Phong Nhược cũng không lập tức trở về chỗ bí ẩn có Mộc linh thạch ở tiểu cộc kia mà đi thẳng một đường về phía bắc, hướng tới Bắc Phong mà đi, hơn nữa còn cố tình lưu lại nhiều manh mối. Hắn dám chắc với tính cách hống hách ngang ngược của đám người Sở Thiên thì chỉ cần ba người kia nói ra việc này họ nhất định sẽ mang theo thật nhiều người tới vây bắt mình. Lúc này nếu lẩn trốn trong tiểu cốc kia sẽ có tỉ lệ lớn bị bắt, dù Đông Phong rất rộng lớn nhưng nếu cẩn thận tìm kiếm thì cũng không vấn đề gì.
Mà hiện tại hắn đi tới Bắc Phong là để dẫn dắt hướng truy tìm đám người Sở Thiên ra khỏi Đông Phong, dù sao viên Mộc linh thạch kia cực kỳ quan trọng với hắn, bằng bất cứ giá nào cũng không để bọn họ phát hiện.
Tất nhiên Phong Nhược cũng không lo lắng cho tương lai của mình, bởi Đông Phong và Bắc Phong chính là phạm vi hoạt động của đệ tử Thiên Cơ viện, đám người Sở Thiên nếu khua chiêng gõ trống đi tới nơi này nhất định sẽ làm đệ tử Thiên Cơ viện căm ghét.
Nếu như bình thường thì thôi, nhưng Phong Nhược nhớ rất rõ ràng Sở Thiên không lâu trước đây từng tuyên bố Tây Phong cốc chính là địa bàn của Thiên Xu viện, Phong Nhược không tin đệ tử đời thứ ba Thiên Cơ viện sẽ nuốt xuống mối hận này! Chỉ cần đệ tử hai viện Thiên Cơ Thiên Xu khai chiến thì hắn sẽ an toàn hơn nhiều.
Còn một loại trường hợp nữa là Thiên Cơ viện yếu thế trước Thiên Xu viện, chỉ có thể dương mắt nhìn Thiên Xu viện hoành hành, nhưng tỉ lệ này có thể nói là rất nhỏ. Do vì Thiên Cơ viện cùng Thiên Xu viện bất hòa đã lâu, nếu chỉ một mình Sở Thiên có thể áp chế cả Thiên Cơ viện thì có chút khó tin, dù sao theo Phong Nhược nhận thấy cao tầng Thanh Vân tông có rất nhiều cử chỉ ngầm đồng ý cho đệ tử đời thứ ba xảy ra tranh chấp. Mặc dù hắn không rõ ràng nguyên nhân trong đó lắm nhưng cũng dám khẳng định việc này có liên quan đến mâu thuẫn của một tầng lớp cao hơn.
Phong Nhược chạy một mạch tới Bắc Phong, sau đó dừng lại ở một vách núi có tầm nhìn tốt, hắn muốn ở chỗ này chờ đám người Sở Thiên, nhưng không phải để cùng bọn hắn đánh nhau mà muốn nhờ ngọn núi này làm bọn hắn lẫn lộn hoang mang.
Vì địa hình Bắc Phong hung hiểm khó lường hơn Đông Phong nhiều, rừng cây càng thêm um tùm rậm rạp, Phong Nhược tự tin rằng dù cho Sở Thiên mang theo năm mươi người tới đuổi bắt hắn cũng không có cách nào tìm được hắn ở loại địa hình này, hắn ở thể ở đây chịu thiệt thòi nhưng đám Sở Thiên cũng phải ăn thật nhiều đau đớn.
Mà đây là phương pháp giải quyết tốt nhất hắn nghĩ tới, chỉ một chữ “Kéo” ( kéo dài thời gian )
Nghĩ tới lần thu hoạch ngoài ý muốn này Phong Nhược lại không nhịn được mà nở một nụ cười, tiểu tử Mã Viễn kia thật là vô cùng đáng yêu, nói hắn giao tất cả Ngũ Hành thạch ra hắn liền thậ thàt giao ra toàn bộ, chừng sáu mươi ba viên, ngược lại thì tên Hề Ngọc Kiều kia cũng khá giảo hoạt, chỉ lấy ra có mười lăm viên, Lương Thực cũng có tới bốn mươi mốt viên, chính mình sẵn có năm viên nữa, tài sản bây giờ của hắn tự dưng tăng lên rất nhiều, tất cả có tới một trăm hai mươi bốn viên, con như trả tiền con Bạch Vũ hạc kia tám mươi viên vẫn còn dư lại được bốn mươi bốn viên.
Con số này trước kia dù Phong Nhược nằm mơ cũng không tới.
Trừ cái đó ra còn một thứ nữa là thanh kiếm khí nhất phẩm, mặc dù không phải thuộc loại cao cấp như Long Tuyền phẩm nhưng so với Ánh Nguyệt đoản đao của hắn mạnh hơn gấp mấy lần, nhất là chỉ cần hắn có đủ pháp lực liền có thể tiếp tục sử dung Ngũ Hành thạch tinh luyện, cách này cực kỳ hữu hiệu để tăng cường sát thương của kiếm khí.
Làm Phong Nhược trong lòng thỏa mãn hơn nữa là hắn ngoài ý muốn lấy được tâm pháp Thanh Vân quyết tầng thứ hai, như vậy thì trong một khoảng thời gian rất dài nữa hắn không phải vì chuyện không có tâm pháp tu luyện mà lo lắng rầu rĩ.
Lúc này mặt trời đã ngả về phía tây, hoàng hôn đang buông xuống, Phong Nhược vẫn tiếp tục đợi nhưng lại không thấy đám người Sở Thiên tới đuổi bắt mình, điều này làm hắn thấy rất kỳ quái, điều này hoàn toàn không giống với tính cách của đám ngang ngược hống hách đó.
Suy nghĩ hết thảy, Phong Nhược quyết định trở về Chủ Phong Thanh Vân sơn thăm dò một chút, chỉ là còn cần phòng bị bọn Sở Thiên âm thầm mai phục.
Phong Nhược triệu hồi Bạch Vũ hạc tranh thủ lúc trời còn sáng mà hướng về phía Chủ Phong bay tới, nếu chờ thêm một lát trời tối thì sẽ không kịp, cũng do Bạch Vũ hạc có một điểm xấu là không thể phi hành trong bóng tối, chỉ có những thú cưỡi chiến đấu kia mới không bị điều này ảnh hưởng.
Sau khi màn đêm hoàn toàn bao phủ thì Phong Nhược cũng tới được Chủ Phong Thanh Vân tông, nhưng làm cho hắn cảm thấy kỳ quái là hắn không gặp bất kỳ ai chặn lại, cho đến khi tới được chỗ ở của mình thì bị tình hình đang diễn ra làm cho giật mình!
Hắn nhận thấy cái chòi bằng trúc hắn khổ cực xây dựng đã sớm biến mất, mà cách đó không xa thì mười mấy đệ tử đời thứ ba Thanh Vân tông đang ngồi xung quanh một đống lửa lớn nói chuyện, dường như mỗi người đều rất hưng phấn.
Phong Nhược vốn cho rằng những người này là tay chân của Sở Thiên, nhưng rất nhanh qua ánh lửa mà hắn phát hiện được trong số này lại có đám Khúc Vân, Khổng Phi, Đường Thanh, còn những người khác cũng đều là đệ tử của Thiên Cơ viện, không có ai là người của Thiên Xu viện.
“ Kỳ lạ? Chẳng lẽ Sở Thiên có bản lĩnh lớn như vậy, có thể sai khiến người Thiên Cơ viện đuổi giết mình?” Phong Nhược buồn bực trong lòng, nhưng sau đó lại cảm thấy việc này khó có thể xảy ra, không cần nói tới việc mâu thuẫn của hai viện từ trước đó mà qua việc Khúc Vân bị Sở Thiên cướp đi linh tuyền cấp thấp hai bên đã khó thể hòa bình.
Phong Nhược nghĩ đến đây thì hơi do dự một lát, liền bước ra đi về phía trước, hắn vừa xuất hiện thì đám người Khúc Vân đã phát hiện được hắn, chỉ do trời tối nên bọn hắn không nhận ra người tới là ai.
“ Người tới là ai?” Có mấy người vừa rút kiếm khí vừa hét lên.
“ Hắc hắc! Là Phong Nhược sao? “ Khúc Vân cười hắc hắc, ngăn những người kia không ra tay “ Bây giờ chỉ có ngươi mới có thể chạy đến nơi này thôi!”
“ Quả nhiên là không qua mắt được Khúc sư huynh!” Nghe được lời nói của Khúc Vân cũng làm Phong Nhược yên tâm trở lại, vội vàng đi về phía trước mấy bước, sau đó đứng ngoài mọi người tầm mười bước khom người chắp tay nói! “ Phong Nhược xin chào các vị sư huynh, thật hiếm khi các vị sư huynh vui vẻ như vậy, chẳng lẽ mượn đêm trăng ở đây nướng thịt sao?”
Phong Nhược vừa dứt lời cả đám bỗng cười thật to, mà sự xấu hổ trước đó cũng theo đó biến mất không còn.
“ Ha Ha! Phong Nhược, quả nhiên là ngươi đánh tên Lương Thực kia trở thành một cái đầu heo, làm cho bực bội trong lòng ta giải phóng rất nhiều! “ Khúc Vân cười lớn đi tới, vỗ mạnh hai cái vào vai Phong Nhược, sau đó kéo hắn đến trước đám lửa giới thiệu với mọi người.
“ Các vị! Đây là thành viên mới của tiểu đội săn thú chúng ta tên là Phong Nhược, mặc dù hắn chưa phải là đệ tử Thanh Vân tông nhưng rất đáng tin cậy, sau này mong mọi người quan tâm giúp đỡ một chút, không để cho những tên đệ tử Thiên Xu viện kia tiếp tục hống hách nữa!”
“ Không tệ! Đám người Thiên Xu viện Sở Thiên còn dám ngang ngược thì nên đánh cho chạy ngược về như ngày hôm nay, xem bọn họ còn dám hống hách không!” mọi người đều la to lên, mỗi người đều rất hưng phấn vui vẻ.
Thấy cảnh này Phong Nhược không nhịn được mỉm cười một chút, quả nhiên mọi chuyện không khác dự đoán của hắn lắm, xem ra việc đám người Sở Thiên đó không đi đuổi bắt mình là do phải đánh nhau cùng đệ tử Thiên Cơ viện.
Lúc này Khúc Vân tiếp tục giới thiệu Phong Nhược với mấy người còn lại, mỗi người bọn họ đều có đội ngũ săn thú của riêng mình, nhưng cũng có lúc sẽ hợp tác cùng đội ngũ của Khúc Vân.
Sau khi chào hỏi xong một lượt, Khúc Vân mới kể lại cho Phong Nhược toàn bộ chuyện xảy ra hồi xế chiều, hóa ra hắn còn đánh giá thấp sự ngang ngược của đám người Sở Thiên, sau khi ba người Mã Viễn chịu thiệt thòi lớn trở về Thiên Xu viện không lâu, Sở Thiên tự mình mang theo mấy chục đệ tử Thiên Xu viện giữa ban ngày ban mặt kéo tới Thiên Cơ viện.
Sau khi biết được chỗ ở của Phong Nhược đám Sở Thiên liền phóng lửa đốt căn tròi trúc của hắn chay thành than, sau đó tiếp tục phá hủy hơn mười ruộng lúa Hương Linh gần đó, thậm chí còn giết chết mười mấy con Tuyết Linh tằm.
Loại khiêu khích này lập tức chọc giận đệ tử Thiên Cơ viện, hai bên rất nhanh xảy ra mâu thuẫn, rồi từ đó bùng nổ lên cuộc hỗn chiến, chẳng qua đến cuối cùng viện chủ Thiên Cơ viện xuất hiện quát mắng tất cả một trận, rồi sau đó giải tán tất cả.
Nhưng hiển nhiên trong chuyện ngay Thiên Cơ viện chiếm được ưu thế, mà đám người Khúc Vân tập trung ở lại đây cũng vì phòng ngừa đám Sở Thiên không cam lòng nhịn nỗi hận này âm thầm mai phục ở đây để trả thù Phong Nhược.
Nghe được toàn bộ sự việc, Phong Nhược rất cảm kích, vội vàng cám ơn đám người Khúc Vân, cho dù như thế nào thì lần này hắn cũng nhờ những người chủ lực Thiên Cơ viện này tránh được nhiều phiền phức.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK