Mục lục
[Dịch] Dụ Dỗ Tiểu Hồ Ly - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hung hăng đưa đầu lưỡi nếm hương vị ngọt ngào khắp cánh môi của Bạch Bạch, Mặc Yểm rốt cục cảm thấy báo thù được bị đem thành gà nướng, rượu hoa đào, mới vừa lòng buông tiểu hồ ly mê người muốn chết trong ngực ra.

Bạch Bạch một đôi mắt to màu nâu ngập nước, khuôn mặt đỏ bừng, thở nhẹ nhìn hắn, một tư thái dịu dàng ngoan ngoãn mặc cho người nhấm nháp, Mặc Yểm không thể không dùng hết tự chủ lớn nhất miễn cưỡng dịch chuyển ánh mắt, không cam lòng dùng sức đặt Bạch Bạch trong lồng ngực của mình xoa nhẹ vài cái.

Nếu như không phải thời gian cùng địa điểm không thích hợp, thật muốn ở trong này ăn hết tiểu hồ ly!

Bạch Bạch vô cùng vui vẻ khi Mặc Yểm có thể ở lúc này đến gặp nàng, sư phụ đột nhiên bế quan, sinh tử khó liệu, nàng tuy ngoài mặt cố giữ vững trấn định, không ngừng tự nói với mình, sư phụ lợi hại như vậy, nhất định sẽ bình an vô sự xuất quan, nhưng trong nội tâm lại cảm thấy như mất đi chỗ dựa, bàng hoàng không yên, hơn nữa trong phòng nàng còn có một con lam vẹt rắp tâm hại người, nàng chỉ có thể chuyên chú tu luyện tạm thời quên phiền não.

Mặc Yểm tìm đến khiến nàng dễ dàng yên ổn mơ hồ bất an tâm trước kia, trời sập xuống còn không sợ, có hắn có thể dựa vào!

Tiểu hồ ly hôm nay phá lệ dính người, Mặc Yểm cao hứng rất nhiều cũng phát giác một chút khác thường, khẽ hôn thoáng cái lỗ tai của nàng hỏi: “Trong Thanh Lương Quan có phải là có chuyện gì xảy ra không? Có người khi dễ nàng sao?”

Bạch Bạch không muốn nói chuyện sư phụ không tốt với Mặc Yểm, lại không biết nên giải thích tâm tình của mình thế nào, đành phải chôn ở trong lòng ngực của hắn lắc đầu nói:” Ta không sao, ta nhớ cha mẹ ta……”

” Qua hơn mười ngày nữa, ta sẽ mang nàng trở lại Mặc Đầm, đến lúc đó khi nào nàng muốn gặp cha mẹ cũng được, còn có Quế Nhi tỷ tỷ của nàng cùng Huyền Minh ma dơi bây giờ đều ở Mặc Đầm, ngày chúng ta thành thân nàng có thể nhìn thấy bọn họ.” Mặc Yểm coi Bạch Bạch giống như tiểu hài tử ôm nhẹ nhàng vỗ về, nói nguyên cả một đống tin tức tốt Bạch Bạch thích nghe.

Bạch Bạch trả lời bằng cách ngửa đầu thơm một cái vanh dội ở cằm hắn.

” Đúng rồi, giá y cũng làm xong rồi, ta mang đến, nàng thử trước một lần……” Mặc Yểm chỉ chỉ một cái hộp gấm lớn bên ngoài phủ tầm vải đỏ, xoay người tháo thắt lưng của Bạch Bạch. Bạch Bạch có chút thẹn thùng đẩy tay của hắn ra, nhảy lên trên mặt đất gắt giọng: ” Ta tự mình đổi!”

Kinh nghiệm đã qua nói cho nàng biết, Mặc Yểm bại hoại thoát y phục của nàng không khi dễ nàng một phen thì nàng không còn là nàng nữa!

Mặc Yểm có chút tiếc nuối rút tay về, nhìn Bạch Bạch ôm lấy cái hộp lóe thân một cái trốn đến sau rừng cây đi thay quần áo, chưa từ bỏ ý định trêu chọc:” Muốn ta hỗ trợ hay không?”

” Không cần!” Bạch Bạch lớn tiếng phản đối, âm thanh quần áo lật qua lật lại nhanh hơn rất nhiều, hiển nhiên là sợ hắn không chịu nổi chạy tới “quan sát”.

Nàng không cho ta giúp nàng mặc, đợi đêm động phòng hoa chúc, ta giúp nàng thoát là được rồi! Mặc Yểm nghĩ đến đây liền mở cờ trong bụng, bắt đầu tưởng tượng Bạch Bạch mặc giá y đỏ rực thì bộ dáng tuyệt diễm.

Qua một hồi, sau rừng cây nhô ra một bàn tay nhỏ bé non mịn trắng gần như trong suốt, năm ngón tay cong cong bộ dáng ưu nhã như vén đám lá cây, hơn nữa so với tiểu tân nương trong tưởng tượng Mặc Yểm còn đẹp hơn ngàn vạn lần.

Mặc Yểm không tự chủ được ngừng thở, tất cả trước mắt quá mức hoàn mỹ, hắn dường như hoài nghi mình có đang ở trong mộng hay không, tân nương xinh đẹp này sắp thuộc về hắn sao? Ngay cả hắn cũng không tin được đây là sự thật!

Hắn thậm chí không dám nháy mắt, e sợ khi mở mắt, sẽ phát hiện trước mặt tất cả chỉ là ảo ảnh.
Gần như là thành kính, hắn chậm rãi đưa tay qua, một chút một chút bắt được đôi bàn tay nhỏ bé bạch ngọc kia, cảm giác mềm mại trắng nõn, rốt cục xác định người trong tay bắt được sẽ không biến mất.

” Bạch Bạch, nàng thật đẹp!” Giọng nói của Mặc Yểm nhẹ giống như thở dài, hắn trông thấy trong đôi mắt to màu nâu trong ảnh của Bạch Bạch thân ảnh ngược của hắn, thấy trong đó tin cậy cùng không muốn xa rời, hắn cảm thấy cứ nhìn nàng như vậy đã vô cùng hạnh phúc.

Bạch Bạch bị hắn nhìn không chút ý tứ, thấp giọng nói:” Ngươi cũng không phải chưa thấy qua ta, làm cái gì nhìn ta như vậy …”

” Ta thấy nàng rất nhiều lần, nhưng trước kia không xinh đẹp giống hôm nay! Ngay lập tức muốn mang nàng tới thế gian thành hôn, như vậy nàng sẽ hoàn toàn là của ta.” Mặc Yểm tham lam cọ sát chóp mũi xoa khuôn mặt Bạch Bạch, hít một hơi đều là hương khí hoa quả ngọt sáp trên người nàng, dụ hắn muốn một ngụm nuốt nàng vào bụng.

Hai người ôm nhau không biết qua bao lâu, Bạch Bạch rốt cục nhớ tới thời gian mình đi ra quá dài, sẽ làm cho các sư huynh lo lắng, vì vậy đẩy đẩy Mặc Yểm nói:” Ta phải trở về……”

Mặc Yểm không muốn nghe nhất chính là những lời này!

” Ta…… Ta chờ ngươi……” Bạch Bạch nũng nịu ném một câu, nhanh chóng lui về sau rừng cây đi thay hỉ phục.

Lưu luyến không rời cáo biệt Mặc Yểm, Bạch Bạch đi một mình ra rừng cây nhỏ, liền gặp A Sâm đang ngồi ở trên cỏ nhàm chán bện cỏ cách đó không xa, vừa thấy nàng đi ra lập tức nhảy lên, tiếp cận nói:” Phu nhân, ta đưa người trở về!”

Mặc Yểm lo lắng Bạch Bạch một mình trên đường bị lạc, lại không muốn bước vào phạm vi Thanh Lương Quan, cho nên đặc biệt dẫn theo thị đồng pháp lực mạnh nhất trong Mặc Đầm A Sâm đến phụ trách đưa đón. Bạch Bạch bị hắn gọi thế rất không tự nhiên, nhẹ gật đầu đi trước trở về. A Sâm đưa nàng đến trước đại môn Thanh Lương Quan, rồi cáo từ rời đi.

Trở lại gian phòng một lúc, lam ngọc mới bay trở về, tâm tư Bạch Bạch còn đọng lại trên người Mặc Yểm, cũng không chú ý hắn, cứ nhát một giã thảo dược trong bát.

Lam ngọc cuộn người trong tiểu ổ Bạch Bạch tạm thời chuẩn bị cho nó, có chút suy nghĩ nhìn vẻ mặt ngọt ngào của Bạch Bạch, không tự giác lộ ra một thần sắc bi thương.

Gian phòng yên tĩnh bị từng đợt âm thanh phong linh gấp gáp đánh vỡ, Bạch Bạch ngây người thoáng cái mới kịp phản ứng, là tiếng vang ngày đó Tô Chi cùng Tô Vi Vi vì muốn cứu mạng dẫn phát — các nàng đã xảy ra chuyện!

Vân Khởi nghe thấy âm thanh chạy tới, Bạch Bạch vội vã cứu người, lần nữa buông dược thảo đã giã một nửa, nhảy ra ngoài cửa sổ đi cùng Vân Khởi lên tường vân hướng tới Bạch Ngọc cốc.

Trong Bạch Ngọc cốc im ắng chỉ còn lại trên đất bừa bãi, nhóm tiểu tiên hoa cỏ tinh tâm, a hộ ngã không ít, phòng ốc dựng tamh cho bọn họ cũng bị đập vỡ nát, trên mặt đất vết máu khắp nơi, hiển nhiên là đã từng xảy ra một cuộc kịch chiến.

Bạch Bạch đưa mắt nhìn chung quanh, một bóng người cũng không thấy, lo lắng lớn tiếng kêu lên:” Tô Di! Tiểu Vĩ! Các ngươi ở nơi nào?”

Qua một hồi, mới nghe đến một tiếng loảng xoảng, từ trong một căn phòng lăn ra một gương đồng, mặt kính hướng lên phản xạ ra sắc trời, ánh sáng dần dần tụ lại thành một đạo sáng, sau khi ánh sáng ảm đạm biến mất, liền thấy hai bạch hồ người đầy vết máu dựa sát vào nhau ngồi chồm hổm ngồi ở phía trên mặt kính, đúng là chân thân Tô Chi cùng Tô Vi Vi!

Bạch Bạch tiến lên vài bước, nhanh tiếng hỏi:” Ở đây thực ra là chuyện gì xảy ra? Những người khác đâu?”

Thân thể hai hồ loáng một cái hiện ra hình người, lên tiếng khóc rống với Bạch Bạch nói:” Bọn họ đều bị bắt đi! Nếu như không phải Ngưu bá bá giấu chúng ta trong gương trước một bước, chúng ta cũng bị bọn họ bắt đi!” Ngưu bá bá trong miệng nàng là một ngưu tiên.

” Là ai muốn bắt các ngươi? Bọn họ đã đi bao lâu rồi?” Vân Khởi hỏi. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK