Mục lục
[Dịch] Dụ Dỗ Tiểu Hồ Ly - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lam Ngọc hào phóng thừa nhận nói: “Đúng! Về sau ta mới biết được loại dược đó cũng có phương pháp phá giải, nhưng không có nghĩ đến Huyền Diệu ngọc nữ lại sinh ra Mặc Yểm đứa con pháp lực cao cường như vậy, ý trời a! Ta bắt đầu thầm nghĩ lấy tín nhiệm của Thiên đế để tìm cơ hội báo thù, không nghĩ tới lại bởi vậy có người có thể giúp ta báo thù.”

Bạch Bạch tức giận đến không muốn nói chuyện, cả nhà Mặc Yểm thống khổ dĩ nhiên là do ý muốn báo thù của người trước mắt này gây ra. Hắn tuy đáng thương, nhưng cũng là vô cùng đáng hận!

“Sau khi biết người Mặc Yểm này, ta âm thầm suy nghĩ các biện pháp khiến cho hắn biết rõ âm mưu năm đó của Thiên đế, kích được hắn cuồng tính đại phát, truy sát đến Thiên đình, thiếu một chút sẽ chém đứng Thiên đế trong Thiên cung, đáng hận Minh Ất lại ra mặt phá hư chuyện tốt!” Lam Ngọc nhớ tới hơn một nghìn năm trước sắp thành lại bại, đối Minh Ất vẫn còn thống hận không thôi.

Nếu như là từ trước, Bạch Bạch sẽ vụng trộm oán sư phụ vì sao xen vào việc của người khác, lại đi cứu cái tên Thiên đế hại người bại hoại kia. Nhưng là nàng hiện tại đã biết, Thiên đế tuy đáng chết, nhưng quả thực không thể chết được, hắn mà vừa chết, sự tình liền đại biến.

Cũng không phải bản thân Thiên đế có bao nhiêu lợi hại trọng yếu cỡ nào, mà là vị trí Thiên đế này tự bản thân là nguyên khí mấu chốt gắn bó Thiên đình. Chỉ cần Thiên đế tại vị, cho dù hắn ngu ngốc bất dụng thế nào, cũng có thể bảo trụ nguyên khí Thiên đình không tán, Thiên đình mới có thể tồn tại bình thường. Mà một khi trên vị trí Thiên đế này không người, nguyên khí Thiên đình sẽ điên cuồng tiết ra ngoài, đến lúc đó chẳng những Thiên môn sụp đổ, nhay cả yêu ma quỷ quái cũng có thể xông tới Thiên đình làm loạn, ngay nhân gian cũng phải chịu ảnh hưởng này mà tai hoạ liên tục. Cho đến khi Thiên đế kế nhiệm đăng cơ thì lâu hơn nữa mới từ từ khôi phục.

Bây giờ còn xa xa chưa tới lúc Chân Vũ Đại Đế kế nhiệm Thiên đế, nếu như lúc này Thiên đế bất ngờ bỏ mình, vậy chỉ có thể mắt thấy tam giới đại loạn, sinh linh đồ thán. Minh Ất chân nhân làm sao không oán hận Thiên đế chứ, chính là bởi vì không muốn ân oán bản thân làm họa tới tam giới, cho nên mới ra mặt cứu Thiên đế.

” Sư phụ là không muốn người khác chịu liên lụy.” Bạch Bạch thay sư phụ giải thích.

Lam Ngọc hừ một tiếng, mắng: “Giả nhân giả nghĩa!”

Bạch Bạch biết rõ hắn đối với sư phụ có thành kiến sâu đậm, cũng không còn ý muốn tranh luận với hắn, vì vậy học bộ dáng của hắn, đáp trả hắn một tiếng” Hừ” càng lớn bày ra kháng nghị từ nay về sau, liền không nói.

” Năm đó hắn có thể ngăn được, hôm nay hắn tự thân khó bảo toàn, ta xem hắn còn cản trở chuyện của ta như thế nào!” Lam Ngọc nghĩ đến kế hoạch của mình… Hiện tại trò hay hẳn là mở màn rồi đi!

” Ngươi muốn làm gì?” Bạch Bạch hiếu kỳ nói.

Lam Ngọc như cười như không nhìn nàng liếc: “Cho dù ta không giết ngươi đi giá họa cho Thiên đế, chỉ cần có ngươi đang ở trong tay, ta làm cho Mặc Yểm đi giết Minh Ất, hắn cũng nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, huống chi ta chẳng qua làm cho hắn đi giết cừu nhân của hắn Thiên đế?!”

” Ngươi bắt ta đến đây, chính là muốn áp chế Mặc Yểm!” Bạch Bạch hoàn toàn hiểu được, không khỏi cực kỳ sốt ruột, nàng không muốn Mặc Yểm vì nàng xông vào đại họa, còn họa tới nhiều sinh linh vô tội như vậy.

Lam Ngọc thú vị nhìn Bạch Bạch nhảy người lên ý đồ xông tới, chạy hai bước liền mềm nhũn ngã trên mặt đất, cười nói: “Vô dụng, ta tuy pháp lực không bằng ngươi, nhưng là nói đến luyện dược, coi như là Thái Thượng Lão Quân cũng thua xa không bằng ta, ngươi đã ăn đan dược của ta, trong bảy bảy bốn mươi chín ngày, pháp lực ngươi đều không có, khí hư lực nhược. Ngươi liền ngoan ngoãn ở chỗ này trong gương chờ ta mang đầu Thiên đế trở về đi.”

Lam Ngọc từ trong ngực lấy một cuốn vứt đến bên người Bạch Bạch, nói: “Ta không muốn làm cho bản lĩnh của Vận nhi tỷ tỷ thất truyền, ngươi coi như là thiên tư cũng được, học tập cho tốt các thứ trong cuốn này đi.”

Bạch Bạch nhìn cũng không nhìn cái cuốn kia, trừng mắt với hắn nói: “Ta không muốn học, ngươi thả ta đi!”

Lam Ngọc thấy nàng không biết tốt xấu như thế, giận dữ, bất quá nghĩ lại rồi lại bật cười : “Khi học hết mọi thứ trên cuốn này, phong ấn trên gương sẽ mở ra, đến lúc đó ngươi muốn chạy đi đâu cũng không thành vấn đề.”

Dứt lời, Lam Ngọc ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, trò hay chính mình tự tay bố trí hẳn là lên sân khấu, hắn quay người lại biến mất trước mặt Bạch Bạch.

Thần Nông cốc, bên trong một khoảng cỏ cây đặt một cái gương đồng, đột nhiên mặt gương lóe lên kim quang, Lam Ngọc xuất hiện ở trên gương.

Hắn rời khỏi gương đồng ảo cảnh, lấy ra phong ấn phù chú áp vào trên gương. Những phù chú này hắn dùng bức tranh hoa nước “u hồn hoa trăm tuổi “, dùng tiên ma hắn giam cầm, trong vòng trăm năm cho dù đối phương pháp lực thông thiên cũng không xông ra được.


Đem gương bỏ vào trong hộp gỗ, Lam Ngọc nhíu mày nghĩ đến: Tiếp tục giấu kgương ở nơi nào mới có thể bảo đảm Mặc Yểm tìm không thấy? Có rồi!

Lam Ngọc đã tính toán xong, nhổ xuống một đoạn “dây leo thiên lý” đem cái hộp đặt trên dây leo, trong miệng niệm chú ngữ, dây leo thiên lý nhanh chóng thật dài ra, dường như thật sự giống như vô cùng vô tận, mang theo hộp gỗ hướng dưới mặt đất đào xuống, rất nhanh bóng dáng liền biến mất.

Lam Ngọc làm xong những chuyện này, lập tức biến ra nguyên thân giương cánh rời đi, hắn muốn tới Thanh Lương Quan đi xác định lại một lần, Minh Ất sẽ không đột nhiên xuất quan làm hỏng chuyện của hắn…..

Lúc Vân Hư đến Mặc đầm báo, Mặc Yểm cùng vợ chồng Bạch thị đang thương lượng việc đón dâu, hắn không nghĩ bước vào phạm vi Thanh Lương Quan, vợ chồng Bạch thị biết rõ khúc mắc của hắn, vì vậy ý định quay lại cùng Minh Ất chân nhân thương lượng, để bọn người Vân Sơ xuất môn đưa hôn, bọn họ ở bên ngoài tiếp người, đang nói cao hứng, chợt nghe Bạch Bạch lại vô cớ mất tích ở Thanh Lương Quan, vợ chồng Bạch thị liền thay đổi sắc mặt ngay lúc đó.

Mặc Yểm nghĩ mình thi triển bí thuật ở trên người Bạch Bạch, tuy sốt ruột, nhưng lại không quá kinh hoảng, an ủi vợ chồng Bạch thị nói: “Không có việc gì, để ta đi tìm nàng trở về.”

Vợ chồng Bạch thị được chứng kiến pháp lực khôn cùng của hắn, cũng biết liền lập tức yên lòng.

Mặc Yểm nhắm mắt khu động pháp chú, lại mở to mắt lúc pháp chú đã biểu hiện đến chỗ Bạch Bạch. Nơi này là góc một tòa rừng cây nhỏ nào đó trên Thiên đình, phóng mắt chung quanh nhưng không có nhìn thấy bóng dáng tuyết trắng quen thuộc kia, chỉ là khối đá trước mặt có một cái hộp gỗ nho nhỏ đặt bên trên.

Mặc Yểm trong lòng biết không ổn, một tay mở cái hộp kia ra, chỉ thấy trong hộp là bùa chú màu đen mà mình thi triển trên cơ thể Bạch Bạch đang quấn quanh một nắm lông hồ ly tuyết trắng!

Bùa chú trên người Bạch Bạch đã bị giải, người đó đã bắt Bạch Bạch đi!

Trong tam giới biết rõ loại bí thuật này chỉ có cực ít người, mà người này không ngờ có thể trong lúc hắn vô ý giải trừ loại bí thuật này!

Mặc Yểm ngoài khiếp sợ, chỉ cảm thấy chân tay lạnh buốt, một loại khủng hoảng tràn đầy trong lòng, Bạch Bạch của hắn không thấy! Hắn rốt cuộc không cảm nhận được nàng, rốt cuộc tìm không ra nàng nữa!

Cái dưới hộp có lộ ra lá thư nho nhỏ, Mặc Yểm hai tay phát run cầm lấy tờ giấy mỏng, trên mặt chỉ viết mấy chữ:

Trong hôm nay giết Thiên đế, nếu không Bạch Bạch sẽ hồn phi phách tán, vĩnh viễn không siêu sinh!

Giết Thiên Đế!

Mặc Yểm chậm rãi nắm chặt nắm tay, đem tờ giấy mỏng vò lại một cục… Thiên đế chết có thể đổi Bạch Bạch của hắn trở về, vậy hãy để cho hắn đi chết a! Dù sao hắn đã sớm đáng chết!

Thân hình Mặc Yểm lóe lên, như một mũi tên màu đen nhọn hướng về phía Thiên đình mà tới.



Trong Thanh Lương Quan, Vân Hư mang theo cha mẹ Bạch Bạch một đường trở về, vợ chồng Bạch Nguyên Tùng nghe qua ngọn nguồn câu chuyện, đối Thiên đế càng hận vài phần, tuy nhiên cũng biết sự tình có phần kỳ quái, thật là không chắc Thiên đế xúi giục, nhưng cuối cùng hắn rước lấy mầm tai vạ, làm cho họ không dám cũng không nguyện ý tin tưởng Bạch Bạch đã gặp bất trắc, chỉ là hy vọng nàng thật là bị người cướp đi, Mặc Yểm sẽ mau chóng có thể tìm nàng trở về.

Minh Ất bế quan ở thạch động bên ngoài cách đó không xa, một con vẹt lam đứng ở trên một nhành cây đại, ẩn thân trong cành lá um tùm trong đó, chú ý động tĩnh chung quanh thạch động.

Hiện tại canh giữ ở trước động chính là Vân Cảnh cùng Vân Lan, bọn họ vừa mới thay ca cho Vân Sơ cùng Vân Hư, xem ra vài đệ tử của Minh Ất là ý định mỗi ngày ba nhóm thay nhau bảo vệ sư phụ.

Bọn họ không chia ra, tự nhiên sẽ không người có thể đi ngăn cản Mặc Yểm giết Thiên đế.

Chỉ cần Thiên đế vừa chết, Thiên đình sẽ đại loạn, những tiểu tiên đã sớm đi Địa phủ Âm ti kia, Thiên đình sụp cũng nghĩa là bọn họ không phải làm, không có Thiên đình chúng tiên áp bức lăng nhục, bọn họ sau này hẳn là sẽ rất tốt.

Lam Ngọc tuy khinh thường tiểu tiên mềm yếu, nhưng cuối cùng đối với bọn họ còn có vài phần tình cảm hương khói.

Tâm niệm Lam Ngọc thay đổi thật nhanh, ngược lại bay về phía chỗ ở của đồng tử Huyền Thư, hắn phải làm tiếp chút gì đó, bảo đảm người Thanh Lương Quan tuyệt đối không cách nào phá hỏng chuyện của hắn! Nếu như có thể, hắn không muốn để báo cho Minh Ất thuận tiện như năm đó đã phá hư kế hoạch trả thù của hắn.

Lam Ngọc bay đi không lâu, dưới bóng cây một cái bóng đen vô thanh vô tức đi theo.

Huyền Thư đang ở trong phòng luyện chế đan dược, đan màu xanh đen bị chân hỏa cur Tam Muội đốt thành toàn thân đỏ rực, đan dược trong lò đan liên quan đến Minh Ất chân nhân có thể thuận lợi vượt qua đại kiếp bình yên xuất quan được hay không, nửa điểm sơ sẩy cũng không được, cho nên tuy trong phòng đan dược hết sức oi bức, hắn vẫn y nguyên, một khắc cũng không rời mà canh giữ ở bên trong.

Trong phòng đan dược còn có hai gã tiểu đồng trợ thủ chính thay phiên dùng khí bảo trì độ lửa thích hợp, cũng đồng dạng gần như bị thiêu mất hai tầng da, thật vất vả đợi cho Huyền Thư hét lớn một tiếng: “Tốt rồi! Mở lò!” Hai gã đồng tử pháp khí vừa thu lại, sau liền nhảy ra, mặt khác hai người bắn tơ vàng đi lên móc cái nắp trên lò lên, ba viên kim đan chậm rãi tử trong lò bay lên.

Huyền Thư giơ bình ngọc trong tay lên, giương miệng bình hướng tới Kim Đan phương, ba viên kim đan có như có sinh mạng bay vào trong bình. Cách cái chai còn có thể cảm giác được lộ ra nhiệt khí kim đan vừa mới ra lò. Huyền Thư thoả mãn giơ cái chai lên nới với bốn gã tiểu đồng : “Khổ cực rồi, đi xuống nghỉ ngơi trước đã, ngày mai còn phải vất vả các vị.”

Bốn gã đồng tử liền nói không dám, giúp nhau đi ra cửa. Từ khi Minh Ất chân nhân bế quan, bọn họ mỗi ngày đều luyện chế Kim Đan như vậy, cứ ba ngày luyện thành một lò, trong lúc luyện đan không thể rời đi khỏi đan phòng nửa bước, trong hoàn cảnh lửa cháy hun khói làm tiêu thể lực, cho dù bọn họ là tiên thân, cũng rất có chút ăn không tiêu.

Huyền Thư nhìn bóng lưng của bọn hắn thở dài, nếu như không phải đan dược không thể để lâu, bọn họ cũng không cần vất vả như thế, chỉ hy vọng phương thuốc này thật có thể giúp chân nhân vượt qua tử kiếp, vậy bọn họ vất vả cũng có giá trị.

Ngoài cửa sổ cách đó không xa, Lam Ngọc khinh thường chú ý quá trình bọn họ luyện đan, thấy khắc sau chỉ còn một mình Huyền Thư, trong lòng biết cơ hội ngay ở trước mắt. Hắn há miệng đang muốn phun ra thuốc bột chuẩn bị đã lâu, đột nhiên cảm giác được sau lưng một trận gió ập đến, hắn giật mình một hơi nghẹn lại, một ít thuốc bột liền không có phun ra, thân thể của hắn xông về trước để muốn tránh đi tập kích sau lưng, nhưng vẫn là đã muộn một bước.

Đau đớn bén nhọn từ trên lưng truyền đến, hắn chỉ thấy cảnh tượng trước mắt rất nhanh xẹt qua, tiếp theo dưới thân liền truyền đến mãnh lực va chạm dẫn theo đau nhức kịch liệt, một cái bóng đen một mực bao phủ ở phía trên hắn, là tiểu Hắc đột nhiên từ phía sau nhảy ra, trực tiếp bổ nhào hắn vào hòn đá nhỏ trên đường dưới tàng cây.

Lam Ngọc giận dữ, giãy dụa suy nghĩ làm phép phản kháng, bất quá hết thảy đã quá muộn, tiểu Hắc đắc ý “meo meo ” một tiếng nhảy ra, một cái lưới tơ màu bạc chụp xuống đầu, pháp lực hắn vừa mới thi triển đã bị phản xạ trở về, Lam Ngọc liền chịu trọng kích, rốt cục không giữ được một tiếng kêu thảm ngã xuống trong lưới.

Huyền Thư vừa mới đi ra, đứng ở vị trí của hắn biến thành Vân Khởi, Vân Khởi không nói một lời trước liên tục làm phép, dùng vài loại định thân pháp định trụ Lam Ngọc, khiến hắn nửa phần không thể động đậy, sau đó mới tiến lên một tay nhấc lưới tơ lên, mỉm cười nói: “Tiểu Hắc nói ngươi còn có thể lại đến, ta còn không tin, không nghĩ tới lại thật làm cho hắn đoán trúng.”

Tiểu Hắc dương dương đắc ý nhảy lên trên vai Vân Khởi, lớn tiếng nói: “Cái khác không dám nói, bắt chim chóc ai có thể so được với chúng ta những con mèo linh mẫn lại nhanh nhẹn này?” Bình thường hắn là không dám tùy ý nhảy lên Vân Sơ, Vân Khởi, bọn họ không thoải mái giống Vân Cảnh cùng Vân Hư, luôn một bộ nghiêm nghị thanh quý không thể xâm phạm. Nhưng hôm nay bất đồng, hôm nay hắn lập công lớn, chắc hẳn đi đứng trên đầu vai Vân Khởi hắn cũng sẽ không để ý.

“Nói mau! Ngươi đem Bạch Bạch giấu đi nơi nào?” Tiểu Hắc hiện tại quan tâm nhất chính là vấn đề này.

Bất đắc dĩ Lam Ngọc hiện tại liền miệng lưỡi đều không nhúc nhích được, tự nhiên cũng vô pháp trả lời. Vân Khởi sợ hắn có cái quái chiêu gì, không có làm biện pháp tốt phòng hộ trước thì không dám tùy ý cởi bỏ thuật định thân trên người hắn, chỉ phải an ủi tiểu Hắc nói: “Như thế này, ta gọi Thêm Vân Sơ cùng vài vị sư đệ cùng thẩm vấn hắn.”

Tiểu Hắc nhe răng trợn mắt uy hiếp nói: “Tốt nhất Bạch Bạch không có việc gì, bằng không… Hừ hừ! Xem ta không một miệng một ngụm nuốt gọn ngươi!”

Lam Ngọc không nghĩ tới chính mình hôm nay lại bị một con Hắc Miêu còn chưa tu ra hình người bắt được trên tay, chỉ mong bên Mặc Yểm hết thảy thuận lợi, như thế hắn cho dù chết cũng đáng! Chỉ tiếc không thấy được tình trạng Thiên đế chết thảm…

Huyền Thư tiến đến nói: “Chúng ta vẫn là trước đưa thuốc cho chân nhân đã, nhầm canh giờ có thể không ổn.”

Vân Khởi gật gật đầu, dẫn theo Lam Ngọc trong lưới bạc, cùng hắn một đường hướng thạch động Minh Ất chân nhân bế quan mà tới, tiểu Hắc cơ hội khó có được ngồi ở đầu vai Vân Khởi, nhìn quanh ra vẻ, rất uy phong.

Bọn họ mới đi đến trước thạch động, đột nhiên nghe thấy xa xa trước đại môn Thanh Lương Quan tiếng người huyên náo, tựa hồ xảy ra chuyện biến cố gì, Vân Khởi cùng Vân Cảnh Vân Lan canh giữ ở trước cửa động liếc nhau, vội vàng dặn dò: “Các ngươi ở trong này trông coi, không được rời khỏi nửa bước, ta đi xem phía trước đã xảy ra chuyện gì.”

Không đợi hắn đi xem, người đưa tin đã tới rồi, chính là vợ chồng Bạch Nguyên Tùng, Bạch Nguyên Tùng vừa thấy bọn họ liền vội vàng nói: “Thiên đế đến đây!”

Vân Cảnh hừ mũi một tiếng nói: “Hắn còn có mặt mũi đến?!”

Vân Khởi trừng mắt nhìn hắn, trách hắn không giữ miệng, có gì chính là giữ chặt trong lòng là được rồi, làm gì phải nói ra miệng?

Quay đầu đối Bạch Nguyên Tùng nói: “Có biết tại sao hắn đến không?”

Vân Hạo Tuyết thần sắc rất có vài phần cổ quái, làm như ngoài ý nghĩ hoặc như là buồn cười nói: “Hắn mặc quan phục cũng không chỉnh tề, lại một đội võ sĩ kim giáp hộ vệ, như là chạy trối chết đến tị nạn…”

Vân Hạo Tuyết cười tủm tỉm nói: “Hơn phân nửa là…” Đột nhiên thần sắc biến đổi, kinh hãi nói: “Chẳng l,… Chẳng lẽ Bạch Bạch bị Thiên đế hại, cho nên… Cho nên…”

Bạch Nguyên Tùng sắc mặt cũng khó xem đến cực điểm, ôm lấy đầu vai thê tử cười lớn an ủi: “Sẽ không, Bạch Bạch cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ không có việc gì…”

Tiểu Hắc nghe không nổi nữa, lớn tiếng nói: “Bạch Bạch chính là bị cái con vẹt lam chết tiệt này bắt đi, chúng ta mang nó đến trước mặt Thiên đế đối chất đi!”

Vợ chồng Bạch thị lúc này mới chú ý tới, cái ‘thứ’ đang nói ở trên tay Vân Khởi.

Vân Khởi chủ động đề nghị cùng bọn họ tiến đến tìm Thiên đế hỏi rõ ràng, Vân Cảnh cùng Vân Lan có nhiệm vụ trong người không được tự ý rời đi, chỉ có thể kéo dài cổ nhìn bọn họ đi xa. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK