- Hì hì không ngờ huynh không đào hoa như mọi người đồn. _Song Như lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng suy tư của hắn.
- Muội nghĩ như vậy sao?
Nở nụ cười tà mị tựa tiếu phi tiếu, hắn vừa nói vừa tiến đến gần nàng, muốn áp sát nàng lùi ra phỉa sau, lấy tay nâng cằm nàng lên, hù nàng một phen…..
Nàng chẳng những không hề sợ hãi mà còn ngẩng mặt, ưỡn ngực, tay chống hông, đôi mắt khiêu khích nhìn hắn ý bảo: Huynh dám không?
Hắn đã sai lầm……..
Thấy chẳng thể hù dọa nàng được, hắn đành rút lui.
Nàng phá lên cười, ôm bụng cười sặc sục……….
Nàng đưa ngón tay ra lắc lắc ý nói: Ta không dễ dọa đâu a.
À nhưng sao nàng thấy vị nữ tử này có nét gì đó quen quen nhỉ? Đã gặp ở đâu sao? Tạm thời chưa có nghĩ ra a.
- Băng ca, chuyến đi đó ta đoán huynh không hẳn chỉ là đi ngao du sơn thủy thưởng ngoạn như mọi người vẫn thường nói về huynh đâu a.
Hắn lại chột dạ giật mình. Tại sao nàng có thể dễ dàng phát hiện ra như vậy chứ? Tiểu Như nhi này…….chậc……..khá lắm…….
Hắn lại âm thầm tán thưởng.
- Vậy muội thử nói xem.
Nàng làm một bộ dáng chắc nịch, kiên định nói:
- Huynh đi thị sát dân tình.
- Thông minh. _Hắn vỗ tay tán thưởng.
- Hihi không ngờ hoa hoa công tử đệ tam mỹ nam thích ngao du sơn thủy, không quản triều chính đều là lời đồn sai sự thật, là huynh tự tạo cho mình một cái mác hữu danh vô thực a.
- Đúng vậy, chỉ có muội là phát hiện, muội cũng cho ta không ít thay đổi cách nhìn về một tiểu oa nhi ngây thơ vô lo vô nghĩ.
- Huynh sẽ còn nhiều kinh hỉ khác a. _Nàng lém lỉnh nháy mắt.
Chợt, hắn hỏi:
- Như nhi, muội có phải đang buồn phiền vì chuyện liên hôn đó không?
Nhắc đến đây, nàng lại không khỏi ảo não, cúi sầm mặt xuống, xụ mặt gật gật đầu.
- Ta còn nhỏ, chưa muốn kết hôn a.
Đột nhiên hắn phá lên cười khiến nàng đang buồn bỗng ngẩng mặt lên nhìn cái tên “có duyên” đang cười sặc sụa kia.
Nàng trừng mắt nhìn hắn:
- Huynh cười cái gì?
- Haha…….ta cười vì ở độ tuổi của muội, các nữ tử khác đã thành thân, con đàn cháu đống rồi đây tiểu muội của ta ơi……..hahaha……..
“ Ừ ha……ta quên mất đây là cổ đại, 14 tuổi đã phải đi lấy chồng sinh con cả rồi…..haz……sao người cổ đại lại có thể cho nữ nhi của mình xuất giá sớm như vậy chứ, không nhớ thương con cái sao?
Nếu là cha mẹ ta thì còn lâu mới chịu cho ta kết hôn sớm a, ba mẹ đều cùng chung một quan điểm: “ Còn nhỏ không nên có người yêu, sẽ làm ảnh hưởng đến việc học vả lại tình yêu ở thời học sinh thường rất khó bền, khi đã vào đại học, mỗi người một ngã, không còn gặp nhau hay liên lạc được nhiều như khi còn ở gần nhau, xa mặt cách lòng, tình yêu cũng theo đó mà phai dần, sẽ không có kết quả lâu dài như mọi người vẫn mong đợi”
Ta rất nghe lời cha mẹ nhưng mà ta chưa muốn có tình yêu sớm một phần là do bản thân ta. Thứ nhất ta muốn chuyên tâm cho việc học là chủ yếu, nếu có tình yêu sẽ làm xao lãng việc học của ta. Thứ hai ta chưa biết yêu là gì? Tình yêu đối với ta mà nói còn xa vời quá. Ta còn nhỏ, không muốn vì chuyện này mà vướng bận. Vậy nên ta muốn khi mình đã thành danh, có nghề nghiệp vững chắc, đạt được niềm mơ ước của mình, ta sẽ tính đến chuyện này.
Nhưng là ta lại không ngờ, có một ngày mình lại bị xuyên không……..aiz….…..
Cuộc đời ta rồi sẽ đi về đâu………???”
Nàng bất chợt thẩn thờ, suy nghĩ miên man, cũng không chú ý đến hắn vẫn đang nhìn nàng khó hiểu.
- Như nhi, có chuyện gì sao?
Nàng giật mình, cười hì hì xua xua tay đáp:
- Chỉ là suy nghĩ chút chuyện thôi, không có gì đáng ngại đâu a.
- Vậy thì tốt. Vậy còn cuộc liên hôn này, muội đã có dự tính gì chưa? Chấp nhận hay tìm cách hủy bỏ?
- Đương nhiên là phải hủy bỏ rồi, ta không muốn phải thành thân vào lúc này đâu với lại ta không ưa gì tên “sắc lang” đó hết a.
Nàng nhăn mày nhăn mặt, chun chun mũi khi nhắc đến hắn.
“ Đáng ghét, cứ nghĩ đến hắn là ta lại khó chịu. Ta ghét nhất chính là loại sắc lang ham mê nữ sắc như hắn, cớ gì số phận ta lại bị dính với hắn vậy chứ? Không cam tâm a oaoaoa……..>_< ”
- Muội đã nghĩ ra cách?
- Tạm thời vẫn chưa. _Nàng chán nản thở dài.
Nhìn bầu trời cũng không còn sớm, nàng mở lời trước:
- Khuya rồi, ta về đây, huynh cũng đi nghỉ sớm đi nhé.
- Như nhi, cảm ơn muội.
- Sao lại cảm ơn ta? _Nàng chớp chớp mắt khó hiểu.
Hắn cười cười lắc lắc đầu, khẽ kí đầu nàng một cái, không nói gì chỉ phất tay tạm biệt rồi xoay người bỏ đi.
Nàng xoa xoa đầu nhỏ bị kí, ai oán nhìn hắn.
“ Hứ……cảm ơn người ta mà còn kí đầu người ta là sao? Đáng ghét………..!!! Sau này kiếm được nữ tử đó cho huynh, xem ta méc nàng huynh ăn hiếp ta như thế nào. Lúc đó đừng có trách ta tàn nhẫn a…..hắc….hắc…….OA…..nghĩ tới lúc đó thật khoái, phải mau tìm cách kiếm nữ tử đó mới được a……….”
RẦM…………..
Nam tử vận huyết bào tức giận đập mạnh bàn khiến nó như muốn vỡ tung, nước trà trong ly văng ra ngoài tung tóe.
- Tại sao lại có chuyện đó, ngươi mau nói rõ .
Tên thuộc hạ sợ hãi càng quỳ thấp xuống khiến mặt cũng muốn đụng vào sàn nhà, run lẩy bẩy lắp bắp bẩm báo:
- Thưa chủ tử………theo như tình báo, quả thật là Tây Mãn quốc có mưu đồ tiến đánh nước ta, chúng đang kéo bè kéo cánh mưu đồ liên hiệp với các nước bên cạnh.
- TO GAN. Một nước thuộc địa bé nhỏ của Liêu quốc chúng ta lại có mưu đồ tạo phản, thật chán sống rồi. Người đâu……..
Bên ngoài phi thân vào một hắc y nam tử, chấp tay hành lễ:
- Có thuộc hạ.
-Ngươi mau phái thêm người sang Tây Mãn quốc thu thập thêm thông tin xem chúng đã gửi thư liên hiệp cho nước nào, có tin tức mới quay về báo cáo gấp.
- Thuộc hạ đã rõ.
- Còn một chuyện. Bẩm báo ngay cho phụ hoàng ta biết, 3 ngày sau ta sẽ quay về nước phụ giúp người dẹp yên loạn đảng.
- Tuân.
Nói xong hắn khoát tay cho hắc y nam tử lui xuống.
“ Khá lắm Tây Mãn quốc, nếu ta không nghi ngờ các ngươi từ lâu, kịp thời phái nội giám âm thầm theo dõi thì mục đích của người khả nắm chắc phần thắng. Bổn hoàng tử quyết không cho ngươi toại nguyện. ”
- Tử Nhan.
- Có thuộc hạ.
- Mau sắp xếp chuẩn bị ba ngày sau chúng ta quay trở về Liêu quốc.
Tử Nhan ngập ngừng, muốn nói gì đó , huyết bào nam tử vì đang phẫn nộ nên cũng không chú ý cho lắm nhưng vẫn chưa thấy hắn lĩnh mệnh liền vấn:
- Có chuyện gì?
- Thưa chủ tử, còn chuyện…….liên hôn……thì sao ạ?
Nhắc đến hắn mới sực nhớ, hắn còn đang chờ kết quả của Âu Dương đế để có thể đường hoàng mang tiểu mỹ nhân về nước nhưng đột nhiên lại có chuyện này xảy ra khiến hắn nhất thời quên mất.
Hắn đang là thái tử của Liêu quốc, chuyện đăng cơ là một sớm một chiều sẽ đến thôi nên hắn cũng không lo nhưng là đất nước hiện đang có loạn đảng, hắn lại là thái tử, là một người yêu giang sơn hơn mọi thứ trên đời, nếu không về phụ giúp Liêu đế, Liêu quốc sẽ có nguy cơ bị loạn đảng gây ảnh hưởng đến hoàng vị của hắn, hắn không thể không trở về.
Còn về tiểu mỹ nhân khiến hắn vô cùng thích thú thậm chí là yêu , lần trở về này sẽ gây trở ngại không ít cho việc liên hôn lần này.
Thật là nan giải!
Hắn chìm vào suy nghĩ.
Việc nước vẫn là quan trọng trước mắt, cuộc liên hôn lần này có thể dời lại sau vậy.
Sau nửa ngày suy nghĩ, cuối cùng hắn mới mở miệng:
- Chuyện này tạm gác sang bên.
- Thuộc hạ đã rõ.
- Lui xuống đi.
Tử Nhan thi lễ rồi ra ngoài khép cửa lại, để hắn ở trong phòng một mình suy tâm tính kế.
Nhưng hắn sẽ không tài nào biết được, sự việc lần này không hề đơn giản…………