-Bẩm vương gia, chúng ta đã đến kinh thành. –Mục Lâm nói
Nhị vương gia Tĩnh Tuyết nhìn sang Song Như, nàng vẫn đang ngủ, hắn khẽ gọi:
-Như nhi, đến kinh thành rồi.
Nàng đang mơ mơ màng màng nhưng nghe được hai chữ “kinh thành” thì nàng liền dậy ngay.
-Ân. –Nàng trả lời.
“Oa….cuối cùng cũng đến vui quá. Ta thật sự rất rất thích kinh thành. Mặc dù ta chưa từng đến bao giờ nhưng xem tivi thấy thậ thích a”
-Chúng ta xuống xe thôi Tuyết ca. –Nàng vui vẻ nói.
Cả hai xuống xe.
Nhìn nét mặt háo hức của nàng khiến hắn cũng vui theo. Không ngờ nàng lại vui đến vậy. Tuy hắn muốn biết nàng xuất thân từ đâu nhưng hắn sẽ chờ khi nào có dịp để hỏi nàng.
Nàng nhìn quanh khắp một lượt.
“WOA! Lớn quá! Hihi ta sẽ từ từ đi thăm thú hết nếu không sẽ thật hối hận”
Họ bắt đầu đi.
Nàng và hắn đi trước còn Mục Lâm theo phía sau.
Nàng hết chạy đến hàng này xem thì lại chạy đến hàng khác xem như thỏ con, đôi mắt long lanh như trẻ con khiến hắn nhìn thấy cứ mỉm cười.
Nàng đến chỗ bán dù và lựa một cái.
“Nhiều quá lựa cái nào nhỉ, cái ta thích lại chẳng thấy đâu”
Hắn đến gần nàng nói:
-Như nhi, không thích cái nào sao?
-Hix, không phải chì là chưa tìm được cái ta thích thui. –Nàng hơi buồn nói.
Nàng đảo mắt tìm.
(pretty: kiếm hoài không ra hình cây dù nên ta post hình bông huyết đơn này, các tềnh têu thỏa sức tưởng tượng nha)
-A kia rùi. –Nàng vui mừng chạy đến.
Cây dù có hình một bông huyết đơn nở rộ tuyệt đẹp với nền màu hồng với những cánh hoa rải rác.
-Đẹp quá. –Nàng reo lên.
-Cô nương thật biết lựa.
-Ta lấy cái này.
Rồi nàng tiếp tục tiến đến những hàng khác.
Toàn bộ những món đồ nãy giờ nàng mua được đều giao cho Mục Lâm cầm hết
Cuối cùng nàng dừng chân tại chỗ bán nữ trang.
“Hix đúng là đồ cổ trang, nhìn cái nào cái nấy toàn màu cổ lổ sỉ không hà, chẳng thấy cái nào vừa ý hết trơn”
Nàng cố gắng tìm kiếm cho được món phù hợp với nàng nhất.
Tính nàng là vậy thà không mua chứ nếu mua thì phải thật sự đúng sở thích mới được dù tìm kiếm có mệt mỏi như thế nào cũng được, miễn sao thật vừa ý là được.
-OA! Tuyệt vời. –Nàng vui mừng khi tìm thấy được một bộ ba trang sức rất đẹp.
Một bộ ba gồm một chiếc cài tóc và một cặp bông tai với bông hoa huyết đơn đính những hạt ngọc màu trắng tinh khiết.
Nàng yêu thích vô cùng, nhìn ngắm không chớp mặt.
-Ai nha phu nhân thật biết lựa nha, đây là hàng hiếm mới nhập về chỉ có một cái duy nhất thôi đó.
-Được, ta lấy cái này. –Tĩnh Tuyết nói.
-Như nhi, để ta đeo cho nàng.
-Ân. –Nàng vui vẻ nói.
Hắn thật tỉ mỉ cẩn thận đeo từng món lên cho nàng, sợ làm đau nàng. Những món đồ này rất hợp với nàng. Đeo lên càng khiến nàng thêm phần xinh xắn.
-Như nhi đẹp lắm.
-Hihi.
-Nàng có nhớ lão nương bán hàng gọi nàng là gì không?
“Gọi gì cà? Ta cũng không để ý nữa, để nhớ xem…”
-Là phu nhân…ách…phu nhân sao?
Hắn trong lòng rất vui còn nàng tuy có phần ngạc nhiên nhưng không quan tâm lắm, giờ chỉ lo cái bụng đang biểu tình thui.
-Hi thui kệ, mình đi ăn đi Tuyết ca.
Rồi nàng kéo tay hắn đến một tửu lâu gần đó.
Giờ nàng mới để ý. Tất cà những ánh mắt của người đi đường đều dán vào nàng và hắn. Những ai thấy hai người đều không khỏi ngưỡng mộ trước vẻ đẹp của cả hai.
Một nam một nữ sánh bước bên nhau, nam thanh nữ tú quả là một cặp đẹp đôi hiếm thấy.
Và đương không thể thiếu những ánh mắt ghen tỵ của những nam tử và nữ tử.
“Sao mọi người nhìn dữ vậy ta? Hay vì Tuyết ca tuấn mỹ quá nhỉ? Haz… handsome cũng mệt ha” (pretty: Như nhi rất khiêm tốn nên chỉ nghĩ những ánh mắt đó là dán vào Tuyết ca thui)
-Sao vậy Như nhi? -Đang đi thì nàng đứng lại làm hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra khiến nàng như vậy.
-Tuyết ca, huynh có thấy mọi người trên đường cứ nhìn huynh không? Haz tuấn mỹ cũng mệt quá huynh nhỉ? -Nàng nháy mắt nói với hắn.
-Còn không phải Như nhi của ta quá xinh đẹp sao?
-Vậy sao?
Hắn cũng hết cách, chẳng lẽ nàng lại không hề biết mình xinh đẹp như thế nào sao?
Cả ba cùng bước vào một tửu quán tên Tiểu Ngư Nhi.
Khi nàng và hắn vừa bước vào thì đã thu hút hết mọi ánh nhìn của mọi người.
Hôm nay nàng vận một bộ y phục màu vàng, những tia nắng chiếu vào người khiến nàng lấp lánh kì ảo như tiểu tiên nữ giáng trần.
Đôi mắt tinh nghịch cùng với nụ cười đáng yêu khiến không biết bao nhiêu nam nhân trong tửu lâu này nhìn không chớp mắt,
Nàng sánh bước cùng hắn càng khiến mọi người ngộp thở bởi vẻ đẹp quá hoàn hảo.
Hắn một thân lục y, thân hình cường tráng cùng với ngũ quan như họa khiến các nữ tử nhìn say đắm nhưng hắn không hề chú ý, chỉ quan tâm tiểu nữ oa này thôi.
Những cặp mắt nam tử hao háo nhìn nàng khiến hắn đầu đầy hắc tuyến, muốn móc hết mắt của bọn họ. Quả không hổ là nhị vương gia lãnh huyết vô tình.
Tiểu nhị của quán cũng mê mẩn nhìn nàng đến nỗi quên tiếp khách, ông chủ quán phải nhắc nhở hắn mới nhớ nhiệm vụ của mình mà nhanh nhảu chạy đến.
-Chào mừng quý khách, xin mời theo ta.
Rồi tiểu nhị dẫn cả ba đến một bàn ở tầng trên gần lan can có thể nhìn ngắm đường xá bên ngoài.
-Qúy khách dùng gì ạ? -Tiểu nhị hỏi.
-Như nhi dùng gì? -Hắn ôn nhu hỏi nàng.
“Đồ ăn cổ đại ta có biết món gì đâu mà gọi bây giờ, thui gọi mấy món ngon đi”
-Tiểu nhị đem những món ngon nhất của quán ra nhé.
-Ân, quý khách chờ chút món ăn sẽ đem ra liền. –Rồi tiểu nhị liền chạy đi chuẩn bị.
Nàng quan sát quán.
Quán này khá sang trọng, bài trí cũng đẹp. Quán có vẻ làm ăn rất tốt vì lượng khách ở đây khá đông.
“Haz… đáng tiếc ta biết rất ít món ăn nên không thể đầu tư mở quán ăn được, nếu không thì…”
Nàng nhìn xuống dưới đường.
“Đúng là kinh thành có khác, người qua kẻ lại rất tấp nập, nhìn cũng giống ở hiện đại ghê.
Đang nhìn thì bỗng có một chiếc kiệu sang trọng đi qua, bên trong có một nữ tử đang vén màn nhìn ra bên ngoài. Các nam tử đều chạy theo chiếc kiệu để xem mỹ nhân trong kiệu.
“Nàng ta quả thật đẹp, không biết là ai mà khiến các nam tử chạy đến xem nhỉ?”
Vừa lúc nàng đang suy nghĩ thì tiểu nhị đem đồ ăn đến, nàng liền hỏi:
-Tiểu nhị, dưới kia có chuyện gì vậy?
-Cô nương không biết sao? Người ngồi trong kiệu đó là hoa khôi số một của Liễu Nhã Lâu- kỉ viện nổi tiếng nhất ở đây. Cô ấy đang tổ chức tiệc tuyển phu quân.
-Vậy sao.
“Hihi thật thú vị, sẽ náo nhiệt lắm đây, ta cũng muốn đến xem a”
-Tuyết ca, huynh thấy cô ấy đẹp không? -Nàng tò mò hỏi hắn.
Hắn lãnh đạm trả lời:
-Không.
-Sao vậy? Ta thấy nàng ta đẹp mà, là hoa khôi nữa đó.
-Với ta chỉ có duy nhất một người đẹp.
Hắn nói rồi thâm tình nhìn nàng nhưng nàng ngây ngô lại không hiểu được ý tứ trong mắt hắn khiến hắn thật buồn phiền.
“Sao nói xong lại nhìn ta nhỉ? Ta thật muốn biết mỹ nhân nào khiến băng sơn ngàn năm thấy đẹp duy nhất nhỉ?”
Nàng đang dịnh hỏi hắn thì có một tiểu cô nương chừng 12, 13 tuồi tiến gần phía bàn của nàng.
-Bẩm công tử, tiểu thư của nô tỳ muốn gửi ngài tấm thiệp này, mong ngài nhận cho. Tiểu thư đang ngồi trên kiệu dưới kia.
Vị tiểu thư này chính là Liễu Nhược-mỹ nữ số một của kỉ viện nổi tiếng nhất ở đây-Liễu Nhã Lâu.
Trong lúc di ngang qua đây, nàng ta chợt nhìn lên tửu lâu bắt gặp gương mặt tuấn mỹ vô trù của nhị vương gia Tĩnh Tuyết khiến nàng ta ái mộ trong lòng, quyết muốn hắn trở thành phu quân của mình.
Hắn định từ chối không nhận tấm thiệp này thì nàng ngăn lại với ánh mắt muốn nói “Huynh đừng từ chối”
Hắn dù không muốn nhưng nàng đã ngăn cản vậy đàng chấp nhận tấm thiệp rồi đưa cho nàng.
-Nô tỳ xin cáo lui. –Chỉ chờ đến khi hắn chấp nhận tấm thiệp nàng ta mới dám trở về. Hắn chỉ gật đầu nhê một cái rồi nhìn Song Như.
“Hehe có chỗ để quậy rùi, phải chớp thời cơ chứ, cũng may ta kiệp ngăn Tuyết ca lại. Nhưng ta thật thích điểm này của Tuyết ca nha, không ham mê nữ sắc, đúng là ca ca tốt của ta hihi. ”
Tấm thiệp đã ghi rõ địa điểm và thời gian tổ chức tiệc là vào tối nay.
Gương mặt nàng có vẻ thích thú sau khi đọc xong tấm thiệp còn hắn thì chẳng hề màng đến nó.
-Tuyết ca, tối nay chúng ta đến đó nhé.
-Như nhi, đây là kỉ viện, không phải chỗ dành cho nữ nhi, chúng ta không nên đến.
-Không chịu, có chuyện vui mà, chúng ta đến đó đi nha. –Nàng kéo kéo tay áo hắn, đôi mắt long lanh năn nỉ.
Hắn cũng hết cách với gương mặt đáng yêu làm nũng này nên đành chấp thuận.