“Thật không nghĩ tới, nguyên lai ngươi là tiểu sư muội của ta! Mau gọi ta một tiếng sư huynh!” Trong phòng không có người ngoài, Vân Hư cũng thả lỏng, bó gối ngồi trên mặt thảm bên giường, vừa vặn nhìn thẳng vào Bạch Bạch đang nằm lỳ trên giường.
Bạch Bạch nhìn thấy người quen rất là vui vẻ, đôi mắt hồ ly cười híp lại, nhu thuận nói: “chào sư huynh!”
Miệng Vân Hư cười há ra cơ hồ đến tận mang tai, hắn là đệ tử quan môn (*đệ tử thu nhận sau cùng) của Minh Ất, là người nhỏ nhất trong sư môn, một mực muốn có sư đệ hoặc sư muội, đáng tiếc sư phụ không có lấy nửa điểm muốn thu nhận đồ đệ, đến lúc hắn sắp tuyệt vọng cam chịu số mệnh, rốt cục xuất hiện một tiểu sư muội đáng yêu, làm hắn cao hứng đến nằm mơ cũng muốn cười tỉnh.
Nhịn không được đưa tay sờ sờ Bạch Bạch, hứa hẹn nói: “Từ nay về sau mọi việc đã có sư huynh, sư huynh nhất định sẽ chiếu cố ngươi thật tốt!”
Hắn đã nghe sư phụ nói qua về tình hình của Bạch Bạch, chỉ hận chính mình tu vi nông cạn, không thể thay tiểu sư muội đi tìm tên Mặc Yểm kia, nhưng mà từ giờ trở đi, hắn nhất định sẽ chuyên tâm tu luyện, bảo vệ sư muội thật tốt, sẽ không để cho người khác khi dễ nàng.
“Hôm nay sao sư phụ còn chưa tới?” Trước đây vào tầm này, thần tiên sư phụ sẽ đến thay nàng điều chỉnh nội tức, đây là thời khắc Bạch Bạch thoải mái hưởng thụ nhất trong ngày, nửa tháng qua, mỗi ngày Bạch Bạch đều luôn chờ đợi thần tiên sư phụ đến.
Nếu như người tiểu sư muội nhớ thương không phải là sư phụ hắn, Vân Hư thật sự sẽ ăn dấm.
“Hôm nay Thiên đế tự mình đến tìm sư phụ, sư phụ đang ở phía trước chiêu đãi, chỉ sợ phải đợi Thiên đế đi khỏi mới có thể tới đây được.” Vân Hư nhắc tới việc này cũng cảm thấy cùng có vinh dự, có thể khiến Thiên đế tự mình tìm tới cửa, trên Thiên đình, có mấy thần tiên có thể có vinh hạnh đặc biệt như vậy?!
Kỳ thật Thiên đế cũng không muốn tự hạ thấp địa vị đi tìm tới cửa, nhưng tình hình Âm ti địa phủ đã hoàn toàn mất đi khống chế.
Diêm Quân trong mười điện âm ti địa phủ không phải là bị giết thì cũng là đang chật vật trốn về Thiên đình, hiện tại quần ma loạn vũ, ma quỷ hoành hành, thiên binh phái xuống luôn không phải đối thủ của bọn chúng, may mắn những yêu ma quỷ quái dưới Âm ti địa phủ đều là đánh chiến tự phát, nhất thời còn không có năng lực phá tan Quỷ Môn quan, nếu không chẳng những hội họa ập xuống thế gian, mà còn rất có khả năng trực tiếp ảnh hưởng đến Thiên đình.
Cũng bởi vì thế, Lục đạo luân hồi bình thường cũng bị ảnh hưởng, không chỉ là quỷ hồn vừa xuống Địa phủ bị thế lực khắp nơi kéo đi làm quỷ tốt ma binh, chính bởi đường luân hồi khắp nơi bị ngăn trở, không cách nào đầu thai trở về nhân gian, mà còn có một ít đồ đệ thế gian vô cùng hung ác, đến âm phủ cũng không muốn đầu thai lần nữa, lợi dụng Âm ti đại loạn, tụ tập thành đội, tiếp tục ở lại âm phủ làm ác.
Thiên đình nhìn thì có vẻ độc lập với nhân gian và địa phủ, trên thực tế nếu như nhân gian bị loạn, phàm nhân sẽ giảm việc cung phụng thần tiên, căn cơ Thiên đình cũng sẽ bị hao tổn, hơn nữa những yêu ma quỷ quái kia hàng năm bị áp chế tại Âm ti địa phủ, một khi phá tan Quỷ Môn quan, làm loạn thế gian xong, tiếp theo đương nhiên là lên Thiên Đình làm loạn, đến lúc đó Thiên đế còn có thể ngồi yên ổn ở vị trí được hay không cũng là một vấn đề lớn.
Mấy tháng trước Thiên đế cũng vì thế sự mà ba lần bốn lượt muốn mời Minh Ất chân nhân ra tay, nhưng Minh Ất chân nhân hình như lại có thái độ không thèm để ý, Thiên đế đã từng phái sứ giả đến thế giới cực lạc phương Tây tìm Như Lai Phật Tổ, hy vọng kiếm được ngoại viện, giải cứu Thiên đình khẩn cấp, nhưng cuối cùng sứ giả trở về chỉ mang về một câu, Phật tổ nói: “Hết thảy là duyên, đều có nhân quả, cứ để nó qua thôi.”
Lời này nói trắng ra chính là: Chính ngươi thận trọng, lão tử sẽ không đến tiếp tay làm việc xấu.
Thiên đế tức giận đến mức đưa cái tên sứ giả vô dụng kia khai trừ tiên ban, giáng xuống hạ phàm. Nhưng sự tình còn chưa có kết quả, nhìn nhưng bần đạo bất tử trên Thiên đình chỉ lo tính đường sống, Thiên đế cũng hết cách, đành dày da mặt, bãi giá tới Thanh Lương quan.
“Minh Ất chân nhân, chính là còn ghi hận việc năm đó?” Thiên đế rất không muốn nhún nhường, nhưng lại không thể không nhún nhường, mỗi lần nghĩ đến chuyện năm đó, hắn đều hối hận, không phải hối hận vì có lỗi với người khác, thuần túy chỉ là hối hận vì kết quả.
Trước đây nghĩ lấy lòng Thanh Lương quan là chuyện tốt, không nghĩ tới chẳng những người ta không lĩnh tình, còn gặp phải một tên siêu cấp đại ma đầu. (>>> Ôi Yểm ca )
“Thiên đế đã làm chuyện gì? Ta lại có gì có thể ghi hận?” Minh Ất chân nhân thần sắc lạnh nhạt, không giận không vội, không hận không oán, làm cho người ta thực không hiểu rốt cuộc là hắn thật sự không chú ý hay là cố ý châm chọc.
Thiên đế ngậm miệng, muốn hắn liệt kê từng “tội trạng” của mình, mặt mũi hắn còn đi đâu được, hơn nữa hắn thật không thấy mình làm sai việc gì.
“Được! Không đề cập tới việc năm đó, nói chuyện Âm ti địa phủ hiện nay, những yêu ma quỷ quái kia một khi phá tan Quỷ Môn quan, thế gian sẽ máu chảy thành sông, cơ nghiệp Thiên đình cũng khó giữ được, Minh Ất chân nhân chẳng lẽ nghĩ không đếm xỉa đến sao?!” Thiên đế bắt đầu mang việc an nguy của thế gian cùng Thiên đình nói ra, hắn cũng không tin nhiều thế hệ gia tộc Minh Ất lấy sự thái bình của tam giới là nhiệm vụ của mình, mà đến thế hệ người Minh Ất này lại có thể nhìn tam giới đại loạn mà coi như không thấy không để ý tới.
“Âm ti Địa phủ bây giờ không giống trước đây, tiên nhân bình thường không trấn áp được tất cả thần ma, ta cũng không thể. Nếu Thiên đế muốn giữ thái bình cho thế gian và Thiên đình, không ngại xin mời hiền minh khác (*người tài đức sáng suốt).” Minh Ất chân nhân cúi đầu nhẹ nhàng vuốt nếp may trên vạt áo, làm như không đếm xỉa tới.
Thiên đế chần chờ nói: “Trong lòng Minh Ất chân nhân đã chọn được người nào phải không?”
“Đúng vậy, người này, Thiên đế cũng biết.”
“Là ai?” Thiên đế điểm qua tất cả các võ thần trên Thiên đình nhân gian một lần, Nhị Lang thần, Na Tra, Lý Thiên vương? Những người này đúng là lợi hại, nhưng muốn đối phó đám quỷ quái cực hung ác lại không sợ chết dưới Âm ti địa phủ kia, còn kém xa lắm! Thậm chí đem Ngưu Ma vương, Thiết Phiến công chúa, Long vương Thái Tử, cùng Hồng hài nhi đã bị Quan Âm Bồ Tát thu nhận kia mà cân nhắc, vẫn không có một người nào có thể giải quyết khốn cảnh trước mắt.
Hắn biết người có pháp lực cao cường, ngoại trừ đám đại Phật môn ở thế giới cực lạc phương Tây kia, cũng chỉ còn lại Minh Ất chân nhân trước mắt có đầy đủ thực lực đi trấn áp Âm ti làm loạn. Hắn hoàn toàn không nghĩ ra mình còn biết một người tài ba nào khác có thể chia lo giúp khó vì hắn.
“Mặc Yểm!” Minh Ất cũng không vòng vo, trực tiếp chỉ cho Thiên đế một “hắc lộ” (*con đường đen tối).
Thiên đế vừa nghe, sắc mặt liền thay đổi, tức giận không vui nói: “Minh Ất chân nhân đây là cố ý trêu đùa trẫm?”
Minh Ất chân nhân vẫn mang bộ dạng lão tiên tự tại, thần sắc điềm đạm, thản nhiên nói: “Thiên đế hãy tỉnh táo ngẫm lại kỹ càng, sẽ biết ta nói không uổng, trong tam giới có mấy người có thể có pháp lực hơn Mặc Yểm? Hắn làm việc tàn nhẫn quyết đoán tuyệt tình, đúng là người tốt nhất để đối phó được với yêu ma quỷ quái, hơn nữa…… nếu Thiên đế không thừa dịp bây giờ lôi kéo hắn, vạn nhất hắn đứng về phía Âm ti địa phủ, đến lúc đó Thiên đình mới chính thức có họa bị diệt.”
“Mặc Yểm hận không thể giết trẫm hả giận, làm sao có thể nguyện ý để trẫm sử dụng? Minh Ất chân nhân ngày đó có thể ngăn cản hắn đại náo Thiên đình, nhất định cũng có biện pháp làm cho hắn cúi đầu nghe lệnh, có thể……” Thiên đế nghiêm mặt nói, một câu còn chưa nói xong, đã bị Minh Ất cười khẽ một tiếng lạnh lùng cắt đứt.
“Hắn muốn giết ngài, đối với ta cũng sẽ không khách khí, ngày đó ta dùng di vật của mẫu thân miễn cưỡng khuyên hắn rời đi, biện pháp này chỉ có thể dùng lần này thôi, Thiên đế cần gì lừa mình dối người?” Minh Ất đứng lên, hiển nhiên không muốn nói thêm nữa, cúi người hành lễ nói: “Thiên đế không thể rời khỏi Thiên cung lâu được, mời trở về đi.” Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK