Bạch Bạch đích thị là một tiểu hồ ly dễ lừa gạt, mau tức giận nhưng cũng rất dễ quên, Mặc Yểm mang theo nàng, tìm được trong đại điện một bụi hoa, không biết là loại hoa gì màu trắng rất đẹp, dễ dàng khiến nàng quên tức giận, cao hứng nhảy đến bụi hoa chơi.
Mặc Yểm vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu nàng, sau đó đứng dậy đi ra phía trước đại điện tìm Huyền Minh ma dơi. Chuyện phản quân ở địa phủ một khi nhúng tay vào thì những chuyện vụn vặt, rắc rối đều bò đến cả, hại hắn muốn ở chung nhiều hơn cùng Bạch Bạch cũng khó. Thật hy vọng việc này mong chomhs xong, lúc ấy hắn sẽ an tâm đưa Bạch Bạch quay trở lại Mặc Đầm
Chẳng qua việc ở địa phủ một tháng là xong, nhưng lấy cớ chuyện này để giữ Bạch Bạch ở lại bên mình khiến hắn thấy mình thật vô dụng… Phải, trong một tháng ở đây, hắn sẽ khiến Bạch Bạch không muốn rời xa hắn nữa, cam tâm tình nguyện cùng hắn trở về nhà, cho dù không được ít nhất cũng phải tìm được cách khiến Bạch Bạch nghe lời, không giận dỗi, làm mình làm mẩy với hắn nữa.
Kiên quyết bắt nàng trở về không khó, nhưng hắn không muốn thấy Bạch Bạch đau lòng khóc, thậm chí thống hận, chán ghét hắn. Mỗi lần nghĩ như vậy, hắn cảm thấy trong lòng rất khó chịu, ý thức được không muốn điều đó.
Bạch Bạch đùa giỡn chạy quanh bụi hoa vòng vo vài vòng, đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân rất nhẹ, vừa quay đầu thì thấy Ngọc Lưu Ly yêu phi, một thân nguyên bộ quần áo màu đen, đang chậm rãi bước đến rất tao nhã nhưng cũng cao ngạo.
Bởi là miêu yêu nên nàng có một sức quyến rũ mê người, vừa ngạo mạn bí ẩn vừa lẳng lơ phong tình, Bạch Bạch trông thấy thì không dời mắt được, dốc sức nhìn Ngọc Lưu Ly yêu phi cho thỏa mãn. Vốn nàng đã chán ghét con tiểu hồ ly này nhưng mà lúc này, thấy Bạch Bạch nhỏ xinh, đáng yêu trong hình dáng hồ ly, và đôi mắt trong sáng, hồn nhiên, ngây thơ không chút ngụy tạo, nàng quả thật rất ngưỡng mộ. Đột nhiên, nàng thấy nhụt chí.
Thật là giống như, nàng chuẩn bị tốt hết tất cả, chuẩn bị quyết một trận sinh tử với cường địch, đi vào chiến trường lại bất ngờ phát hiện phải công kích một đứa trẻ không có sức mạnh… Sao chứ, nàng đi khi dễ một đứa trẻ? Hừ, một chút xíu cảm giác thành tựu cũng không có, còn khiến nàng thấy bản thân thật nhàm chán
Ngọc Lưu Ly yêu phi bĩu môi, rốt cuộc cũng dừng lại bên cạnh Bạch Bạch, vui vẻ nói: “ Ngươi rõ ràng có thể biến thành hình người vì sao lại trở về hình dạng tiểu hồ ly?”. Hại nàng hôm nay cẩn thận ăn mặc, hy vọng không bị dung mạo xinh đẹp của Bạch Bạch hạ thấp.
Lòng nàng vô cùng bực bội, tất cả yêu tinh tu hành không phải đều mong có một ngày thoát khỏi hình dáng cỏ cây, cầm thú mà biến thành người, thậm chí trở thành thần tiên hô phong hoán vũ hoặc cũng là yêu ma cấp cao.
Tiểu hồ ly này có thể biến thành một mỹ nhân khuynh đảo thiên hạ, sao lại cố tình lấy thân hồ xuất hiện, chẳng lẽ là muốn tỏ vẻ yếu đuối?
Bạch Bạch vô tội nói: “Ta vốn là hồ ly, không có việc gì sao lại phải biến thành hình người?”
“Không muốn thành hình người, ngươi tu tiên làm gì?”
“Phụ thân và mẫu thân ta nói thành tiên rồi có thể đoàn tụ cùng bọn họ, ở cùng một chỗ không bao giờ tách ra nữa a”. Bạch Bạch nói đến đây thì chợt nghĩ mình bây giờ đã thành tiên rồi nhưng rất lâu không được gặp phụ mẫu.
Chẳng qua lúc rời khỏi Thanh Lương Quan, sư phụ từng nói sẽ rất nhanh thỉnh Thiên Đế ân chuẩn cho cha mẹ của nàng trở lại thiên đình. Như vậy, chờ cho đến khi nàng ra khỏi địa phủ, trở lại thiên đình là có thể đoàn tụ cùng phụ mẫu.
Bạch Bạch vửa nghĩ vừa vui vẻ cười.
“Phụ thân mẫu thân ngươi ở đâu?” Ngọc Lưu Ly yêu phi sửng sốt, không hề nghĩ Bạch Bạch lại cho nàng đáp án như vậy. Phụ mẫu của nàng sớm đã không biết đầu thai luân hồi đến chỗ nào, thậm chí đến phụ mẫu mình là ai nàng cũng không rõ lắm.
Từ khi bắt đầu có ý thức, nàng đã phải cô độc lưu lạc một mình tại chốn đại phủ âm ti, sau đs ngẫu nhiên được sư phụ thu dưỡng, bắt đầu tu luyện, trải qua nhiều khó khăn, đau khổ lớn nhỏ khác nhau hôm nay mới trở thành Ngọc Lưu Ly yêu phi danh tiếng ở địa phủ, vậy mà sư phụ đã chết vì cùng các yêu ma khác tranh đấu.
Nàng chưa bao giờ thiếu tình nhân, thuộc hạ, nhưng nếu nói trong lòng vướng bận tình thân… một chút cũng không có, đột nhiên nàng thấy đố kị với tiểu hồ ly này.
Bạch Bạch không biết tâm tư của nàng, vì thế ngồi xổm xuống đưa mắt nhìn về phía chân trời tối đen, nói: “Đúng vậy, ta từ nhỏ tu luyện trên núi Ngọc Sơn, phụ thân mẫu thân lúc đó đã sớm thành tiên rồi, lâu lâu mới có thể ngẫu nhiên hạ phàm xuống gặp ta, bọn họ nói ta thành tiên rồi có thể ờ cùng một chỗ với họ. Trên núi không có hồ ly khác nhưng có rất nhiều loại động vật: thỏ, mèo rừng, sóc… Nếu ta biến thành người sẽ dọa chúng, chúng nó sẽ không chơi với ta nữa.”
Thật đúng là tiểu hài tử! Ngọc Lưu Ly yêu phi có tâm ý nói: “Ngươi biến thành hình người dung mạo xinh đẹp như vậy, sẽ có hàng đống người chủ động đến tìm ngươi chơi đùa, cần gì mấy con thỏ, mèo rừng?”
Bạch Bạch lắc đầu: “Làm người rất phiền toái…” nàng theo bên cạnh Lăng Thanh Ba, biết được chút ít chuyện của nhân gian, vô cùng phức tạp. Cùng là người, lại chia thành tiểu thư, tỳ nữ, hạ nhân… Tỳ nữ phải nghe lời, chăm sóc tiểu thư, lại cùng với hạ nhân tranh đấu thủ đoạn lấy lòng tiểu thư. Tiểu thư tuy có người hầu hạ nhưng đi đường, ăn uống đều phải tuân thủ lễ nghi, phải học cái này cái kia mới có thể tìm được một tấm chồng tốt, được trưởng bối tán thưởng. Càng không nói khi nàng biến thành người, có người nhìn nàng bằng ánh mắt khủng bố.
Làm hồ ly là thoải mái nhất!
“Tỷ tỷ, chân thân của người có dáng vẻ như thế nào?” nhất định là rất đẹp nha!” Bạch Bạch ngẩng đầu nhìn Ngọc Lưu Ly yêu phi thon thả xinh đẹp, bắt đầu nghĩ khi nàng trờ về hình dạng hắc miêu, nhất định là rất thần khí!
Ngọc Lưu Ly yêu phi không biết bao nhiêu năm rùi không trở về làm hắc miêu, nghe vậy liền sửng sốt, cúi đầu thì thấy Bạch Bạch đang ngoe nguẩy cái đuôi, vẻ mặt mong chờ nhìn mình, không kiềm được, khẽ lắc thân mình biến trở về hình dạng hắc miêu.
Chân thân hắc miêu của nàng dũng mãnh hoàn toàn bất đồng với vẻ mĩ miều của hình người. Một bộ hắc mao lộng lẫy ôm lấy từng đường cong trên thân thể đẫy đà, đôi mắt màu lam xanh biếc rất quyến rũ, rõ ràng là một con miêu khuynh quốc khuynh thành…!
Bạch Bạch hưng phấn, dạo quang nàng một vòng, nói: “Người so với Tiểu Hắc còn xinh đẹp hơn nhiều! Tiểu Hắc nếu biết trên đời này còn con hắc miêu đẹp như ngươi nhất định sẽ không phục…”
Lưu Ly yêu phi thấy kì quái, hỏi: “Tiểu Hắc là ai?”
Tiểu Hắc là con hắc miêu trong Thanh Lương Quan, hắn rất có nghĩa khí, lần trước có người muốn đánh ta, nhắn nhảy ra tương trợ, kết quả bị người ta đả thương… Nhưng, hắn cũng rất hung dữ, khi hắn mất hứng liền cắn ta…” Bạch nghĩ đến cảnh Tiểu hắc nhe răng cắn nàng, bộ dáng phần hung ác, nỗi khiếp sợ trên mắt nàng vẫn còn.
“Ta gọi là Bạch Bạch, tỷ tỷ người tên gì?” Bạch Bạch nghĩ mình đến lúc này vẫn chưa hỏi danh tính của đối phương.
Ngọc Lưu Ly yêu phi sững sờ, nàng thành danh bao lâu nay, tất cả mọi người đều quen gọi ngoại hiệu của nàng, không còn ai nhắc đến tên thật của nàng nữa. Tên của nàng là do sư phụ đặt, lúc người nhìn thấy nàng, khi ấy nàng đang hấp hối dưới một gốc cây âm quế, liền gọi nàng là “Quế Nhi”, tên này cũng chỉ có sư phụ gọi.
“Ta gọi Quế Nhi, quế trong từ hoa quế”.
Huyền Minh ma dơi hướng Mặc yểm báo cáo sự tình tiến triển mà không thấy người cùng đi với mình – Ngọc Lưu Ly yêu phi. Đi tìm kiến xung quanh, sau vòng ra hoa viên, không ngờ lại nhìn thấy một con hắc miêu cùng một con chồn bạc đang đùa giỡn trong hoa viên, chui tới chui lui ở một bụi hoa. Quả thật là kỳ cảnh, dường như không thể tin vào mắt mình.
Thời tiết thay đổi sao? Ngọc Lưu Ly yêu phi luôn luôn kiêu ngạo không ngờ lại hiện ra nguyên thân, chơi đùa cùng một con chồn trắng trong hoa viên.
Ngõ Lưu Ly yêu phi nghe thấy tiếng động, uốn éo đầu bắt gặp vẻ mặt như thấy quỷ của Huyền Minh ma dơi, trong lòng có chút xấu hổ, hừ lạnh, hung ác nói “Nhìn cái gì? Chưa thấy qua hắc miêu sao?..”
Hắc hắc, Huyền Minh ma dơi cười mỉa hai tiếng: “Phu nhân hôm nay thật hứng chí làm sao?”
Ngọc Lưu Ly yêu phi liền biến trở về hình dạng mỹ nữ, âm thanh lạnh lùng nói: “Nhìn đủ rồi chứ?”
“Phu nhân xinh đẹp như hoa, ta sao có thể nhìn đủ chứ” Huyền Minh ma dơi dày mặt trêu.
Ngọc Lưu Ly yêu phi hướng Bạch Bạch nói: “Ta đi trước”
Bạch Bạch nhảy vài bước đến bên cạnh nàng, nói: “Quế nhi tỷ tỷ, ngày mai lại đến chơi với ta nha!”
“Được…” Ngọc Lưu Ly yêu phi muốn cự tuyệt nhưng mà cái miệng lại nói trước không nghe cái đầu, quay đầu lại thấy vẻ mặt cồ quái của Huyền Minh ma dơi, tức khắc có chút thẹn quá thành giận, hung hăng đá hắn một đá, xoay người quay ra cửa đi thẳng.
Khi chơi trời còn là ban ngày, Bạch Bạch ngẩn đầu vừa thấy bầu trời đen kịt mơ hồ lộ ra một tầng lam quang, nghĩ đến vừa rồi Quế nhi nói ở đại phủ, bầu trời phiếm lam quang là ban đêm, phiếm hồng quang là ban ngày, kia hiện tại là bầu trơi ban đêm sao?…
Trời đã tối thì nên ăn cơm chiều, Bạch Bạch nhớ tới món gà quay tuyệt hảo, quyết định đi tìm Mặc Yểm đòi ăn.
Tại Thanh Lương Quan, cuộc sống của nàng rất thoải mái, tự tại, tiếc nuối duy nhất là trên Thiên Đình không dính khói lửa lại càng không sát sinh vì thức ăn, cho nên nàng không thể nói gà quay, ngay cả con gà cũng chưa thấy được.
Nàng tu tiên đại thành, sớm đã không cần ăn, nhưng nàng vẫn thích ăn gà quay như cũ. Ngày hôm qua trong lúc ngủ, mơ được ăn gà quay, thật sự lâu lắm rồi nàng mới được tái thưởng thức vị thịt.
Trong địa phủ này cũng không có con gà nào có thể nấu được, nàng có thể ăn gà nướng đều là ngờ Mặc Yểm mang từ Mặc Đầm đến. Nếu muốn ăn, chỉ có thể tìm Mặc Yểm đòi.
Mặc Yểm đang ở trong đại điện nghiên cứu tài liệu Huyền Minh ma dơi thu thập được – những thủ lĩnh đám phản loản ở đại phủ đang từ từ chiêu mộ lính, củng cố lực lượng, đang nhập thần đột nhiên có cảm giác mùi hương trên người Bạch Bạch đang tiến đến gần hắn, hắn tỏ vẻ không biết gì, tiếp tục lật xem thư từ trên bàn.
Qua một lúc, một bộ lông trắng xù nhảy lên đùi hắn, tiếp chợt nghe đến một ân thanh yếu ớt: “ Ta đói rồi, muốn ăn gà nướng…”
Lòng bỗng chốc thấy mềm mại, ném đống thư từ qua một bên, nhấc Bạch Bạch lên cao đến khi mũi nàng đụng với mũi hắn, cười nói: “Hồ ly tham ăn, trước đó mới ăn giờ lại ăn nữa? Không sợ biến thành tiểu trư sao?”
Bạch Bạch đạp đạp hai chân sau vài cái cho thoải mái, lắc lắc thân mình làm nũng, nói: “Ta muốn ăn gà nướng, còn muốn uống rượu hoa đào!”
“Được! Nàng muốn ăn cái gì ta cũng cho” Ánh mắt Mặc Yểm bắt đầu nóng bỏng: “ Trước hết nàng cho ta ăn no, sau chúng ta lại ăn tiếp gà nướng…”
“Ta.. ta không có cái gì cho ngươi ăn nha!” Bạch bạch bị hắn làm cho tim đập mạnh, trống ngực thình thịch, cái hiểu cái không, giãy dụa nói:
“Nàng biến thành hình người, ta có thể ăn…” Hai tay Mặc yểm chậm rãi xoa xoa thân thể Bạch Bạch , lông hồ ly mềm mịn, hắn xoa trong tay mà thấy ngứa ngáy, hắn không chịu được muốn sờ lên làm da mịn màng, mềm mại tuyệt vời của Bạch Bạch.
“Không được!” Bạch Bạch xoay người từ trên tay hắn nhảy xuống, nhảy đến một cái bàn chất sách vở cao ngất, trên mặt hiện rõ sự đề phòng.
“Sư huynh nói, mấy tháng này ta không được biến thành hình người!”
Phương pháp nhị sư huynh đối phó với Mặc Yểm rất đơn giản, nhưng đủ làm hắn nghẹn chết, nếu Bạch Bạch mãi là hồ ly, hắn sao có thể nuốt trôi. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK