Song Như đứng ngoài cửa, nàng đang thả hồn vào tiếng đàn tỳ bà nên khi nó kết thúc, nàng vẫn còn lưu luyến mà chìm vào trong đó.
Nhưng đột nhiên nghe được thanh âm kháng cự của Nhu Nhã khiến nàng phẫn nộ vô cùng liền đạp cửa xong vào.
Khi thấy nàng bước vào, chiếc đàn tỳ bà đang nằm sấp dưới nền đất, hắn đang bế Nhu Nhã trên tay tiến về phía giường. Nghe tiếng cả hai người trong phòng đều dừng động tác, quay lại và đưa đôi mắt ngạc nhiên lẫn khó hiểu nhìn nàng.
Nhu Nhã trong đôi mắt mang phần mừng rỡ vô cùng dù không biết nàng ta là ai nhưng chỉ cần giúp nàng thoát khỏi tình cảnh này thì thật quá may mắn.
Nàng không quan tâm hắn nghĩ gì mà chỉ trừng mắt nhìn tên biến thái dám cưỡng ép Nhu Nhã.
Hắn – một mỹ nam có nét đẹp yêu nghiệt với đôi mắt màu nâu đỏ, sóng mũi cao thẳng và bạc môi tà mị khiến người ta nhìn vào mà sợ hãi vì đôi mắt quá sắc bén. (pretty: sau này ta sẽ tiết lộ hắn là ai hehe)
Nhưng Song Như không hề sợ hãi.
Trong đôi mắt nàng giờ đây là sự giận dữ lẫn khinh miệt tên sắc lang đáng chết kia.
Nàng nói như quát vào mặt hắn:
- Buông.
Nàng những tưởng hắn sẽ vô cùng tức giận và dùng đôi mắt hình viên đạn để nhìn mình nhưng không…
Hồi phục tinh thần, hắn si ngốc nhìn nàng.
Quả là một mỹ nhân với nét đẹp đáng yêu của một tiểu oa nhi!
Hắn nở nụ cười tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng nói:
- Tiểu mỹ nhân muốn ta tha cho Nhu Nhã sao?
“Còn phải hỏi nữa sao tên sắc lang kia, nhìn nụ cười đểu của ngươi mà ta thấy ghét vô cùng, ta ghét nhất là những người như vậy dù ngươi có là mỹ nam thì vẫn đáng ghét”
Nàng không thèm trả lời hắn.
- Haha ta xưa nay đã muốn ai thì sẽ có người đó. Nếu tiểu mỹ nhân muốn ta thả Nhu Nhã thì…..
- Thì sao? – Nàng hỏi.
Nở nụ cười tà mị hắn nói:
- Thì nàng thay nàng ta đi.
“SAX….VÔ LIÊM SỈ” đó là bốn từ mà nàng thốt lên trong lòng khi nghe hắn nói.
“Nhưng không. Ta đâu phải mèo bịnh mà có thể dễ dàng chấp thuận được chứ. Còn khuya”
Nàng cười giảo quyệt rồi nói:
- Được thôi.
Hắn sửng sốt. Không ngờ tiểu mỹ nhân lại đồng ý dễ dàng như vậy. Tuy có chút nghi ngờ nhưng theo cảm nhận của hắn, nàng không hề có chút võ công hoặc nội lực nào. Người có võ công cao cũng chưa chắc làm gì được hắn thì nói làm gì đến tiểu mỹ nhân yếu đuối này được.
Hắn không ngờ trong thanh lâu này lại xuất hiện một tiểu mỹ nhân xinh đẹp như vậy. Cuộc trao đổi lần này thật sự hắn quá là lời to.
Hắn mừng thầm trong lòng nhưng hắn nào biết hắn sắp không yên thân rồi.
- Vậy được.
Hắn nói rồi bỏ Nhu Nhã xuống.
Nhu Nhã chân đã chạm đất thì mừng rỡ vô cùng nhưng cũng không quên ân nhân cứu mạng liền chạy đến Song Như.
- Cảm ơn cô nương rất nhiều nhưng như vậy thật uỷ khuất cho cô nương quá, ta thật sự có lỗi. –Nhu Nhã cầm tay Song Như nói.
- Không sao đâu, cô nương đừng lo, hãy ra khỏi đây trước đã rồi tính tiếp. Ta sẽ gặp lại cô nương sau. –Nàng vỗ vai Nhu Nhã, mỉm cười trấn an nói.
- Nhưng mà….
- Cứ theo lời ta đi.
Nhu Nhã suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Thôi được, ta mong cô nương sẽ không có chuyện gì xảy ra. Ta đi trước. Gặp nhau ở tẩm phòng của ta nhé.
- Ừ hihi.
Chứng kiến màn này, hắn có phần nóng ruột nhưng vẫn cố gắng chờ. Đây là lần đâu tiên hắn chờ đợi một người nhưng với nàng thì hắn không tiếc.
Tạm biệt Nhu Nhã xong, nàng quay lại nhìn hắn nói:
- Được rồi, bây giờ ngươi lên giường trước đi, ta sẽ “hảo hảo hầu hạ” ngươi.
Hắn có thể cảm nhận được sự nguy hiểm nhưng có lẽ do hắn quá đa nghi sao? Nàng thì có thể làm gì được hắn chứ.
Bỏ qua hết mọi suy nghĩ, hắn tiến đến giường ngồi xuống chờ dợi.
Nàng mỉm cười thật tươi, e lệ bước đến gần hắn.
Cuối xuống, khi làn môi xinh xắn của nàng chỉ còn cách môi hắn 2cm thì….. nàng nở nụ cười gian tà, thổi một luồn khói hương phả vào mặt hắn, mùi hương nhẹ dịu của mẫu đơn khiến hắn mê mệt, bị lôi cuốn vào nó.
Nàng nhìn hắn nở nụ cười ranh ma nói:
- Sao? Cảm giác thế nào sắc lang?
Giờ đây hắn mới tỉnh mộng.
Hắn không chỉ vì bị mùi hương nồng nàn đó làm cho mê mệt mà cái chính là bởi vì đó là…….MÊ HỒN HƯƠNG.
- CHẾT TIỆT, TA BỊ LỪA. –Hắn rống giận nói.
Nàng ra vẻ ngạc nhiên nhưng trong lòng vô cùng thích thú.
- Sao …sao vậy? Ai lừa ngươi?
- Là-ngươi. –Hắn gằn từng chữ nói.
Nàng làm ra vẻ mặt ngây thơ vô (số) tội, chớp chớp mắt chỉ vào mình chu miệng hỏi:
- Là ta sao?
Hắn tức giận vô cùng, nàng đã làm cho hắn bất động như vậy mà còn làm ra bộ mặt ngây thơ đó mà nhìn hắn làm máu nóng trong người hắn dâng lên ùn ùn nói không nên lời.
- Hahaha – Nàng cười thích thú.
- Sao hả sắc lang, còn muốn ta hầu hạ cho nữa không? E hèm ngươi nghĩ đó là mê hồn hương phải không? Không đâu mê hồn hương nhẹ hơn nhiều, với người có võ công như ngươi, sát xuất có công dụng rất thấp nên ta đã dùng đơn hồn hương với ngươi.
Hắn trố mắt ra nhìn nàng. Đơn hồn hương là cái quái gì sao hắn không biết, thật tức chết hắn.
- Đơn hồn hương là do một người bạn đã giúp ta chế ra, nó có công dụng gấp ba lần mê hồn hương nhiều, nếu gặp người bình thường đã gục ngã từ lâu rồi nhưng với người có võ công cao như ngươi, ta biết ngươi sẽ dùng nội lực để phong bế nó nhưng yêu tâm, nhanh nhất là năm canh giờ sau ngươi mới có thể giải hết được.
- Ngươi……. –Hắn tức ói máu.
- Haz với sắc lang như ngươi ta cho ngồi năm canh giờ như vậy là quá nhẹ rồi đó. Thật sự ta muốn giỡn chơi với ngươi một lúc nữa nhưng ta có việc rồi, không thể ở lâu được nữa. Tạm biệt nhé và hẹn ngươi sau này….đừng bao giờ để ta gặp lại ngươi.
Hahaha…………
Nàng để lại một tràng cười thống khoái rồi bỏ đi và để lại cho hắn một cục tức trong lòng.
- Được lắm! tiểu mỹ nhân, nàng không muốn gặp ta nữa nhưng ta không dễ dàng tha cho nàng vậy đâu, hãy chờ đó. –Hắn hạ quyết tâm trong lòng.