• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Thời gian ước chừng đã trôi qua một nén nhang, đại điện của Thanh Vân tông ở phía trên quảng trường có khoảng mười người đi từ trong đó ra, dẫn đầu là một lão giả cao lớn mặc một bộ trường bào màu tím, mái tóc trắng dường như được một loại lực lượng vô hình nào đó nâng bay tản ra bốn phía. Từ xa nhìn lại quả là có khí thế kinh người.!

Phong Nhược không nhận ra lão giả này, nhưng nhìn về đằng sau thấy viện chủ Thiên Xu viện Điền Mộ đang ân cần hầu hạ có thể đoán được phần nào lão giả này chính là Mạc Vân, vị trưởng lão Kim Đan kỳ của Ngự Thú Điện.

Mạc Vân vừa đi tới liền dùng cặp mắt to như chuông đồng đảo qua khắp nơi một lần, lập tức không khí trên quảng trường trở lên lạnh lẽo hẳn, tiếng xì xào bàn tán lập tức biến mất hoàn toàn.

“Đây chính là cao thủ Kim Đan kỳ sao? Chỉ cần một ánh mắt đã có được uy thế như vậy! “ Phong Nhược sợ hãi trong lòng thầm nhủ, không trách được Khúc Vân đã từng nói chỉ cần bất kỳ môn phái nào có được một cao thủ Kim Đan kỳ đã đủ tăng lên địa vị của môn phái đó, loại thực lực này thật kinh khủng. Phong Nhược không nghi ngờ chút nào rằng nếu Mạc Ngôn muốn thì có thể thoải mái tàn sát toàn bộ Thanh Vân tông từ trên xuống dưới!

Lúc này Mạc Vân dừng lại ở một bậc thêm cao tầm mười trượng ngay trước cửa đại điện Thanh Vân tông, lập tức một người đệ tử đời thứ hai của Thiên Xu viện mang tới một chiếc ghế khí thế trùng thiên để lấy lòng lão, chắc đây chính là cái ghế ngồi thuộc về chưởng môn Thanh Vân tông để trong đại điện.

Mà Mạc Vân ngồi lên không có chút nào khách khí, chẳng buồn mở miệng nói một câu mà chỉ tùy ý phất phất tay.

Vậy mà viện chủ Điền Mộ của Thiên Xu viện lại như nhận được một chỉ dụ của ông trời vậy, tinh thần trở nên cực kỳ phấn chấn.

Điền Mộ tiến lên phía trước một bước, dùng ánh mắt sắc bén quét qua toàn bộ quảng trường một cái mới gật đầu hài lòng nói: “Chúng đệ tử Thanh Vân tông nghe lệnh! Chưởng môn chúng ta một tháng trước bị người hãm hại, bất hạnh quy tiên, môn phái chúng ta không thể một ngày vô chủ, nay nhận được đề nghị của Mạc Vân tiền bối Ngự Thú điện, ta cùng với Diệp sư đệ Thiên Cơ viện ngày hôm nay tranh chức vị chưởng môn, nay mời Mạc Vân tiền bối nhận lấy trách nhiệm làm trọng tài, có ai có ý kiến gì không? “

Giọng nói của Điền Mộ rất đắc ý cũng rất vang dội, vang ầm ầm từ quảng trường lại vọng trở lại một lần nữa, rất có uy thế!

Mà Điền Mộ vừa dứt lời thì toàn bộ đệ tử Thiên Xu viện đều hô lớn như xé rách cổ họng, “Tất cả đều nghe viện chủ phân phó! “

“Hừ! Hình như Điền sư huynh quá tự tin rồi thì phải! “ Khi mà mọi người Thiên Cơ viện còn đang bối rối thì một tiếng hừ lạnh đột ngột truyền ra từ đại điện Thiên Cơ viện, sau đó một bóng hình vững chắc như núi chậm rãi đi ra, đó chính là viện chủ Diệp Hoằng của Thiên Cơ viện. Sau lưng ông ta là Lam Lăng và Truyền công hộ pháp của Thiên Cơ viện, tiền bối đời thứ nhất Thanh Vân tông hiện nay chỉ còn lại có bốn vị, nhưng ba vị trong đó đã đứng ở bên Điền Mộ kia rồi!

Hiển nhiên Diệp Hoằng đã sớm chuẩn bị tốt, viện chủ mặc trên người một bộ sáo trang màu trắng đang liên tục tản ra từng quầng ánh sáng trắng nhàn nhạt, hiển nhiên phẩm chất rất tốt, trên lưng còn đeo một thanh kiếm khí ngũ phẩm lóe ra những tia sáng màu đỏ rực rỡ.

Mà lúc này Diệp Hoằng cũng không còn mang vẻ nho nhã thường thấy nữa mà đã trở thành một thanh lợi kiếm chuẩn bị rời vỏ!

“Đó là Sạn Tuyết sáo trang! Mà còn đủ năm món nữa chứ! Hắc hắc! Nó còn lợi hại hơn cả Lăng Vân sáo trang nữa! Còn thanh kiếm khí ngũ phẩm Sương Hồng kia cũng là kiếm khí phẩm chất cao nhất, nghe nói còn có thể chống lại phi kiếm nhất phẩm nữa đấy!

Diệp Hoằng vừa hiển lộ ra thực lực tạm thời làm cho đệ tử Thiên Cơ viện khôi phục lại chút ít lòng tin, bất kể ra sao thì họ đều thuộc về Thiên Cơ viện, đều mong đợi Diệp Hoằng đánh bại được Điền Mộ.

“Ha ha! Diệp sư đệ, ta và ngươi đã mấy chục năm rồi không tỷ thí, không ngờ Diệp sư đệ vẫn như năm đó phong thái không giảm! “ Điền Mộ chỉ tùy ý đánh giá sáo trang và kiếm khí trên người Diệp Hoằng một chút, sau đó vẫn cười lớn đầy tự tin nói.

“Nếu Diệp sư đệ đã hăng hái như vậy không bằng chúng ta tăng thêm phần thưởng được không? Chỉ cần trong cuộc tỷ thí này Diệp sư đệ đánh bại được sư huynh ta thì Thiên Xu viện chúng ta sẽ sát nhập hoàn toàn vào Thiên Cơ viện, mà ngược lại sư huynh không cẩn thận lỡ tay đánh bại sư đệ ngươi thì Thiên Cơ viện cũng sẽ sát nhập vào Thiên Xu viện! Ngươi thấy thế nào Diệp sư đệ? “

Lời nói của Điền Mộ có vẻ thoái mái đơn giản, nhưng những từ này rơi vào tai đệ tử Thiên Cơ viện đều làm cho trong lòng ai nấy trở lên lãnh lẽo! Xem ra lời đồn đại trước đây có thật, Thiên Xu viện thật sự muốn thâu tóm Thiên Cơ viện!

“Hừ! Điền sư huynh đùa quá trớn rồi! Thiên Cơ viện và Thiên Xu viện dựa theo tổ huấn của sư tổ chúng ta mà tách ra, chẳng lẽ tùy theo ý của ngươi muốn sửa là sửa? Như thế chính là khi sư diệt tổ! “ Diệp Hoằng cũng lớn tiếng trách mắng.

Bị Diệp Hoằng mắng giữa đông đảo đệ tử, trên mặt Điền Mộ liền hiện lên vẻ khó chịu, “Đã như thế thì Diệp sư đệ, chúng ta một lần nữa phân cao thấp! “

Vừa dứt lời, Điền Mộ chợt cởi bỏ trường bào trên người xuống, một quầng sáng màu tím đột ngột hiện ra, dưới ánh mặt trời chiếu rọi quả là làm cho những người phía dưới một trận hoa cả mắt!

Thật lâu sau đó mọi người mới nhìn rõ được hóa ra đó là một bộ sáo trang màu tím. Gồm có áo, xà cạp ( bao lấy ống chân ), bao cổ tay, giày và áo choàng, cuối cùng khi Điền Mộ lấy một chiếc mũ màu tím từ thắt lưng trữ vật đội lên thì cả người tuôn ra một loại khí thế còn mạnh hơn Diệp Hoằng mấy lần nữa!

“Tử Mạch Phi Thương! Đó là Tử Mạch Phi Thương sáo trang! Ngươi... ngươi làm sao lại có được loại bảo khí cỡ này? “ Diệp Hoằng lúc này cũng bị dọa cho kinh sợ, so sánh với bộ sáo trang trên người Điền Mộ thì bộ Sạn Tuyết sáo trang của ông ta dường như trở nên nhợt nhạt yếu ớt, điều này làm cho Diệp Hoằng không còn một chút dũng khí để tỷ thí nữa!

Không chỉ Diệp Hoằng mà phần lớn đệ tử Thanh Vân tông cũng như bị hóa đá vậy, chỉ có thể ngẩn người nhìn về phía Điền Mộ bên trên như chiêm ngưỡng một vị thần tiên, không ai có thể tưởng tượng được trên đời này sẽ có một bộ sáo trang uy phong đến thế!

“Không thể nào so sánh được, không cách nào so sánh được! Cái gì Tuyết Tằm, Lăng Vân, Sạn tuyết sáo trang, tất cả đều không so sánh được! “ Phong Nhược lẩm bẩm, dù hắn không muốn thừa nhận cũng không được, bộ Tử Mạch Phi Thương trên người Điền Mộ kia làm cho hắn không nổi lên được chút ý chí phản kháng nào.

“ Ha ha ha! Diệp sư đệ, không ngờ ngươi cũng nhận ra được bộ Tử Mạch Phi Thương sáo trang này, sao nào? Vẫn muốn tiếp tục tỷ thí sao? “ Điền Mộ ngông cuồng ngửa mặt trên trời cười lớn, hiện giờ cả người hắn đều được Tử Mạch Phi Thương sáo trang phòng hộ, dưới tình huống này thì việc đánh lén cũng trở thành trò cười mà thôi vì muốn làm vậy cũng phải phá được lớp phòng ngự của Tử Mạch Phi Thương sáo trang trước đã.

Sắc mặt của viện chủ Diệp Hoằng chuyển từ trắng bệch tới xanh mét, hai tay run run nắm chặt phát ra tiếng “rắc rắc “, ông ta cũng hiểu rõ thanh kiếm khí ngũ phẩm Sương Hồng không thể phá nổi lớp phòng ngự của Điền Mộ vì bộ sáo trang Tử Mạch Phi Phương đã thuộc về đẳng cấp của ngươi tu sĩ Kim Đan kỳ.

Nhưng bây giờ ông ta cũng đã lâm vào thế cưỡi hổ rồi, muốn xuống cũng khó. Nếu cứ để yên vậy không đánh mà đã thua thì Thiên Cơ viện cũng hoàn toàn kết thúc rồi!

Lúc lâu sau, Diệp Hoằng mới cắn răng mà nói: “ Diệp Hoằng xin thỉnh giáo cao chiêu của sư huynh! “
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK