• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- BÁC…à không HOÀNG THƯỢNG, tại sao ạ?

”Ta hỏi 1 câu hỏi rất ư là khó hiểu nhưng người đang ngồi trên ngai vàng kia vẫn cười thích thú mà nhìn ta làm ta lại càng khó hiểu thêm. Tại sao chưa hề quen biết gì ta, chỉ biết mỗi tên ta thôi, còn ta bị mất trí nhớ là nói dối nhưng người lại hoàn toàn tin tưởng mà không hỏi thêm lời nào đã vậy còn cho ta làm…làm CÔNG CHÚA nữa chứ. Ta cứ tưởng bác là 1 người bình thường nên làm nghĩa nữ của người thì ta cũng sẽ là một cô gái bình thường nhưng không ngờ người lại là một hoàng đế cực kì tôn nghiêm cao quý mà lại cho ta –một cô gái hết sức bình thường làm 1 công chúa. (pretty: nàng khiêm tốn quá rùi,cô gái bình thường mà thuộc hạng giàu có nhất nhì Việt Nam không ai không biết đến à). Đã vậy người là một hoàng đế, chẳng lẽ không sợ ta là thích khách đến ám sát người sao? Một đống thắc mắc cứ xoay quanh ta và ta dùng đôi mắt hết sức khó hiểu và nghi vấn để nhìn Người”.

Như hiểu được ý nàng muốn hỏi gì, Người cũng không để nàng chờ lâu mà từ tồn nòi:

- Ta biết con rất ngạc nhiên quyết định này của ta. Tuy lúc đầu thật sự ta rất nghi ngờ về việc xuất hiện của con nhưng ta đã xoá bỏ ý nghĩ ấy ngay khi con đã không ngần ngại mà cứu ta, còn tặng ta thuốc giải độc kì lạ và quý hiếm ấy. Ta có cảm giác rất thú vị về con nhưng kì lạ hơn ta càm thấy con rất thân thuộc như là con ruột thật sự của ta và ý nghĩ nhận con làm nghĩa nữ đã xuất hiện trong đầu nên ta lập tức trở về cung ngay.

Nghe người nói xong, nàng cảm thấy bàng hoàng vô cùng khi người có thể dễ dàng tin tưởng nàng như vậy, thật sự người cảm giác nàng như con ruột của mình sao? Một cảm giác ấm áp tràn vào tim khiến nàng coi người này như người cha thật sự cùa nàng vậy. Nàng cũng có cảm giác tình thân khi lần đầu gặp người. Mất cha mẹ khi 10 tuổi, đó là 1 tổn thất rất to lớn trong đời nàng, nàng dù là người luôn vui vẻ nhưng gặp tình cảnh đó, trái tim nàng tan nát, muốn chết đi để có thể được cùng cha mẹ đoàn viên dưới suối vàng nhưng những giây phút cuối cùng cha mẹ đã dặn nàng “dù cha mẹ không còn bên con nữa nhưng đừng bao giờ nghĩ quẩn mà vẫn phải sống thật tốt, thật vui vẻ, thật hạnh phúc, đó mới chính là tâm nguyện suốt cuộc đời này của chúng ta.” Nàng đã khóc rất nhiều, khóc suốt ba ngày ba đêm không ăn không ngủ, cứ ngồi bên họ cho đến khi họ được đem đi chôn.Trái tim của nàng cũng rất dễ bị tổn thương, gặp một sự cố lớn như vậy làm nàng đau không thể tả, sự mất mát vô cùng lớn này cứ tưởng nàng sẽ chẳng bao giờ quên được nhưng nhớ đến lời cha mẹ đã dặn khiến nàng gắng gượng mà sống, nàng còn có những người thân, những người bạn vui buồn có nhau…họ đã giúp nàng vượt qua nỗi đau này, giúp nàng trở về là một cô bé vui vẻ, ranh ma, đáng ỵêu của trước đây. Nhưng khi nghe câu nói của người làm trái tim thiếu thốn tình cảm gia đình này như được hồi sinh. Người như người cha đáng kính của nàng vậy, cũng nụ cười hiền ấy, những câu nói thân tình ấy làm tim nàng ấm áp lạ thường, xúc động nghẹn ngào không thể thốt nên lời, nàng nhìn người cha này, đôi mắt ngấn lệ, cảm xúc dâng trào khiến nàng không kiềm lòng được mà chạy đến ôm chặt lấy người. Những giọt nước mắt cứ thế lăn dài theo má nàng mà chảy xuống. Người ôn nhu lau đi nhửng giọt nước mắt ấy, mỉm cười hiền diệu, trong tim người cũng có một cảm xúc tình thân dâng trào, có phải chăng người và nàng có duyên tình thân từ kiếp trước không?

Đợi nàng đã nín khóc người mới cho gọi cung nữ dẫn nàng đến Huyết Đơn điện giúp nàng thay y phục và nghỉ ngơi. Cung nữ tên tiểu Vi được người ban cho nàng, nàng ta sẽ là cung nữ thân cận của nàng. Nàng luyến tiếc rời xa người cha mới này mà đi theo tiểu Vi. Băng qua các dãy hành lang, những cung điện với muôn màu muôn vẻ, đi về phía nam nàng đã đến được Huyết Đơn điện.

- WOA! ĐẸP QUÁ! nàng cười hồn nhiên và vô cùng thích thú. Không biết có phải trùng hợp hay không nhưng Huyết Đơn điện này quá đúng với sở thích cúa nàng. Toàn điện được phủ bởi một màu hồng với những điểm nhấn màu đỏ tươi cực kì thanh tươi và diễm lệ. Và đặc biệt hơn hết, nàng đã hiểu được vì sao cung điện này mang tên huyết đơn. Xung quanh cung điện là một vườn hoa thật lớn với vô số những bông hoa mẫu đơn hồng đỏ xen lẫn nhau vô cùng hài hoà và tinh tế. “Không biết ai có đôi mắt thẩm mĩ cao như vậy nhỉ?” Nàng thầm nghĩ. Nhưng nàng còn cảm thấy thiếu một cái gì đó. Nàng đã nghĩ ra, khi gặp lại người nàng sẽ xin phép người cho phép nàng thực hiện điều đó. Mải ngắm vườn hoa nên nàng chưa hề bước vào điện, tiểu Vi thấy vậy liền nhắc nhở nàng:

- Công chúa, xin mời vào. Tiểu Vi thận trọng lên tiếng. Tiểu Vi cũng len lén quan sát nàng. “Cô gái này là ai? Hoàng thượng sao lại đối tốt với nàng như vậy? Nàng ăn mặc kì lạ quá?…

Nàng chợt nhớ ra bên nàng vẫn còn có tiểu Vi. Nở một nụ cười thân thiện ,nàng nhanh chân bước vào. Từ bên ngoài nhìn vào nàng đã cực kì thích thì vào bên trong lại càng bị thu hút. Một khoàng không gian rộng lớn, thoáng đãng, còn to hơn cả căn phòng ở biệt thự mà nàng ở nữa. Những khung cửa sổ được treo những chiếc rèm màu hồng phấn mỏng manh, bay bay khi gió thổi giống như những dải lụa của các tiên nữ vậy. Bước vào tẩm phòng, một chiếc giường được chạm khắc cực kì tinh sảo với những bông hoa mẫu đơn được khắc bằng…bằng VÀNG. Nàng trố mắt ra nhìn thì tiểu Vi lên tiếng:

- Công chúa, nước tắm đã được chuẩn bị xong, mời công chúa tẩy trần.

“Chậc…tiểu Vi nhanh nhẹn thật, mới đó mà đã chuẩn bị xong nước tắm cho ta rồi sao. Oa cái thùng nước bằng gỗ thật to”.

Nàng bước đến thì tiểu Vi nói:

- Để nô tì giúp công chúa thay trang phục.

“Ta cảm thấy ngại ngùng. Ta từ chối, muốn tiểu Vi ra ngoài nhưng nàng ta lại không chịu”.

- Công chúa,đây là nhiệm vụ của nô tỳ mà, có phải nô tỳ không tốt làm công chúa không hài lòng không? Tiểu Vi xin công chúa tha tội. Nàng ta vừa khóc vừa quỳ xuống xin nàng tha thứ.

“Haz ta quên mất thời cổ đại này, làm chuyện gì đều phải có người hầu hạ hết, phiền thật”.

- Em đứng dậy đi, ta có trách cứ gì em đâu, em không làm gì có lỗi cả, đừng quỳ như vậy ta không quen đâui. Nàng nâng nàng ta đứng lên và đồng ý để nàng ta giúp thay y phục.

- WOA Công chúa, người có làm da trắng như tuyết đẹp quá!

Tiểu Vi khen nàng hết lời khiến nàng cũng rất vui và tự hào.

“Quả thật ngồi trong này ngâm mình ta thấy cực kì thoải mái và sảng khoái. Những bông hoa đầy màu sắc với hương thơm ngào ngạt cùng với làn nước ấm và hình như còn có thảo dược nữa làm ta thư giãn và tinh thần trở nên tốt hơn rất nhiều từ khi xuyên không đến giờ. Cổ đại cũng không tệ như ta nghĩ”.

Ngâm mình khá lâu nhưng nàng chưa có ý định rời khỏi. Tiểu Vi sợ nàng sẽ nhiễm phong hàn nên không cho nàng ngâm thêm. Bước ra khỏi bồn tắm, tiểu Vi choàng cho nàng 1 chiếc khăn tắm màu trắng. Lau nước hết người, tiểu Vi giúp nàng mặc y phục.

“Chậc…y phục này lạ ghê, phải mặc tới mấy lớp”. Chiếc yếm đào màu hồng có thêu hình hồ điệp rất xin.

Khoác vào bên ngoài là chiếc váy cũng màu hồng, tà váy có thêu những chú hồ điệp đủ màu sắc, nàng rất thích trang phục này. Mặc xong y phục, tiểu Vi kéo nàng đến bàn trang điểm. Nàng ta tô tô vẽ vẽ gì đó làm nàng chóng hết cả mặc. Chợt tiểu Vi ngừng động tác làm nàng khó hiểu. Nhìn nàng ta, nàng thấy nàng ta đang nhìn mình say mê như người mất hồn. Nàng có phần ngạc nhiên.

- Tiểu Vi, em làm sao vậy? Sao lại nhìn ta như người mất hồn vậy?

Giờ cô bé mới hoàn hồn trả lời nàng:

-Công chúa, người…người đẹp qua.

Nghe tiểu Vi khen nức nở, nhiệt tình như vậy làm nàng khômg khỏi nở mũi, cười tít mắt. Vầng trán cao, mày lá liễu thanh tú, chiếc mũi nhỏ xinh, đôi môi hồng cánh sen chúm chím hình trái tim. Hai má phúng phính đáng yêu. Đặc biệt là đôi mắt to tròn trong veo ngây ngô sáng long lanh. Tất cả mọi thứ của nàng khiến ai nhìn vào cũng đều bị thu hút cực lớn. Nàng như một tiểu oa nhi đáng yêu với đôi mắt trong sáng ngây ngô nhưng cũng là một tiểu yêu tinh khiến người ta bị câu hồn lạc phách.

Tiểu Vi tiếp tục tạo kiểu tóc cho nàng. Một bên tóc được thắt lại với chiếc nơ đỏ tươi và cài một chiếc trâm hình mẫu đơn kết với sợi dây đính hai viên ngọc xanh lấp lánh.

- Bẩm công chúa, hoàng thượng cho mời người đến ngự thiện phòng dùng bữa với người. Một tiểu thái giám lên tiếng. Tiểu thái giám này là Tiểu Thuận -tiểu thái giám lúc trước mời nàng đến đại điện. Tiểu Thuận cũng rất bất ngờ khi thấy nàng, nàng bây giờ khác trước rất nhiều dù là thái giám nhưng cũng bi nàng thu hút.

- Ân. Nàng kinh hỉ khi nghĩ đến lúc được gặp lại người phụ thân ngẫu nhiên này. Nàng chuẩn bị thật nhanh, sửa soạn lại y phục rồi đi theo tiểu Thuận đến ngự thiện phòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK