Mục lục
[Dịch] Biên Hoang Truyền Thuyết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Yến lang!”

Phong nương và Tiểu Thi đang nóng lòng như lửa đốt, nghe tiếng liền chạy tới bên giường. Chỉ thấy vẻ mặt Kỷ Thiên Thiên đang mê mệt nằm trên giường lộ vẻ vừa kinh hãi vừa vui mừng.

Phong nương và Tiểu Thi vô cùng kinh hãi. Tiểu Thi càng hoảng hốt đến mức mặt trắng bệch không còn giọt máu vì bệnh đến mức nói mê loạn như thế tuyệt đối không phải là điềm tốt. Xem ra tình hình Kỷ Thiên Thiên hôn mê lần này vô cùng nghiêm trọng.

Ngọc dung Kỷ Thiên Thiên lại phát sinh biến hoá, vẻ mặt vô cùng ai oán, nước mắt không ngừng chảy ra, làm hai người vô cùng đau xót cho nàng.

Tiểu Thi ôm chầm lấy Kỷ Thiên Thiên khóc lóc thảm thiết: “Tiểu thư! Tiểu thư ngàn vạn lần không thể chết được!”

Phong nương hối hận đến mức thiếu chút nữa thì muốn tự vẫn. Đều tại mình không tốt, tại sao lại cho Kỷ Thiên Thiên biết chuyện Thác Bạt Khuê chôn sống mấy vạn người chứ? Kỷ Thiên Thiên rõ ràng là không chịu nổi tin tức đó.

Khoé miệng Kỷ Thiên Thiên khẽ giật giật, chừng như nàng đang nói mơ, nhưng lại không thấy phát ra âm thành gì.

Phong nương nửa khuyên nửa cưỡng bức dựng Tiểu Thi dậy, cố gắng trấn định tinh thần, nói: “Không cần lo lắng. Tiểu thư của nàng chỉ ngủ mơ, tình hình sẽ tốt lên thôi. Xem này! Mí mắt nàng đang động đậy. Mộng do tâm sinh, có lẽ đó là một giấc mộng đẹp.”

Tiểu Thi vẫn không thể nhịn được, khóc không thành tiếng. Phong nương sợ nàng quá thương tâm liền thi triển thủ pháp, Tiểu Thi khóc thêm một chút rồi ngủ mê đi. Phong nương thương xót bế nàng lên mang đến chiếc giường bên kia đặt nàng nằm xuống, lại đắp chăn cẩn thận cho nàng.

Khi bà ta trở lại bên giường Kỷ Thiên Thiên thì Kỷ Thiên Thiên đã không còn chảy nước mắt nữa, vẻ mặt đã bình phục lại. Nàng thở đều đều, giống như giấc ngủ bình thường vậy.

Nỗi lo lắng của Phong nương giảm bớt. Bà tắt hết đèn dầu trong phòng rồi ngồi bên cạnh giường, trăm ngàn suy nghĩ nổi lên trong lòng.

Kỷ Thiên Thiên “tỉnh lại” trong lòng Yến Phi, nàng không hề cảm thấy chỉ “gặp” Yến Phi trong giấc mộng. Đó chỉ là một loại cảm giác, nhưng lại giống như thật.

Kỷ Thiên Thiên không dám tin, buột miệng kêu gọi Yến Phi.

Tiếng Yến Phi trong tâm linh nàng đáp: “Không sao đâu! Nàng không cần khóc lóc! Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì vậy?”

Kỷ Thiên Thiên cảm thấy mình đang được Yến Phi ôm chặt, cảm giác được mối tình nồng nhiệt của chàng làm nàng hồi phục đấu chí và sinh cơ. Tình yêu của Yến Phi giống như một trận hồng thuỷ tràn qua thế giới tâm linh của nàng, không cần bất cứ lời nào nhưng lập tức quét sạch mọi ưu tư lo lắng do bị cô lập không có sự trợ giúp và cảm giác mất mát đang quấy nhiễu nàng, làm tâm hồn nàng hồi phục sự yên bình, không còn bất cứ suy tư nào khác, cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Hỏi: “Yến lang à! Phải chăng Thác Bạt Khuê đã chôn sống mấy vạn Yên binh ở đèo Tham Hợp?”

Từ thật sâu trong tâm hồn nàng, Yến Phi than khẽ: “Đó là sự tàn khốc của chiến tranh. Để thu được thắng lợi cuối cùng, tiểu Khuê sẽ không từ thủ đoạn nào. Vì gã sợ ta ngăn cản nên gã cố ý để ta đi truy kích địch nhân cho gã có thể làm việc đó mà không bị ta cản trở. Thiên Thiên nàng phải phấn chấn lên, nếu không thì kế hoạch để chúng ta nắm tay nhau cùng rời khỏi nhân gian tàn khốc này sẽ phí công vô ích. Sự chém giết sẽ còn tiếp tục cho đến khi một bên hoàn toàn khuất phục. Đó là việc mà không ai có thể cải biến, kể cả Thác Bạt Khuê, Mộ Dung Thuỳ và Yến Phi ta nữa. Từ trước đến giờ, chiến tranh đều là như thế, giờ cũng không có lựa chọn nào khác.”

Nghe thấy Yến Phi không hề tham gia vào hành động đáng sợ đó, toàn thân Kỷ Thiên Thiên nhẹ nhõm hẳn, đôi mày giãn ra, đất trời mau chóng trở nên sáng sủa. Một khắc sau, từ trong lòng Yến Phi nàng ngửa mặt nhìn lên thấy đôi mắt thâm tình vô hạn của chàng.

Kỷ Thiên Thiên vừa vui mừng vừa kinh hãi hỏi: “Việc này không thể nào. Yến lang làm sao mà làm được?”

Nàng chăm chú nhìn, thấy nét mặt Yến Phi dần dần hiện rõ, nhưng bốn bề lại trở nên đen tối. Tình cảnh vừa chân thực lại vô cùng hư ảo, quỷ bí kỳ dị đến cực điểm.

Yến Phi dịu dàng đáp: “Lần này là do An cô nương giúp đỡ rất nhiều làm ta có thể đột phá được giới hạn trước đây, vượt qua muôn núi ngàn sông tới gặp Thiên Thiên. Sinh mệnh quả thực chưa hề trải qua thời khắc đẹp đẽ như thế này. Thiên Thiên có cảm ứng thấy An cô nương không?”

Quả thực Yến Phi vô cùng cảm xúc. Dù cho tưởng tượng thế nào cũng tuyệt không hề nghĩ được lần gặp gỡ đầu tiên giữa Kỷ Thiên Thiên và An Ngọc Tình lại diễn ra trong tình huống thế này. Tâm linh ba người tiếp xúc, một cảm giác “tình yêu” vô biên vô hạn và thông suốt, vượt khỏi tình yêu nam nữ của thế gian. Nó sâu sắc đến nỗi nhìn không thấy đỉnh, mò không thấy đáy, trong cõi thâm sâu của ái tình vẫn là một khoảng trời vô tận của ái tình. Cảm giác kỳ diệu là trong cõi đất trời bí mật trong tâm linh nàng bỗng xuất hiện ngàn suối muôn sông, kích khởi hoa lửa đầy trời.

Kỷ Thiên Thiên vừa vui mừng, vừa ngạc nhiên hỏi: “Ngọc Tình tỷ! Là tỷ đó sao?”

Tiếng An Ngọc Tình từ nơi xa xôi vô định bình tĩnh truyền tới: “Thiên Thiên tỷ! Cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau rồi. Dù là lần đầu tiên, nhưng sự hiểu biết của ta đối với Thiên Thiên đã vượt qua bất kỳ sự hiểu biết thông thường nào. Cái mà chúng ta đang chung hưởng đã vượt qua tất cả những gì chúng ta đã có. Từ khi biết chuyện đến giờ, ta luôn truy cầu một điều gì đó, hoặc là những sự vật ở một phương diện nào đó, chân tướng nào đó, hoặc là chân tướng gần nhất của chân tướng. Ta sợ biết được nó, nhưng lại khát vọng muốn biết nó. Vào thời khắc này, ta cảm giác được đã gặp được thứ mà ta hằng truy cầu. Sinh mệnh chẳng phải là vô cùng kỳ diệu lắm sao?”

Đến câu cuối cùng, giọng nàng trầm xuống, nhỏ đi, nghe thoang thoảng như là tiếng vọng về từ cõi xa xôi.

Kỷ Thiên Thiên than: “Ngọc Tình tỷ đã nói ra hết những tâm sự trong lòng ta. Chỉ cần chúng ta có thể ở chung một chỗ thì ta không còn quan tâm đến bất kỳ sự việc gì khác. Lời Ngọc Tình tỷ làm ta vô cùng cảm động.”

Yến Phi biết An Ngọc Tình đã phải cật lực chống chọi để duy trì tình trạng này. Chàng không muốn nàng bị tổn hao quá độ, bèn nói: “Chúng ta phải đi đây. Thiên Thiên phải bảo trọng. Kiếp nạn trong thế giới con người tự nó có tiền nhân hậu quả, không phải là việc mà sức một người có thể cải biến được. Chúng ta chỉ cần tự hỏi lòng thấy không hổ thẹn là được. Thiên Thiên cần kiên cường hơn so với trước, nên nhớ chúng ta rất nhanh thôi sẽ được ở chung một chỗ.”

Kỷ Thiên Thiên vội nói: “Phong Nương cho muội biết trong một thời gian ngắn nữa bọn muội sẽ phải rời khỏi Vinh Dương, điểm đến có thể là Trung Sơn. Nhưng đó có thể chỉ là chiêu bài để che đậy, Yến lang không nên coi nhẹ mà lơ là cảnh giác.”

Yến Phi nói xong câu “hiểu rồi” thì liên hệ tâm linh với nàng lập tức đứt đoạn.

Kỷ Thiên Thiên kêu “Ah!” một tiếng, trong lòng tràn đầy tình ý ngọt ngào, không còn một chút nào cảm giác cô độc không có sự trợ giúp nữa.

Nàng tự nhiên mở bừng mắt ra, trước hết nàng nhìn thấy ánh mắt vô cùng quan tâm của Phong nương. Sau đó nàng phát hiện mình đã trở lại hiện thực trong phòng ngủ của mình, nhớ lại mình vẫn là tù nhân của Mộ Dung Thuỳ, đang ở trong hành cung của Mộ Dung Thuỳ trong thành Vinh Dương.

Hai quang cảnh hoàn toàn trái ngược lúc trước và bây giờ với sự tương phản và khác biệt mạnh mẽ làm nàng phát sinh cảm giác vô cùng kỳ dị.

Đêm tối thì ra lại yên bình và tĩnh lặng đến thế.

Phong nương đang ngồi bên giường chăm chú nhìn nàng liền bắt mạch cho nàng. Hai mắt bà ta thoáng qua thần sắc kinh dị, nói: “Tiểu thư không những đã hoàn toàn hồi phục, nhãn thần còn rõ ràng trong trẻo và sâu sắc hơn cả bình thường nữa.”

Kỷ Thiên Thiên ngấm ngầm kinh hãi, sợ bà ta nhìn ra đầu mối, vội đánh trống lảng, hỏi: “Đã phát sinh chuyện gì vậy?”

Vừa nói, nàng vừa ngồi dậy. Phong nương chỉ còn cách thu tay lại.

Phong nương choàng chăn đắp cho nàng, đáp: “Tiểu thư bị hôn mê. Thái y đến khám nói mạch của tiểu thư yếu ớt tán loạn, nhưng theo ta thấy thì tiểu thư không sao cả. Thật là kỳ quái.”

Không biết tại sao, Kỷ Thiên Thiên cảm thấy hôm nay Phong nương khác với bình thường, không những thần thái vô cùng thân cận hơn nhiều so với lúc bình thường, lại tràn đầy cảm xúc, không giấu được vẻ thương tình đối với nàng.

Kỷ Thiên Thiên đưa mắt nhìn Tiểu Thi đang nằm bên kia, lo lắng nói: “Nhất định là đã làm Thi Thi sợ hãi rồi!”

Phong nương dịu dàng: “Khi cô ấy tỉnh lại thấy tiểu thư thân thể khoẻ mạnh thì sẽ nghĩ đã gặp ác mộng mà thôi.”

Tiếp đó, bà nặng nề thở dài.

Kỷ Thiên Thiên ngạc nhiên hỏi: “Tại sao đại nương lại tràn đầy tâm sự thế?”

Phong nương ngưng thần nhìn nàng một lúc, mặt lộ vẻ thương cảm, nhẹ nhàng đáp: “Đó là chuyện cũ đã lâu rồi. Vào một đêm hơn hai mươi năm trước đã phát sinh một chuyện làm thay đổi hoàn toàn cuộc đời ta. Ta thật hy vọng việc tối hôm đó tuyệt không phát sinh biết bao, nhưng ta cũng biết giả sử sự tình ngày đó có lặp lại thì ta vẫn lựa chọn như thế. Đó có thể là việc mà định mệnh đã an bài rồi.”

Kỷ Thiên Thiên thông cảm: “Việc đó cho thấy đại nương tuyệt không hề hối hận về lựa chọn của mình.”

Phong nương lộ vẻ cảm động đối với Kỷ Thiên Thiên như thể nàng là tri kỷ của bà, gật đầu đáp: “Tiểu thư nhận xét rất chuẩn, ta tuyệt không hề hối hận, chỉ trách tạo hoá trêu ngươi, lão thiên gia tại sao lại đối đãi với ta như vậy chứ?”

Kỷ Thiên Thiên ngấm ngầm cảm thấy việc mà Phong nương đang nói đến có quan hệ với cha của Yến Phi. Nàng hỏi: “Rốt cuộc là đã phát sinh chuyện gì?”

Phong nương trầm mặc giây lâu, rồi làm như chẳng có liên quan gì đến mình, điềm đạm nói: “Ta đã yêu thương địch nhân.”

Kỷ Thiên Thiên bật kêu lên “Ah!” một tiếng, nhất thời không biết làm sao an ủi bà ta cho được.

Nét mặt Phong nương hiện lên vẻ thương cảm và mê say. Rõ ràng là trong đầu bà đang hồi ức lại việc quá khứ, nặng nề nói: “Hồi ức tại sao luôn làm cho người ta thống khổ? Là vì chúng ta đều biết những năm tháng đã qua không thể lấy lại được, chúng ta cũng vĩnh viễn không thể quay trở lại quá khứ, không cách gì bổ cứu lại được những thống khổ do những quyết định sai lầm gây ra. Nhớ lại lúc đó, tựa hồ như có một sức mạnh nào đó đã chi phối ta, làm ta hoàn toàn không có cách gì tự mình làm chủ được bản thân nữa. Đó phải chăng là vận mệnh?”

Đương nhiên Kỷ Thiên Thiên không thể cho bà ta một đáp án khẳng định. Nàng bất chợt nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên gặp gỡ Yến Phi ở Vũ Bình Đài trên Tần Hoài lâu ở Kiến Khang. Nàng vốn vẫn còn do dự đối với việc đến Biên Hoang tập, nhưng sau khi gặp Yến Phi, những do dự đó đã hoàn toàn tan biến. Nàng càng cảm thấy được vận mệnh quả thực đang tồn tại, Yến Phi chính là tương lai của nàng.

Phong nương hoàn toàn chìm đắm trong dòng chảy của ký ức, dường như hoàn toàn không thấy Kỷ Thiên Thiên, mê man tự nói: “Khi đó rất nhiều cao thủ, kể cả Hoàng thượng , dưới sự lãnh đạo của Vương Mãnh toàn lực truy đuổi ông ta. Ta cũng là một người trong số đó. Nhưng không ai ngờ ông ta lại mạnh mẽ đến thế, có thể mấy lần đột phá thiên la địa võng của bọn ta, thoát thân chạy đi. Khi đó, không hiểu tại sao ta lại phát sinh lòng ngưỡng mộ đối với ông ta. Ông ta trí tuệ, cam đảm và kiên nghị đến thế, có thể làm những việc mà người khác không thể.”

Kỷ Thiên Thiên không nhịn được hỏi: “Ông ta là ai?”

Phong nương dường như mới phát giác ra sự tồn tại của Kỷ Thiên Thiên, đưa mắt nhìn nàng, hai mắt lấp loáng thần quang nhưng lại không hề trả lời nàng. Bà tiếp tục như tự nói cho mình nghe: “Khi đó ông ta đã chạy tới biên cương. Nếu để ông ta chạy vào đại thảo nguyên thì bọn ta sẽ vĩnh viễn không thể tìm được ông ta nữa. Ôi! Ta tuyệt không rõ tại sao Vương Mãnh lại bất chấp tất cả phải giết chết ông ta. Ta chỉ biết phải tuân theo mệnh lệnh cấp trên. Dưới sự truy bắt toàn lực của bọn ta, ông ta lại rơi vào trong thiên la địa võng của bọn ta, nhưng với cái thế kỳ công của mình, ông ta lại đột vây chạy thoát. Nhưng ông ta bị thương thế chồng chất, đã tới mức như ngọn đèn cạn khô dầu. Ta và hai tên thủ hạ của Vương Mãnh bất ngờ lại chặn được đường ông ta. Ôi!”

Lòng hiếu kỳ của Kỷ Thiên Thiên nổi lên mạnh mẽ, hỏi: “Sau đó đã phát sinh chuyện gì?”

Phong nương như bị ma ám, hai mắt lộ thần sắc ôn nhu, nhẹ nhàng tiếp: “Thật không tưởng nổi, bọn ta hợp sức ba người lại mà vẫn không phải là đối thủ của ông ta. Hai người đồng bọn của ta đã mất mạng trong tay ông ta. Khi ta cũng bị ông ta đánh ngã, tự nghĩ chết chắc rồi thì ông ta lại tha cho ta. Ôi! Ta chưa từng thấy ai như ông ta, bỏ hết sinh tử ra ngoài, lại còn nói đùa với ta, bảo tự biết không còn cách nào bỏ chạy được nữa, lại muốn ta sống tốt đẹp, tình nguyện cho ta cắt cái đầu của ông ta xuống để lĩnh công. Ôi! Nếu như sau đó ông ta không bị hôn mê thì nói không chừng ta sẽ giết ông ta. Nhưng ta làm sao có thể hạ thủ đối với người đã tha mạng cho ta, lại hoàn toàn không còn sức phản kháng như thế?”

Kỷ Thiên Thiên lộ vẻ đồng tình nhìn bà, tưởng tượng được sự mâu thuẫn và thống khổ trong lòng bà lúc đó.

Phong nương vẻ mặt mê man tiếp: “Vì thế, ta đã có một quyết định lớn nhất trong cuộc đời, lại là quyết định bất chấp tất cả. Đó là giúp ông ta chạy ra ngoài Tái Ngoại, vĩnh viễn không quay về nữa.”

Kỷ Thiên Thiên chỉ yên lặng lắng nghe, không hề xen lời. Nàng hiểu tâm tình Phong nương lúc đó. Chính là bất chấp tất cả quyết tâm bảo vệ tính mạng tình lang.

Phong nương tiếp: “Vì ta biết rõ sự bố trí và triển khai của Vương Mãnh, lại thêm lúc đó ta đang cưỡi con thần câu danh tiếng nhất của tộc nhân nên tuy mang theo một người nhưng hai ngày sau mới bị đuổi kịp.”

Kỷ Thiên Thiên kinh hãi hỏi: “Ta còn cho rằng đại nương đã thành công mang theo ông ta chạy ra miền Tái Ngoại rồi, vậy mà còn bị người đuổi kịp. Lúc đó bà làm thế nào?”

Phong nương nhìn nàng, ánh mắt dần dần ngưng tụ lại, từ trong hồi ức quay trở lại với hiện thực, trầm giọng đáp: “Đuổi kịp ta chính là Hoàng thượng. Khi đó ông chỉ là một đại tướng thủ hạ của Vương Mãnh, quan hệ với Vương Mãnh không được tốt vì Vương Mãnh luôn không tin tưởng ông ta.”

Kỷ Thiên Thiên bắt đầu hiểu quan hệ giữa Mộ Dung Thuỳ và Phong nương, hiểu tại sao Mộ Dung Thuỳ lại tin tưởng Phong nương, nhưng nàng khẳng định Mộ Dung Thuỳ không biết quan hệ giữa Mặc Di Minh và Yến Phi. Nếu không thì hắn sẽ không giao trọng trách giám sát mình cho Phong nương.

Phong nương như nói về một chuyện không hề có quan hệ gì với mình, thản nhiên tiếp: “Một mình Hoàng thượng đuổi tới, chỉ nói với ta một câu là ‘nếu Mặc Di huynh lập thệ vĩnh viễn không trở lại trung thổ nữa thì ta sẽ để cho hai người có một con đường sống’.”

Kỷ Thiên Thiên vô cùng cảm xúc vì nàng nghĩ nếu năm đó Mộ Dung Thuỳ không tha cho Mặc Di Minh thì ngày nay sẽ không có Yến Phi.

Phong nương lộ thần sắc vô cùng cảm kích nói: “Kể cả Hoàng thượng làm việc đó với tư tâm nhằm đả kích Vương Mãnh thì ta vẫn vô cùng cảm kích ông.”

Kỷ Thiên Thiên nhẹ nhàng nói: “Vì thế, bà mang ông ta đến gặp mẹ Yến lang, vì đại nương biết nếu không được người quen thuộc tình hình biên cương giúp đỡ thì hai người không thể thoát khỏi thiên la địa võng của Vương Mãnh đúng không?”

Phong nương lộ vẻ cảnh giác, hồi phục sự bình tĩnh, điềm đạm nói: “Hôm nay lão thân nói nhiều quá rồi. Tiểu thư cứ thoải mái nghỉ ngơi, lão thân cáo lui.”

Kỷ Thiên Thiên nhìn theo bóng sau lưng Phong nương, lần đầu tiên nàng thể hội sâu sắc đối với vận mệnh, nghĩ tới bốn chữ “tạo hoá trêu ngươi”.

Rốt cuộc thì giữa Phong Nương, mẹ của Yến lang và Mặc Di Minh đã phát sinh chuyện gì? Tại sao họ không thể vui vẻ ở chung với nhau, cùng nhau sống những tháng ngày tươi đẹp?

Kỷ Thiên Thiên rất muốn biết chuyện đó.

Hết chương 522

~*~*~*~*~*~*~*~*~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK