“Bây giơ ngươi hối hận vẫn còn kịp! Ngoan ngoãn giao ra linh phù, cúi đầu nhận lỗi với Thái Nhất Môn, giao ra Hoàng Tuyền Đồ thì ta có thể tha cho ngươi một mạng. Nếu không thì cho dù chưởng giáo Phong Bạch Vũ của Vũ Hóa Môn có đến cũng không thể cứu được ngươi.” Sau khi tế xuất ra Lục Mục Thần Bi, đạo bào của Triệu Huyền Nhất tung bay phần phạt, khí thê bức người đè ép lên Phương Hàn. Tuy hắn luôn miệng nói là cho Phương Hàn một con đường sống, nhưng mà ai cũng biết là hắn chỉ nói cho có bởi vì Phương Hàn có thể giao ra linh phù nhưng tuyệt đối không thể giao ra Hoàng Tuyền Đồ được.
“Đệ tử Thái Nhất Môn đều không phải là loại người tốt lành gì, sau này nếu gặp phải thì nên cẩn thận.”
“Đúng vậy, Thái Nhất Môn đứng đầu trong mười môn phái tiên đạo, có đủ các loại thủ đoạn, chín mốn phái khác trong tiên đạo không thể chống lại bọn họ cũng không phải không có nguyên nhân.”
“Phương Hàn chết chắc rồi! Xem ra ta phải ra tay tranh đoạt linh phù này để có thể tự do xuất nhập Ngũ Hành Địa. Vật này thật sự có sức hấp dẫn quá lớn. Có điều tên nhóc Thái Nhất Môn này tuy cảnh giới không bằng ta nhưng lại ẩn dấu sau như vậy! Ta nếu thua thì thanh danh cũng mất hết? Cái này có đáng hay không đây?”
Kiếm Cuồng trưởng lão của Nhật Nguyệt Kiếm Tâm thầm tính toán.
Cùng lúc đó, ánh amwst của hắn lại nhìn qua trưởng lão của hai đại kiếm phái kia, phá hiện bọn họ cũng quay qua nhìn mình, ba người nhìn nhau trao đổi ánh mắt.
Giờ khắc, trong ánh mắt ba người đều lộ ra vẻ lo lắng, hoang mang.
Phương Hàn chắc chắn phải chết rồi, làm sao có thể tranh đoạt linh phù với Thái Nhất Môn đây? Trưởng lão ba đại kiếm phái thầm tính toán, còn có thêm Hoàng Tuyền Đồ, bảo bối khác trên người Phương Hàn nữa. Trả lại cho Vũ Hóa Môn hay là đoạt lấy rồi phân phối lại?
Vạn nhất cùng Thái Nhất Môn đơn đấu không thắng thì nên làm sao?
Chẳng lẽ để người của Thái Nhất Môn độc chiếm linh phù, có thể tự do xuất nhập Ngũ Hành Địa? Thậm chí còn có được hai kiện đạo khí Hoàng Tuyền Đồ, ma đao Huyết Thương Khung? Với thực lực của Thái Nhất Môn khẳng định có đủ khả năng để khôi phục Hoàng Tuyền Đồ lại trạng thái hoàn hảo, mở ra được Hoàng Tuyền Bảo Khố, lấy được bảo bối cất kỹ trong đó.
Như vậy thì chín môn phái Tiên Đạo cũng chỉ còn một đường xưng thần với Thái Nhất Môn.
Ba đại trưởng lão Kiếm Cuồng, Phùng Phi Thiên, Đan tiên tử giờ khắc này đều vô cùng lo lắng.
Khi ba đại trưởng lão còn dang hoang mang thì Phương Hàn và Triệu Huyền Nhất đã bắt đầu động thủ.
Đáp lại những lời công kích của Triệu Huyền Nhất, Phương Hàn cũng chỉ nói có một chữ, đó là “Sát!” Hắn rống to, theo tiếng rống phát ra Huyết Dạ Vương trong tay hóa thành một đạo đao mang, bao trùm lấy Lục Mục Phong Thần Bia.”
“Muốn chết!”
Triệu Huyền Nhất hô lên, từ trong miệng hắn liên tiếp bắn ra sáu đạo cương khí, pháp lực nối tiếp nhau truyền lên sáu con mắt của Lục Mục Phong Thần Bia. Tiếp đó sáu con mắt này liền bắn ra sáu đạo ánh sáng, thoáng cái đã chiếu lên trên ma đao mang của Huyết Dạ Vương.
Hống! Hống! Hống!
Ma đao Huyết Thương Khung liền bị vây khốn, mặc dù ra sức giãy dụa nhưng cũng không cách nào thoát ra được. Nếu như chỉ có một khối thần bia thì nó còn có thể đánh tan được quang mang này bởi vì nó là đạo khí. Nhưng mà ở đây có tới sáu khối thần bia, hơn nữa liên hợp với nhau tạo thành Phong Thần Đại Trận thần bí! Từ trong hư không sinh ra một lực lượng thần bí vô cùng vô tận, trấn áp ma đao Huyết Thương Khung!
Huyết Dạ Vương trong nháy mắt đã bị trấn áp.
Ánh mắt của Phương Hàn lạnh lùng nhìn xuống, trên mặt hắn xuất hiện một nụ cười tàn khốc, nụ cười này làm cho những người ở đương trường không nhịn được mà nổi da gà. Chỉ thấy Già Thiên Ma Thủ đột nhiên hiện ra trên bề mặt của Lục Mục Phong Thần Bia, mạnh mẽ chụp xuống.
Oanh long!
Trận thế của sáu khói thần bia thoáng dừng lại một chút, Huyết Dạ Vương nhân cơ hội này phát động lực lượng, huyết quang tăng vọt, phá tan áp chế: “Huyết Vũ Thương Khung!”
Phanh phanh phanh phanh phanh phanh!
Lục Mục Phong Thần Bia bị đánh bay!
Dưới sự liên thủ của Già Thiên Ma Thủ và Huyết Dạ Vương, Lục Mục Phong Thần Bia đã bị đánh lui! Huyết Dạ Vương dù sao cũng là đạo khí, còn Già Thiên Ma Thủ là pháp bảo do cao thủ tầng thứ mười Thần Thôn Bí Cảnh Quỷ Đế bỏ cả đời ra để bồi dưỡng, trong đó còn dung hợp cả thiên Ma Công nữa. Mà Phương Hàn tu luyện thần thông Ngũ Đế Đại Ma đạt tới Quy Nhất Cảnh, ma thủ này dung hợp với máu huyết của Phương Hàn nên uy lực cũng theo đó tăng lên.
Hai đại bảo bối có lực lượng hùng hồn, Lục Mục Phong Thần Bi dù sao cũng không phải đạo khí, không có khả năng đồng thời trấn áp cả Già Thiên Ma Thủ và Huyết Dạ Vương.
“Già Thiên Ma Thủ!”
“Già Thiên Ma Thủ của Quỷ Đế!? Sao vật này lại ở trong tay hắn?”
Lập tức trưởng lão của ba đại kiếm phái đồng thời hô lên. Bọn mấy người Tống Duy Nhất, Chu Dương Nhất, Vương Thiên Nhất… cũng biến sắc. Triệu Huyền Nhất thấy vậy thì phun ra một luồng cương khí mãnh liệt, ý muốn trấn định lại Lục Mục Phong Thần Bi! Cùng lúc đó tay áo hắn lại phất lên, một đạo cương khí ngưng tụ thành một tấm chắn chặn ở phía trước mặt hắn.
Thương!
Nào ngờ đâu, tay Phương Hàn bỗng có thêm một cây cung lớn, một mũi trường tiễn! Lạc Tinh Cung! Xạ Tinh Tiễn! Một kiện tuyệt phẩm bảo khí, là pháp bảo cường đại nhất của Diệt Tinh Đạo. Bộ cung tên này không có lực lượng phòng thủ, cũng không có thủ đoạn gì đặc thù, chỉ có một sự lợi hại duy nhất, chính là lực sát thương kinh người, chuyên dùng để phá cương khí, pháp bảo phòng thân! Lực xuyên thấu của nó không gì có thể sánh nổi.
Phương Hàn hít sâu một hơi, phun ra một đạo pháp lực, bao trùm lấy kiện bảo khí này. Lập tức một luồng tinh quang sáng chói xuất hiện rồi tập trung ở trên mũi tên, tạo thành một dòng xoáy ốc, tựa như một cái xoáy nước.
Bồng! Bồng! Bồng!......
Giống như trăm ngàn đạo khí lôi nổ cùng một lúc, dây cung rung động, mũi tên phá không bay đi!
Chỉ một mũi tên này trong nháy mắt đánh nát tấm chắn do cương khí của Triệu Huyền Nhất ngưng kết thành! Sau đó pháp bào của Triệu Huyền Nhất cũng bị đánh nát bấy.
Đạo bào bát quái tử kim của hắn bị đánh tan, lả tả rơi rụng như lá rụng mùa thu. Cả người Triệu Huyền Nhất liền biến thành trần truồng.
“Bổn Mạng Kim Đan!”
Tại thời khắc sống còn này, Triệu Huyền Nhất xuất ra bổn mạng kim đan của mình. Kim đan từ trong miệng hắn bay ra, ngăn chặn Xạ Tinh Tiễn. May mắn là hắn đã dùng cương khí ngưng tụ thành tấm chắn, lại có pháp bào ngăn cảnh tranh thủ được chút thời gian. Nếu như không có hai cái này chống đỡ thì giờ này hắn cũng chỉ là một cái xác không hồn.
Một khi thân thể bị bắn chết thì kim đan cũng mất đi khống chế, không thể chạy trốn như Thiên Địa Pháp Tướng được.
“Quỷ Xà Kiếm!”
Trông thấy Triệu Huyền Nhất bắn ra kim đan, đánh lên trên Xạ Tinh Tiễn, Phương Hàn lộ ra vẻ mặt hung ác, dự tợn, liên tiếp chiêu này nối tiếp chiêu kia đánh xuống, không cho hắn một cơ hội nào. Quỷ Xà Kiếm bay ra, một đạo quang hoa màu xám đánh mạnh xuống đầu của Triệu Huyền Nhất, sắp chém chém hắn thành hai nửa.
Quỷ Xà Kiếm là bội kiếm do Quỷ Đế khổ công tế luyện mà thành, ẩn chứa ba ngàn năm tinh hoa của Quỷ Đạo, tuy không phải đạo khí nhưng cũng là hàng đầu trong số tuyệt phẩm bảo khí. Chỉ trong chớp mắt đã chém chết Triệu Huyền Nhất, không gì có thể ngăn cản được.
Kim Đan của hắn bị Xạ Tinh Tiễn đánh làm cho rung động kịch liệt, cũng không thể phát ra thần thông nào để phòng ngực, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Quỷ Xà Kiếm chém xuống. Trong thời khắc này, hắng hoang mang, không biết làm gì nữa! Không ngờ Phương Hàn lại lợi hại, có nhiều pháp bảo thần kỳ như vậy! Tuyệt phẩm bảo khí nối nhau xuất hiện.
“Chẳng lẽ ta phải chết? Không! Ta tu đạo mấy trăm năm, luyện thành kim đan, có được thiên tư hơn người, cũng có thể coi là một trong những tuyệt thế thiên tài ở Thái Nhất Môn. Ta là một người nổ bật, một tiểu đầu sỏ, có không biết bao nhiêu người kính ngưỡng. Nếu cứ như vậy mà chết thì ta thật sự không cam lòng!”
Triệu Huyền Nhất gào thét điên cuồng nhưng cũng không thể làm được gì.
“Ngươi muốn chết! Dám giết đệ tử Thái Nhất Môn! Cho dù Phong Bạch Vũ cũng không thể che chở cho ngươi được!” Trong tích tắc này, Tông Duy Nhất ở gần đó liền ra tay, ngang nhiên phá vỡ quy tắc đơn đả độc đấu lúc đầu! Tuy là đệ tử của đệ nhất môn phái Tiên Đạo không nên nuốt lời nhưng cũng không thể đứng nhìn đệ tử Kim Đan Cảnh cứ như vậy bị người ta chém chết. Tổn thất như vậy thật sự quá lớn, khó mà bù đắp hết được. Phải biết rằng, thần thông tầng thư bảy Kim Đan Cảnh không phải cứ dùng tài bảo, linh đan là có thể đào tạo ra được mà còn cần phải có tư chất hơn người nữa.
Chết một người thì tổn thất vô cùng to lớn, rất khó có thể bù đắp được.
Chu Dương Nhất, Vương Thiên Nhất cũng muốn ra tay nhưng thấy Tống Duy Nhất đã xuất thủ nên cũng đứng im bất động. Bởi vì bọn họ thấy là Tống Duy Nhất có thể cứu được người, sau khi cứu được thì nhiều nhất chỉ bị người ta trách móc một chút. Nếu như bọn họ ra tay như ong vỡ tổ rồi truyền ra ngoài thì thanh danh của Thái Nhất Môn sẽ bị mất hết.
Tống Duy Nhất vừa ra tay, từ trong miệng của hắn bắn ra một thanh tiểu kiếm màu trắng lao về Quỷ Xà Kiếm, nhanh như thiểm điện, tựa hồ tâm vừa động là kiếm đã lao đi. Trong nháy mắt Bạch sắc tiểu kiếm liền quấn quanh Quỷ Xà Kiếm!
Quỷ Xà Kiếm vốn vô cùng láu lỉnh, nhưng lại bị tanh tiểu kiếm này cuốn lấy.
“Tâm Linh Kiếm!”
Trưởng lão của mấy đại kiếm phái cũng không phải là người ngoài nghề, vừa nhìn là nhận ra được thanh tiểu kiếm màu trắng này cũng không phải vật làm từ kim loại, mà là do một loại thần thông đặc thù, cô động tâm thần, vận dụng kiếm ý, tùy theo cốt cách trong thân thể mà tạo thành. Kiếm này vô cùng linh hoạt. Cao thủ nào luyện thành Tâm Linh Kiếm thì thực lực cao hơn người tu kiếm đạo ngang cấp khác một bậc, luyện ra Tâm Linh Kiếm mới chân chính tu là kiếm tu.
Vốn Thái Nhất Môn nuốt lời bọn họ đã muốn ngăn cản nhưng Tống Duy Nhất ra tay như điện quang hỏ thạch, tốc độ quá nhanh, hơn nữa bọn họ vốn không có ý xuất thủ nên không thể ngăn cản được.
Trong chớp mắt, Tống Duy Nhất vận dụng Tâm Linh Kiếm quấn chặt lấy Quỷ Xà Kiếm thì tay áo hắn lại vung lên, liên tiếp có mấy đạo tử quang bắn ra, đánh về phía Phương Hàn. Những đạo tử quang này giống như hạt bồ đào, rất nhỏ bé! Nhưng đây chính là Tử Khí Phích Lịch Tử danh chấn thiên hạ của Thái Nhất Môn! Một khi nổ mạnh có thể sinh ra thần lôi, uy lực cực lớn, có thể phá tan bảo khí.
Nhưng khi tử quang bay đến gần người Phương Hàn thì Hoàng Tuyền Đồ trên người Phương Hàn bay ra, một cánh cửa màu đen xuất hiện, thu lấu toàn bộ Tử Khí Phích Lịch Tử.
“Chết!”
Hoàng Tuyền Đồ vừa thu lấy Tử Khí Phích Lịch Tử thì trên mặt Tống Duy NHất đột nhiên hiện ra vẻ cười, kim đan từ trong đầu bay ra, như lưu tinh đánh thẳng về phía Phương Hàn. Hắn dùng Tử Khí Phích Lịch Tử là để dụ Phương Hàn xuất ra Hoàng Tuyền Đồ rồi mới xuất ra kim đan đánh xuống, muốn một chiêu giết chết Phương Hàn.
Trong chớp mắt, sử dụng Tâm Linh Kiếm ngăn chặn Quỷ Xà Kiếm, Tử Khí Phích Lịch Tử để kiềm chết Hoàng Tuyền Đồ, cuối cùng xuất ra kim đan để giết người! Ba chiêu liên hoàn, giương đông kích tây, chiến thuật vô cùng xảo diện, hơn nữa trong thời gian ngắn lại có thể tính toán được kế hoạch hoàn hoản như vậy, không hổ là một tiểu đầu sỏ, kỳ tài trời sinh, đệ tử kiệt xuất của Thái Nhất Môn.
“Đây là các ngươi bức ta! Là các ngươi tự tìm chết!”
Nhìn kim đan bay về phía mình, Phương Hàn nhe răng cười như điên, trên đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện bổn mạng phù lục, phù lục do năm mươi lăm loại thần thông dùng thần thông Ngũ Đế Đại Ma làm cơ bản ngưng tụ thành.
Phù lục này vừa xuất hiện, quang hoa chói lọi tỏa ra bốn phía, ngưng tụ thành một bức tường ánh sang, có vố số kim giáp thiên thần, trong hư không truyền tiếng tù và, trống trận, tiếng phạn xướng hoa mỹ.
Phanh!
Kim đan của Tống Duy Nhất đánh lên bổn mạng phù lục của Phương Hàn giống như đánh lên một khối sắc, những tiếng răng rắc vang lên, từ trên kim đan xuất hiện những vết nứt. Tâm linh hắn đau đớn kịch liệt, thoáng cái phun ra một ngụm tiên huyết.
“Kim đan trở về!” Tống Duy Nhất cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng biết là phải thu kim đan trở lajim hắn đương nhiên không muốn tự bạo kim đan của mình. Nếu như lúc đó hắn ngoan độc một chút, tự bạo kim đan thì có lẽ còn có thể làm được chút gì đó.
Nhưng bây giờ muốn thu hồi kim đan thì đã muộn.
Bổn mạng phù lục của Phương Hàn còn nhanh hơn kim đan của hắn, chỉ thoáng cái đã bay tới phía trước kim đan, bao trùm lấy thân thể hắn và Triệu Huyền Nhất rồi tạo ra một vòng xoáy mãnh liệt.
Dát chi!
Huyết quang bắn tung tóe, thân thể hai người thoáng chốc hoát thành thịt vụn! Ngũ Hành Thần Lôi không ngừng nổ mạnh, luân phiến chấn động, đánh cho những mảnh vụn của thân thể hai người hóa thành bụi phấn, thậm chí không lưu lại được một tia ý thức nào, toàn bộ bị tiêu diệt, hóa thành hư vô. Từ trong hư không lại vang lên tiếng trống trận, tiếng tù và…
Đồng thời hai viên kim đan xoay tròn lơ lửng giữa trời, không kịp tự bạo.
Hai người bị giết quá nhanh, đến bọn họ cũng không thể ngời rằng bổn mạng phù lục của Phương Hàn lại cường đại như vậy, trong nháy mắt có thể giết được bọn họ.
Kỳ thật cao thủ Kim Đan Cảnh cho dùng thân thể bị đánh thành tro bụi cũng có thể lưu lại một tia ý niệm đủ đến khiến kim đan tự bạo. Nhưng mà thần thông Ngũ Đế Đại Ma của Phương Hàn thật sự quá nhanh, quá mạnh, lại thêm Triệu Huyền Nhất và Tống Duy Nhất không thể tin được là mình lại bị giết như vậy nên không kịp khiến cho kim đan tự bạo, cùng Phương Hàn đồng quy ưng tận.
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là trong Hắc Đế Thủy Hoàng Quyền của Phương Hàn có ẩn chứa Vong Tình Thủy, khiến cho một tia ý niệm còn lại của Tống Duy Nhất, Triệu Huyền Nhất cũng trở nên mơ hồ, không thể khiến cho kim đan tự bạo.
Triệu Huyền Nhất, Tống Duy Nhất, hai đại cao thủ Kim Đan Cảnh của Thái Nhất Môn cứ như vậy mà biến mất khỏi thế giới, không lưu lại một chút gì.
Duy chỉ còn lại hai khỏa kim đan lơ lửng giữa không trung, tuyên bố với mọi người rằng chủ nhân của bọn chúng đã chết.
“Đáng chết! Trước mặt nhiều người mà lại dám phá tan ước định, cái này cũng không thể nói gì ta được, là do các ngươi không tuân theo đạo lý. Nếu như Vũ Hóa Môn vì chuyện này mà khai trừ ta thì Phong Bạch Vũ viễn viễn không thể ngẩng cao đầu được nữa.” Phương Hàn vung tay lên, thu lấy hai khỏa kim đan vào trong túi pháp bảo. Tâm Linh Kiếm, sáu khối Lục Mục Phong Thần Bia sớm đã bị Diêm và Huyết Dạ Vương kéo về, thu vào trong Hoàng Tuyền Đồ rồi.
Vốn trên người Triệu Huyền Nhất, Tống Duy Nhất còn có túi pháp bải nhưng mà bị phù lục Phương phá nát, vô số pháp tinh ngọc thạch, đan dược, bảo khí ở trong đó đều bị hủy hết, hóa thành nguyên khí tinh thuần bị Ngũ Hành Thần Lôi luyện hóa, hoặc là tiêu tán hoặc bị hấp thu hết.
Bổn mạng phù lục của Phương Hàn vô cùng cường đại, chỉ một chiêu đánh ra cũng đủ đánh nát bản thể của Huyết Dạ Vương hay Tinh Thiền. Tuy không thể triệ để hủy diệt nhưng cũng đủ làm cho bọn chúng tổn thương nghiêm trọng, cần phải được cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh tế luyện một thời gian dài mới có thể khôi phục lại được chứ đừng nói chi mấy loại bảo khí khác.
Một luồng lực lượng không gian tinh thuần truyền vào trong phù lục của Phương Hàn, lập tức Đại Thiết Cát Thuật lại vận chuyển nhanh thêm, lực lượng tăng thêm không nhỏ.
“Hả? thì ra đánh tan Bách Bảo Nang cũng có thể gia tăng lực lượng của Đại Thiết Cát Thuật! Đúng rồi! Bách Bảo Nang là do hư không tinh thạch luyện chế thành, bên trong có ẩn chứa lwujc lượng không gian, xem ra đây là một phương pháp luyện công rất tốt. Nếu như ta có thể tìm được lượng lớn hư không tinh thajchthif có thể luyện Đại Thiết Cát Thuật này tới cảnh giới viên mãn! Lực sát thương của bổn mạng phù lục lại gia tăng thêm một tầng nữa.”
Phương Hàn thầm hô.
Túi pháp bảo của hại đại cao thủ Kim Đan Cảnh bị hắn đánh nát, bị Đại Thiết Cát Thuật hấp thu hết, tăng cường lực lượng của mình. Vốn hắn vẫn đang lo lắng làm sao tu luyện thần thông Đại Thiết Cát Thuật này. Đây là một loại pháp thuật cực kỳ cao minh trong Ma Môn, không thua kém gì Đại Băng Diệt Thuật, có thể phá nát không gian, xé tan thân thể, thậm chí pháp bảo cũng không thể chống đỡ được.
Phương Hàn rất muốn luyện thần thông này đến đại viên mãn nhưng lại không có nhiều thời gian. Hiện giờ đã biết rõ hư không tinh thạch có thể tăng cường lực lượng thì có cách để tu luyện rồi.
Có điều hư không tinh thạch cũng vô cùng trân quý, giá cao hơn pháp tinh ngọc thạch không biết bao nhiêu lần.
Nếu không, Bách Bảo Nang cũng không có khả năng trở thành một vật được đấu giá ở đại hội Mại Bảo, một cái có thể có giá tới hơn mười vạn linh đan. Phương Hàn muốn luyện thành Đại Thiết Cát Thuật thì có lẽ cần tới cả trăm vạn cái bách bảo nang mới đủ.
“Nghe đồn Thái Nhất Môn phát hiện một tinh cầu toàn bộ đều là hư không tinh thạch. Nếu như ta có thể lẻn vào nơi đó thì có lẽ chỉ cần vài ngày là có thể luyện Đại Thiết Cát Thuật đến đại thành.”
Phương Hàn thầm tính toán trong đầu, rất nhiều ý niệm không ngừng xoay chuyển.
Có điều, trong giây lát đó, người ngoái cũng chỉ thấy Phương Hàn xuất ra bổn mạng phù lục của bản thân giết chết Tống Duy Nhất và Triệu Huyền Nhất, sau đó thu lấy kim đan của hai ngời rồi bay trở về, tốc độ cực nhanh. Chỉ trong một chớp mắt này, hai cao thủ Kim Đan Cảnh, thiên kiêu chi tử đã biến thành hư vô.
Mà kim đan, pháp bảo còn sót lại của hai người cũng bị Phương Hàn thu hết.
Một màn này làm cho toàn trường kinh động không thôi. Người ta không thể tưởng nổi. Không ai có thể tin tưởng được một màn này. Càng không ai ngờ được bổn mạng phù lục của Phương Hàn lại mạnh đến mức này.
Toàn trường trở nên lặng ngắt như tờ, mọi người kể cả người của Thái Nhất Môn cũng cảm thấy những chuyện này dường như là một cơn ác mộng, là do ai đó làm ra một trò ảo thuật. Hai cao thủ Kim Đan Cảnh lại chết một cách đơn giản như vậy sao? Ngay cả việc khiến kim đan tự bạo cũng không được.
“Hàng Đại Pháp Vũ, Xuy Đạp Pháp Long, Kích Đại Pháp Cổ! Đây là căn cơ hùng hậu cỡ nào! Có tư chết tu luyện thành tiên! Bổn mạng phù lục của hắn không ngờ ẩn chứa năm mươi lăm loại thần thông! Làm sao có thể luyện thành được như vậy? Chẳng lẽ không bị bạo thể mà chết sao? Ta trước giờ vẫn không tin truyền thuyết rằng thần thông Ngũ Đế Đại Ma có thể so sánh cùng Mạt Nhật Thiên Tai. Nhưng bây giờ có lẽ thật sự đúng là như vậy, khó trách Hoàng Tuyền Đại Đế có thể thống lĩnh toàn bộ Ma Đạo!”
Đột nhiên, Kiếm Cuồng trưởng lão hô lên một tiếng, phá vỡ sự tĩnh lặng.
“Hàng Vũ Đại Pháp, Xuy Đại Pháp Loa, Kích Đại Pháp Cổ! Vũ Hóa Môn lại có thêm một kỳ tài, tư chất còn tốt hơn cả Hoa Thiên Đô, là một tuyệt thế thiên tài!”
Trưởng lão Thông Thiên Kiếm Phái, Lăng Không Nhất Kiếm Phùng Phi Thiên cùng với trưởng lão Đan Đỉnh Kiếm Phái Đan tiên tử nghẹn ngào nói, trong mắt tràn đầy hâm mộ, khiếp sợ, còn có một tia ghen ghét nữa.
“Hừ! Thái Nhất Môn các ngươi không ngờ không thủ tín, hai người vây công một mình ta, thật sự là lũ người dối trá! Ta nói cho các ngươi biết, Quỷ Đế Hoàng Tuyền Ma Tông vì tham lam Hoàng Tuyền Đồ của ta nên bị ta giết chết, thu lấy Cửu Quỷ Nguyên Thần của hắn, đoạt được Già Thiên Ma Thủ, Quỷ Xà Kiếm của hắn! Đi cùng hắn còn có ba tên đạo tặc trong xếp hạng hai, ba, bốn trong số bốn mươi đạo tặc. Thứ Nguyệt Đạo, Diệt Tinh Đạo bị ta giết chết, còn Tru Tiên Đạo thì bỏ chạy! Các ngươi tưởng có thể giết chết ta sao?”
Phương Hàn nghiêm nghị quát, thanh âm vang vọng, vô cùng chói tai, tựa như lợi kiếm đâm vào màng nhĩ của người ta.
“Quỷ Đế thật sự bị ngươi giết chết? Không có khả năng… không thể nào… Một thân ma công của hắn, đã đạt tới đỉnh phong Thần Thông Bí Cảnh, bước một chân vào Trường Sinh Bí Cảnh… Là cáo già thành tinh, tu luyện ba ngàn năm……” Kiếm Cuồng trưởng lão hô lên, tiếp đó thanh âm dần dần nhỏ lại, “Già Thiên Ma Thủ, Quỷ Xà Kiếm đúng thật là đồ của Quỷ Đế. Ngươi làm sao có thể giết chết hắn được? Không thể nào!”
Mấy lời đối đáp này rốt cuộc cũng đánh thức các đệ tử Thái Nhất Môn. Lúc này họ mới nhận thức được Tống Duy Nhất, Triệu Huyền Nhât thật sự đã chết rồi, không phải ảo giác.
Đã bao nhiêu năm rồi?
Không ngờ bây giờ lại có cao thủ Kim Đan Cảnh của Thái Nhất Môn bị giết!
Vô cùng nhục nhã!
Vô cùng nhục nhã!
Cho dù là ngày trước có ba chân truyền đệ tử bị Ma Suất giết chết, vài vị tiểu đầu sỏ đi đến sơn môn của Thiên Ma Tông vấn tội thì vô thượng Ma Đế Tiên Thiên Đại Đế cũng không dám hạ sát thủ giết chết đệ tử Kim Đan Cảnh. Nếu không, Thái Nhất Môn sẽ vận dụng tiên khí để diệt ma, triệt để đánh tan Thiên Ma Tông, gà chó cũng không tha.
A! A! A!.......
Vương Thiên Nhất, Chu Dương Nhất, hai đại cao thủ đã vượt qua được Phong Hỏa Đại Kiếp, luyện tới tầng thứ tám Thần Thông Bí Cảnh phát ra tiếng kêu gào thảm thiết, điên cuồng giống như dã thú bị thương. Các cao thủ Kim Đan Cảnh khác cũng phát ra tiếng kêu gàng thê lương, phút chốc nơi đây tràn ngập tiếng sói hú đêm trăng tròn hú vang, tiếng than khóc của chim đổ uyên, tiếng gào thét của khỉ vượng.
Mắt của bọn họ đều đỏ hồng!
Tất cả đệ tử Thái Nhất Môn đều có hai mắt màu đỏ hồng.
Đây là một tổn thất nặng nề, một nỗi đau mà họ không thể nào tiếp nhận nổi! Hai đại cao thủ tầng thứ bảy Thần Thông Bí Cảnh, tiểu đầu sỏ Kim Đan Cảnh bị đánh chết cùng một lúc. Cái này không khác gì tát cho chưởng giáo và toàn bộ đệ tử Thái Nhất Môn mỗi người một cái thật mạnh.
“Phương Hàn! Ngươi dám giết đệ tử Kim Đan Cảnh của Thái Nhất Môn? Từ giờ khắc này, ngươi nhất định phải chết! Trong trời đất này, không có ái có thể cứu được ngươi! Cho dù là thần tiên hạ phàm cũng không thể cứu được ngươi. Ngươi nhất định phải chết!”
Vương Thiên Nhất đứng ở trên không trung, bước từng bước nặng nề tiến về phía Phương Hàn.
Phương Hàn vẫn không thèm để ý, chỉ nhìn mấy người Kiếm Cuồng Trưởng Lão nói: “Vừa rồi tiến hành đấu pháp sinh tử, tùy theo số mệnh, chết chỉ có thể trách mình học nghệ không tinh, môn phái nào cũng không được phép kiếm chuyện. Hơn nữa vừa rồi Thái Nhất Môn lại dám nuốt lời, hai người liên thủ. Chuyện này còn hèn hạ hơn cả Ma Đạo nữa. Ba đại kiếm phái các vị thấy sao?”
“Cái này……”
Kiếm Cuồng trưởng lão, Đan tiên tử, Lăng Phi Nhất Kiếm Phùng Phi Thiên, còn có tất cả đệ tử của ba đại kiếm phái đều sửng sốt. Nói thật thì Thái Nhất Môn mất đi hại đại cao thủ Kim Đan Cảnh bọn họ rất vui mừng. Có điều chuyện này thật sự quá động trời, theo đạo lý thì Thái Nhất Môn không từ thủ đoạn nào, không giữ chữ tín, không bằng cả Ma Đạo. Dù sao thì Ma Đạo còn có danh dự, một vài đại Ma Đế đã nói một là một, hai là hai.
Kỳ thật bọn họ cũng rất không muốn dính vào chuyện này, nhưng cũng không thể bỏ mặc được, nếu như vậy thì sẽ mất hết mặt mũi, không khác gì bọn du côn trong thế tục. Nếu tin này truyền ra ngoài thì sẽ bị người ta nói là mềm yếu, vô năng.
Nghĩ nghĩ một chút, Kiếm Cuồng trưởng lão phát ra một đạo kiếm quang chặn trước mặt đệ tử Thái Nhất Môn: “Các vị, việc này vô cùng trọng đại, hơn nữa trước đó Thái Nhất Môn đã nói rõ là sinh tử có số, hai bên đều đã đáp ứng rồi. Mà bên các người lại bội ước, hai người liên thủ đánh Phương Hàn, gặp phải phản kích chết cũng không oan uổng. Các vị giờ lại vây công trả thù thì còn gì tôn nghiêm, phong độ của đại môn phái Tiên Đạo. Bây giờ các vị nên trở về bẩm báo với chưởng giáo, sau đó để người quyết định, đừng để cho sự tình càng ngày càng lớn ra, rồi không thể vãn hồi được.”