tức giết chết hắn ngay. Đương nhiên gã chỉ dám nghĩ trong đầu cho sướng mà thôi. May là nỗi oán hận trong lòng gã không phải là hoàn toàn không có cơ hội phát tiết ra ngoài. Gã ngang nhiên đáp: “Thuộc hạ điều tra mấy ngày, nhưng không thu họach được gì. May là Lang Nha Vương phái thủy sư đến. Thì ra họ đã từ người mà Tiêu Liệt Vũ sủng ái là Phương Linh biết được nơi giấu tài vật. Việc này Thống lĩnh đại nhân chỉ cần hỏi Lang Nha Vương một câu là sẽ biết thuộc hạ lời nào cũng thật, không hề nói dối nửa câu.”

Lưu Lao Chi nghe xong ngẩn người ra, chỉ trừng trừng nhìn gã, nhất thời không biết nên hạ đài thế nào. Cao Tố và Trúc Khiêm Chi cũng nhìn nhau không nói nên lời.

Chỉ có Hà Vô Kỵ lộ vẻ vui mừng, nhìn về phía gã trao đổi ánh mắt.

Trong lòng Lưu Dụ vô cùng khoan khoái.

Nỗi hận đối với Lưu Lao Chi càng lúc càng tăng. Lúc này, khát vọng lớn nhất của gã là tận mắt thấy ngày Lưu Lao Chi phải nhận quả báo.

Lưu Lao Chi mất phương hướng, liền nhìn lên trời trầm tư.

Cao Tố linh cơ phát động nói: “Nếu Lưu tướng quân nói thật thì tin nói Lưu tướng quân lấy tài vật làm của riêng chỉ là lời nói ác ý của người khác thôi.”

Trúc Khiêm Chi tiếp lời: “Việc này nếu thế thì có thể tìm bằng chứng ở chỗ Lang Nha Vương.”

Lưu Lao Chi nhìn Lưu Dụ. Hắn hít sâu một hơi nói: “Bây giờ ta sẽ đi gặp Lang Nha Vương nói chuyện. Nếu quả thật ông ta chứng nhận ngươi không nói dối thì ta sẽ trả lại sự thanh bạch cho ngươi. Nếu không thì … Hà! Người đâu! Đưa Lưu Dụ vào phòng giam chờ xử trí.”

Lưu Dụ thầm nghĩ lần này có thể tiếp tục làm người hay không cần phải xem Tư Mã Đạo Tử thế nào.

:77:

Lâu thuyền Hoang Mộng dưới sự bảo vệ trước sau của hai chiếc Song Đầu chiến thuyền theo Dĩnh Thủy tiến lên phía bắc. Trong ánh bình minh tươi sáng, thuyền không ngừng đưa những tân khách tham quan tiến đến Biên Hoang.

Hoang nhân chào hỏi khách tham gia du ngoạn Biên Hoang rất ân cần. Trên thuyền chuẩn bị sẵn sàng những món điểm tâm buổi sáng ngon lành do Bàng Nghĩa chủ trì. Tân khách có thể lựa chọn đến khoang thuyền dùng cơm hoặc do Hoang nhân phụ trách mang vào tận phòng, tùy theo ý thích của họ.

Thuyền đã bắt đầu tiến vào Biên Hoang, đại bộ phận khách đều bị hấp dẫn đi lên boong thuyền hoặc vào trong khoang thuyền vừa thưởng thức Tuyết Giản Hương vừa nói chuyện rôm rả, nhìn qua song cửa khoang thuyền thưởng thức cảnh trí hai bên bờ. Lại có người lên bình đài trên nóc khoang thuyền đề nhìn ra xa. Mọi người muốn gì làm nấy, khiến cả chiếc lâu thuyền tràn đầy không khí thoải mái vui vẻ.

Tân Hiệp Nghĩa và đôi nam nữ cao thủ Hương Tố Quân, Triều Cảnh từ lúc khởi hành không hề rời khỏi phòng nửa bước, tự giam mình trong phòng.

Lão Cố béo và cô nương Miêu tộc sau khi dùng cơm trong phòng, cũng đến khoang thuyền tham gia nhiệt náo. Đúng như Phượng lão đại hình dung, trong khi lão béo và bằng hữu thương nhân mà lão mới kết giao nói chuyện đến sùi cả bọt mép thì cô nương Miêu tộc chỉ ngồi một bên cúi đầu không nói.

Cao Ngạn và Diêu Mãnh tuy khổ không có cơ hội nói chuyện với nàng ta, nhưng tuyệt không sốt ruột vì những ngày sắp tới còn dài, thế nào rồi cũng có biện pháp.

Cao Ngạn rời khỏi khoang thuyền, định tìm Diêu Mãnh nói chuyện thì thấy tên tiểu tử đó đang bị năm nữ khách níu kéo, chỉ trỏ nói chuyện. Năm vị nữ khách này tuy sắc đẹp không bì được với Hương Tố Quân, nhưng cũng tạm coi là có nhan sắc. Xem ra họ không phải là những nữ tử thường ở trong nhà. Ngược lại, chắc họ là những tỷ muội thanh lâu kết bạn tham gia đoàn lữ hành.

Khi Cao Ngạn đang nghĩ nói không chừng những nữ khách này lại bỏ hắn mà níu kéo mình thì bỗng nhiên một bàn tay đặt lên vai gã.

Cao Ngạn giật nảy người. Thì ra là Trác Cuồng Sinh.

Trác Cuồng Sinh kéo gã đến bên lan can thuyền, cười nói: “Đoàn tham quan của chúng ta cũng được đấy chứ? Chỉ nhìn bộ dạng hưng phấn của họ là biết chúng ta đã thành công rồi.”

Cao Ngạn hỏi: “Phải chăng ngươi đang lôi kéo khách cho thuyết thư quán của ngươi? Lúc thì xuất hiện ở khán đài, lúc sau thì lại thấy ngươi ở trong khoang thuyền tìm người nói chuyện.”

Trác Cuồng Sinh cười: “Ta là người chỉ làm lợi cho riêng mình sao? Lão tử ta chính là đang làm công tác điều tra sơ bộ.”

Cao Ngạn hỏi: “Có cái gì mà điều tra?”

Trác Cuồng Sinh đáp: “Thương trường như chiến trường, cũng cần biết người biết ta thì sinh ý mới càng làm càng lớn. Vì thế ta mới vừa công khai vừa ngấm ngầm điều tra để biết rõ xem trong số bốn mươi lăm người trong đoàn tham quan của chúng ta có động cơ và mục đích gì mà đến Biên Hoang tập.”

Cao Ngạn gật đầu: “Tính đúng lắm! Họ rốt cuộc gia nhập đoàn tham quan làm gì thế?”

Trác Cuồng Sinh đáp: “Đại đa số người trong đoàn này đều có một đặc điểm giống nhau là luôn muốn đến xem Biên Hoang tập nhưng lại khổ là không có cơ hội. Vì thế, khi chúng ta tổ chức tham quan Biên Hoang lần đầu tiên là họ lập tức báo danh tham gia, không hề do dự. Hơn nữa, chi phí không cao. Ít nhất, nếu thỉnh bảo tiêu hộ tống qua đoạn đường dài đến Biên Hoang tập thì chi phí còn cao hơn nhiều, lại không sợ gặp nguy hiểm, còn có thể cùng với chúng ta thiết lập quan hệ hữu hảo nữa.”

Cao Ngạn nói: “Có chút đạo lý đấy!”

Trác Cuồng Sinh nói tiếp: “Như năm cô nương đang níu kéo Diêu Mãnh kia, chắc là các kỹ nữ ở Tần Hoài hà. Chắc họ vừa mới tự chuộc thân mình ra, lại sợ chiến loạn sẽ ập đến Kiến Khang nên luôn muốn đến Biên Hoang tập để tạo cuộc sống mới, làm ăn nhỏ, rồi tìm một nam nhân trông được để thành gia lập thất, quên hẳn Kiến Khang đi.”

Cao Ngạn nói: “Ta còn tưởng bọn họ chuyển địa điểm làm ăn, đến Biên Hoang tập lại làm nghề cũ nữa cơ đấy.”

Trác Cuồng Sinh đáp: “Lúc đầu ta cũng nghĩ thế. Vì thế việc điều tra cần phải tiến hành.”

Lão lại nhìn về phía khoang thuyền đang vọng ra tiếng cười giòn giã nói: “Như trong khoang là các thương nhân hét ra lửa. Bọn họ đều nhận ra Biên Hoang tập là nơi có thể kiếm ăn, hy vọng có thể được chia một chén canh ở đây. Chỉ khổ là trước đây không có đường đi, lại bị tác phong hung hãn của đám hỗn tạp Hồ Hán ở Biên Hoang tập dọa khiếp. Bây giờ nghe nói được bảo đảm an toàn tuyệt đối nên không bỏ lỡ cơ hội tốt, lập tức tham gia đoàn, không để chậm chân mà mất đi cơ hội.”

Cao Ngạn ngạc nhiên: “Vậy rốt cuộc là có bao nhiêu người đến chỉ để tham quan?”

Trác Cuồng Sinh đáp: “Đoàn này chỉ sợ khác với các đoàn khác về cơ bản. Người đi chỉ để tham quan rất ít. Người có mục đích khác chiếm phần lớn.”

Cao Ngạn nói: “Như Hương mỹ nhân của chúng ta và cái thằng cha mục hạ vô nhân họ Triều đó, hoặc người mới chỉ nghe tên đã thấy oai phong lẫm liệt là Vương Trấn Ác, bọn họ nếu muốn đến Biên Hoang tập thì căn bản không cần tham gia đoàn. Ngươi nói xem họ đến Biên Hoang tập vì cái gì?”

Trác Cuồng Sinh nhún vai: “Cái đó phải hỏi ông trời mới được. Cũng có thể mục đích của họ là muốn làm thịt tên tiểu tử ngươi chăng?”

Cao Ngạn đang định mở miệng nói tiếp thì Vương Trấn Ác thần tình ủ rũ bước qua cửa khoang thuyền đi về phía họ. Cao Ngạn vội nuốt lời đang định nói ra vào trong bụng.

Hai người còn cho rằng Vương Trấn Ác đến sàn thuyền là để đi dạo hóng gió sông Dĩnh Thủy vì Vương Trấn Ác trong mắt họ là một người ưa thích sự cô độc. Không ngờ, vừa nhìn thấy họ, Vương Trấn Ác lại đi đến trước mặt hai người, mặt không lộ chút tình cảm gì nói với Cao Ngạn: “Xin hỏi vị này có phải là thủ tịch phong môi của Biên Hoang tập tên là Cao Ngạn, Cao công tử không?”

Cao Ngạn ngạc nhiên hỏi: “Làm sao ngươi biết ta là Cao Ngạn?”

Vương Trấn Ác đáp: “Ngươi và gã béo tên là Đàm Bảo nói chuyện lúc lên thuyền. Ta đã nghe rõ hết.”

Cao Ngạn cười: “Công phu đôi tai của Vương huynh thật phi thường. Ta vẫn nhớ lúc đó Vương huynh còn ở trên bờ, cách đến năm, sáu trượng, hơn nữa tiếng hò reo chấn động mà vẫn không qua được đôi tai linh nghiệm của Vương huynh.”

Vương Trấn Ác ra vẻ "việc đó có đáng gì" hỏi: “Cao huynh có thể ra chỗ kia nói chuyện không?”

Cao Ngạn lập tức sinh lòng cảnh giác, nhìn Trác Cuồng Sinh.

Trác Cuồng Sinh khẽ gật đầu ra hiệu lão sẽ ở gần giám thị rồi cười: “Vương huynh cứ ở đây nói chuyện với Cao gia cũng được.”

Đoạn lão tránh ra chỗ xa xa.

Có Trác Cuồng Sinh ở bên cạnh hỗ trợ, Cao Ngạn yên tâm hẳn, thầm nghĩ chỉ cần mình giới bị sẵn sàng thì dù hắn đột nhiên tấn công, mình cũng có thể đỡ được một chiêu nửa thức, sau đó thì hắn phải gặp khổ rồi. Nghĩ xong, gã hỏi: “Vương huynh có vấn đề nghi nan gì đây?”

Vương Trấn Ác đưa mắt nhìn bờ đông Dĩnh Thủy, vừa lúc hiện ra khung cảnh hoang tàn của một ngư thôn gạch vỡ ngói tan trước mắt. Hắn thở dài nói: “Ta muốn biết tình hình phương Bắc hiện nay. Đương nhiên không phải là Cao huynh nói không. Ta sẽ trả tiền.”

Cao Ngạn trong lòng vô cùng vui vẻ, thì ra mình có thể trực tiếp kiếm tiền từ chuyến tham quan Biên Hoang này. Nhưng nhìn bộ dạng Vương Trấn Ác tuyệt không phải là quý tử nhiều tiền, trong lòng bất chợt thấy cảm thông hỏi: “Vương huynh tại sao cần biết tình hình phương Bắc thế?”

Vương Trấn Ác không ngần ngại trả lời: “Việc đó không cần Cao huynh phải phí công suy nghĩ. Chỉ cần cho ta biết tình hình phương Bắc thôi.”

Cao Ngạn nghe xong trong lòng không vui, đang định cự tuyệt thì Vương Trấn Ác lại lộ vẻ buồn rầu, than: “Cao huynh xin đừng trách ta. Tâm tình ta hôm nay quả không được tốt.”

Cao Ngạn ngạc nhiên: “Chẳng phải Vương huynh khoái khoái lạc lạc đến Biên Hoang để tham quan sao? Tại sao tâm tình lại không được tốt thế?”

Vương Trấn Ác thấp giọng: “Xin thứ cho ta có lời khó nói ra được. Ta tình nguyện trả gấp đôi để mua tin tức chính xác.”

Cao Ngạn đáp: “Cao Ngạn ta làm ăn luôn theo công đạo, không phải lúc nào cũng lấy tiền. Hơn nữa, Vương huynh là quý khách chuyến tham quan Biên Hoang đầu tiên của bọn ta. Như vầy đi, nếu như chỉ là tin tức bình thường thì ta sẽ miễn phí.”

Vương Trấn Ác lắc đầu: “Ta cần biết tình hình bình thường và cả tin tức cơ mật. Đặc biệt về tình hình hiện tại liên quan đến Tiền Tấn.”

Cao Ngạn đáp: “Hà! Huynh hỏi đúng người rồi. Vì tên tiểu tử Diêu Hưng từng đến đánh Biên Hoang tập của bọn ta nên bọn ta đặc biệt lưu ý tình hình Quan Trung, tiện đó cũng thám thính những việc liên quan đến Phù Phi.”

Vương Trấn Ác song mục lấp lánh tia hy vọng, gật đầu: “Ta muốn biết nhất là tình thế hiện nay trong Quan Trung.”

Cao Ngạn đáp: “Tình hình của Tiền Tần có thể dùng tám chữ ‘con rết trăm chân, chết vẫn cựa quậy' để hình dung. Thế lực của Tiền Tần đã thâm căn cố đế ở Quan Trung nên Phù Kiên tuy chết rồi nhưng số cường hào Quan Trung ủng hộ nhi tử của hắn là Phù Phi chiếm đa số. Nhưng nghe nói Phù Phi nhát gan lo sợ chiến tranh nên làm những người ủng hộ hắn vô cùng bất mãn.”

Gã lại thấp giọng hỏi: “Hai câu cuối cùng có thể tính là tin tình báo cơ mật được không?”

Vương Trấn Ác chừng như không nghe thấy gã nói gì, ngơ ngẩn nhìn cảnh sắc bên bờ không ngừng biến đổi, hỏi: “Tiền Tần không còn ai nữa sao?”

Cao Ngạn đáp: “Còn có Long Vương Lữ Quang tư xưng là Lương Châu Tửu Tuyền Công, thủ hạ cũng tương đối nhiều, nhưng làm sao là đối thủ của Diêu Trường được? Căn cứ địa của hắn lại ở phía tây rất xa, rất khó mà có được thành tựu lớn.”

Vương Trấn Ác như người nằm mộng nói: "Diêu Trường …… Diêu Trường ……"

Cao Ngạn lại tưởng hắn muốn hỏi tình hình của Diêu Trường bèn nói: “Diêu Trường cũng không thể coi là một thằng thông minh được. Tại sao hắn lại phải giết Phù Kiên? Làm người khác ai cũng mượn cớ báo cừu cho Phù Kiên mà thảo phạt hắn, khi không lại trở thành mục tiêu công kích. Khi bản thân hắn còn chưa tự lo được lại xâm phạm Biên Hoang tập của bọn ta, bị đánh cho hao binh tổn tướng mà trở về. Cái thằng ngu xuẩn Diêu Trường đó…..”

Vương Trấn Ác ngắt lời gã: “Ta biết rõ con người của Diêu Trường.”

Cao Ngạn ngẩn người: “Ngươi biết rõ hắn ư? Ngươi làm sao có thể biết rõ hắn được? Trừ phi ngươi biết hắn.”

Vương Trấn Ác chán nản nói: “Những việc trước đây ta không muốn nghĩ đến nữa.”

Cao Ngạn mở to mắt nhìn hắn, cảm thấy hắn còn giấu những chuyện khó nói. Gã nói: “Vương huynh đừng trách ta đa sự. Vương huynh nếu muốn đến phương Bắc để làm nên một sự nghiệp thì Phù Phi khẳng định không phải là minh chủ lý tưởng. Theo ta thấy thì Vương huynh có thể tham khảo đại chủ Thác Bạt Khuê mới quật khởi gần đây. Người này…..”

Vương Trấn Ác song mục sát khí đại thịnh, ngắt lời gã: “Đừng nói đến hắn nữa.”

Cao Ngạn ngạc nhiên không nói gì.

Vương Trấn Ác tâm tình kích động, thở gấp vài hơi rồi hỏi: “Ta phải trả bao nhiêu đây?”

Đến lúc này, Cao Ngạn vẫn chưa rõ hắn là người thế nào, hỏi những chuyện đó làm gì. Gã gãi đầu đáp: “Tính toán gì nữa! Ngay cả chuyện Phù Phi khiếp sợ chiến tranh cũng không thể tính là tin tình báo rất cơ mật được.”

Vương Trấn Ác móc trong bọc ra một đĩnh hoàng kim ấn vào tay Cao Ngạn rồi cứ thế quay về khoang thuyền.

Trác Cuồng Sinh đến bên Cao Ngạn vẫn đang ngẩn người ra cười nói: “Thì ra hoàng kim lại dễ kiếm đến thế, thật tiếc là đã chọn nhầm người. Ta và ngươi đều kiếm tiền bằng ba tấc lưỡi cả thôi mà!”

Cao Ngạn vẫn ngây người nhìn đĩnh vàng lấp lánh trong tay, tắc lưỡi nói: “Thằng cha này thật là hào sảng.”

Tiếp đó gã nhìn Trác Cuồng Sinh nói: “Ngươi nghe thấy rồi chứ!”

Trác Cuồng Sinh chỉ vào tai mình cười nói: “Làm sao qua được đôi tai linh nghiệm này của ta.”

Cao Ngạn hỏi: “Ngươi nói xem hắn muốn làm gì?”

Trác Cuồng Sinh đáp: “Hắn muốn mượn đường qua Biên Hoang tập để lên phương Bắc, mục đích là Quan Trung.”

Cao Ngạn nói: “Theo ta thấy thì hắn là một tên điên lắm tiền. Hiện giờ trong quan nội còn loạn hơn cả thời Chiến Quốc. Hắn chưa chịu khổ bao giờ sao?”

Trác Cuồng Sinh trầm ngâm nói: “Hắn ít nhiều có quan hệ với chính quyền Tiền Tần. Nếu không sẽ không quan tâm đến tình hình Tiền Tần đến thế.”

Cao Ngạn giận hỏi: “Hắn không phải là người nữa rồi. Hắn có thể làm gì đối với sự hưng vong của Tiền Tần?”

Trác Cuồng Sinh trả lời: “Việc đó cần điều tra kỹ hơn. Nói không chừng đó là tài liệu tốt cho thuyết thư đó.”

Nói chưa dứt lời, trong khoang thuyền bỗng vọng ra tiếng binh khí giao kích kịch liệt.

Hai người nhìn nhau rồi đồng thời phóng về phía cửa khoang thuyền.

Hết chương 358

~*~*~*~*~*~*~*~*~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK