“Thanh Loan thủ trạc à! Hắc hắc! “
Phong Nhược vừa cùng Lam Lăng trao đổi xong không chờ được nhanh chóng đeo Thanh Loan thủ trạc vào cổ tay, sau khi hắn dùng một chút pháp lực truyền vào kích hoạt cái vòng thì lập tức có cảm giác một dòng nước ấm áp lưu chuyển khắp toàn thân, vượt xa tác dụng của Phi Phượng thủ trạc mang lại, cảm giác thoải mái này thật khó diễn tả bằng lời.
Phong Nhược dựa vào kinh nghiệm đeo Phi Phượng thủ trạc mà đoán rằng do Thanh Loan thủ trạc này thích hợp cho nam tử sử dụng nên khi hắn đeo vào hiệu quả tăng lên thêm ba phần. Nói cách khác hắn không cần sử dụng tới tác dụng gia tăng của đôi giày vẫn có thể dùng một chiêu mà đánh bại được Vi Đà.
Tất nhiên hắn không quên truyện quan trọng trước mắt, sư tỷ Lam Lăng biết mình có Phi Phượng thủ trạc chắc do sư phụ của mình nói cho nàng, không chừng nàng biết tung tích hiện nay của sư phụ mình?
Nhưng Phong Nhược còn chưa cần mở miệng hỏi dường như Lam Lăng đã đoán được ý của hắn, lạnh lùng nói: “Sư thúc hiện giờ chưa thể xuất hiện, nàng đang bị kẻ thù theo dõi, về sau ngươi đi theo ta là được rồi! Thế nhưng ngươi mà dám gia nhập vào Thiên Xu viện ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi! Được rồi, ngươi đi đi! “
“Ách! “ Phong Nhược há miệng rồi lại đóng vào, cũng không nói suy đoán kinh người kia của hắn ra. Dù sao Phong Nhược cũng chỉ là một tiểu tử Luyện Khí sơ kỳ thấp cổ bé họng mà thôi, đừng nói đến viện chủ Thiên Cơ viện cao cao tại thượng mà ngay cả đến vị Lam sư tỷ trước mặt cũng không để hắn vào mắt. Sở dĩ nàng quan tâm tới mình một chút chắc cũng do nể mặt mũi của sư phụ mình.
Phong Nhược khẽ gật đầu một cái rồi xoay người rời đi, tuy có thể nói là bị người coi thường nhưng việc đổi được Thanh Loan thủ trạc là việc rất tốt. Cái vòng tay này ít ra cũng có thể dùng tới tận Trúc Cơ kỳ.
Nhưng sau một hồi vui vẻ Phong Nhược lại có chút bất an, trong đầu không ngừng hiện ra cảnh tượng ngày đó Sở Thiên và thiếu chủ Ngự Thú điện cùng xuất hiện ở chợ phiên Thiên Nãng sơn. Sau đó tất cả đệ tử Thanh Vân tông có mặt ở chợ phiên đều bị tập trung lại, trong này chắc chắn có điều đáng ngờ!
Còn nữa, lần này Khúc Vân trở lại ánh mắt láo liên. Khi mình hỏi hắn tình hình càn quét Thi Quỷ thì hắn lảng tránh che dấu, có phải hắn biết được điều gì không?
“ Chưởng môn bị tập kích, trọng thương không tỉnh, tín vật lại bị mất, viện chủ hai viện tỷ thí, trưởng lão Ngự Thú điện phán xét! Ngự Thú điện! “ Phong Nhược nhíu mày. Tuy chuyện thay đổi chưởng môn này không liên quan gì tới hắn nhưng nếu lời đồn Thiên Cơ viện sẽ bị sát nhập vào Thiên Xu viện là thật, đám Khúc Vân có thể không sao nhưng hắn nhất định là người xui xẻo nhất. Đám người Sở Thiên Mã Viễn nhất định không bỏ qua cho mình!
“ Xem ra mình phải chuẩn bị trước mới được! “
Phong Nhược nghĩ đến đây thì không quay lại đại điện Thiên Cơ viện nữa mà lấy ra Thương Ngọc điêu bay thẳng một đường tới Bắc Phong. Sau khi tới Bắc Phong hắn liền hạ xuống, xác định chắc chắn không có người theo dõi mới lao thật nhanh về hướng Đông Phong.
Nửa canh giờ sau, Phong Nhược đã xuất hiện bên trong không gian chứa viên Mộc linh thạch. Sở dĩ hắn tới nơi này vì phòng ngừa việc viện chủ Thiên Cơ viện sẽ thất bại trong cuộc tỷ thế, nếu vậy hắn sẽ nhân cơ hội đại loạn này mà tranh thủ bỏ đi, thế còn tốt hơn là bị đám người Sở Thiên Mã Viễn lăng nhục. Chỉ là hắn không có cách nào mang theo viên Mộc linh thạch này rời đi do nó sinh trưởng dựa vào những rễ cây này, nếu hắn thẳng tay lấy xuống chắc chắn sẽ gây tổn thương cho nó, thậm chí còn có khả năng trở thành linh thạch bình thường.
Nhưng nếu muốn bỏ chạy mà để lại viên Mộc linh thạch này lại thì hắn không cam lòng, cho nên quyết định mạo hiểm một lần kích hoạt toàn bộ Ngũ Hành thạch mộc thuộc tính có trên người! Làm vậy chắc chắn viên Mộc linh thạch này sẽ lớn thêm một chút.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, Phong Nhược liếc nhìn còn Kên Kên vẫn còn là linh thú cấp hai kia một cái rồi chợt rút Thanh Phong kiếm mở rộng gấp đôi cửa vào không gian này, sau đó lao ra ngoài tìm Ngân Giáp tri thù.
Hiện giờ Ngân Giáp tri thù không còn dám tấn công Phong Nhược nữa, thậm chí địch ý còn giảm xuống rất nhiều do hắn thỉnh thoảng lại đưa cho con nhện ít thức ăn.
Mà lần này Phong Nhược trốn đi không có cách nào mang nó theo, ở chung dài như vậy cũng sinh chút tình cảm nên Phong Nhược muốn đưa tới cho nó một ít chỗ tốt. Sau khi viên Mộc linh thạch hấp thu hết tinh hoa của Ngũ Hành thạch nhất định sẽ có thật nhiều linh khí tràn ra, chỉ dựa vào con Kên Kên cấp hai này sẽ không hấp thu hết được, đã như vậy thì đưa tặng cơ hôi này cho con Ngân Giáp còn hơn.
Khi Phong Nhược tìm thấy con Ngân Giáp tri thù ở một góc thì hắn ta còn đang hưởng thụ thức ăn ngon! Phong Nhược chợt nhớ ra mình chưa có cách nào trao đổi được với con nhện này.
Dưới tình thế quá cấp bách Phong Nhược bèn tiến lên phía trước đánh bay thi thể linh thú mà con nhện đang ăn đi sau đó ném cho nó một viên Ngũ Hành thạch. Nếu con Kên Kên kia chịu ăn thứ này chắc con Ngân Giáp tri thù này hẳn cũng thích nó mới đúng!
Quả nhiên không ngoài dự đoán, con Ngân Giáp tri thù không do dự nuốt trọn viên Ngũ Hành thạch kia, không những thế còn bước một bước nhỏ về phía trước.
Thấy cách này hiệu quả, Phong Nhược lại ném thêm một viên Ngũ Hành thạch vào chỗ cách Ngân Giáp tri trù không xa, con nhện này sau khi được ăn món ngon lại bò lên ăn hết.
Cứ thế, Phong Nhược sau khi tốn tầm mười mấy viên Ngũ Hành thạch mới đưa con Ngân Giáp tri thù này tới không gian chứa viên Mộc linh thạch. Mà vừa đến nơi này con nhện ngoan ngoãn đứng im một chỗ, nhìn dáng vẻ của nó dường như đang hấp thu linh khí dồi dào ở đây.
Phong Nhược nhanh chóng bịt kín cửa vào nơi này lại, chuyện đó cũng không có gì khó khăn mà chỉ cần đổ bùn đất đá vụn trong túi càn khôn ra là xong!
Xử lý xong hết thảy, Phong Nhược không quan tâm tới con nhện cùng Kên Kên kia nữa mà bắt đầu kích hoạt Ngũ Hành thạch thuộc tính mộc. Do trong tay hắn còn tới bảy tám chục viên Ngũ Hành thạch mộc thuộc tính nên sẽ phải mất thời gian mấy canh giờ mới kích hoạt được hết, cũng may là cuộc tỷ thí quyết định vận mệnh Thiên Cơ viện này mai mới bắt đầu.
Một hơi kích hoạt hết mười viên Ngũ Hành thạch một thuộc tính, Phong Nhược lại xem xét viên Mộc linh thạch kia, thế nhưng nó không có biến đổi gì nhiều. Điều này làm cho hắn có chút bất đắc dĩ, xem ra muốn nó tiếp tục trưởng thành thì càng ngày phải dốc càng nhiều vốn liếng.
Thoáng khôi phục một ít pháp lực Phong Nhược lại tiếp tục kích hoạt, nhưng đến khi những tinh hoa này đều bị hấp thu hết nhìn lại viên Mộc linh thạch vẫn như cũ không hề thay đổi.
Mãi đến khi kích hoạt hết năm mươi viên Ngũ Hành thạch mộc thuộc tính, viên Mộc linh thạch này vẫn chưa xảy ra biến đổi gì, Phong Nhược được bắt đầu nghi ngờ rồi, đúng ra là đau lòng mới phải, đây là năm mươi viên Ngũ Hành thạch đấy! Một gia tài không hề nhỏ, giống như nước đổ lá khoai vậy ai mà chịu nổi đây!
“Làm sao đây phải làm sao đây ? “
Phong Nhược thất vọng nghĩ thầm, nếu hắn kích hoạt toàn bộ những viên Ngũ Hành thạch mộc thuộc tính còn lại chẳng phải hắn sẽ biến thành nghèo rớt mồng tơi sao?
Suy tư một lúc, cuối cùng Phong Nhược vẫn cắn răng quyết định, liều mạng! Ít nhất vật này thật sự hấp thu được tinh hoa trong Ngũ Hành thạch! Dù không xảy ra biến đổi gì nhưng nhất định không hề lãng phí!
Sau khi Phong Nhược dùng một hơi kích hoạt tất cả Ngũ Hành thạch mộc thuộc tính thì một chùm ánh sáng cực kỳ chói mắt lóe lên rồi vụt qua mặt hắn. Chỉ một chút này thôi đã khiến hắn mất đi thị lực, bằng bản năng mà Phong Nhược cảm nhận được một luồng linh khí dồi dào gấp mấy lần trước đập tới, chưa cần hắn hấp thu đã tự động chảy ngược vào trong thân thể của hắn.
Mà luồng linh khí dư thừa mạnh mẽ này làm cho pháp lực trong cơ thể lập tức đầu hàng vô điều kiện, hoàn toàn đầu hàng. Kết quả của việc này chính là luồng linh khí này như ngựa hoang đứt cương xông loạn xạ trong cơ thể hắn, loại đau đớn khó có thể tưởng tượng này tí nữa làm cho Phong Nhược ngất đi.
Cũng may, trên chiến trường hắn từng bị thương vô số lần, cũng có sức chống cự đối với loại đau đớn này nên miễn cưỡng chịu đựng được!
Luồng linh khí mạnh mẽ này chẳng qua chỉ vòng đi vòng lại trong cơ thể Phong Nhược mấy lần liền tán ra ngoài, lúc này hắn cũng hơi hơi khôi phục được chút thị lực.
Đập vào mắt Phong Nhược đầu tiên chính là thật nhiều tia sáng rực rỡ đang chuyển động, hoàn toàn có thể nhận ra những tia sáng này cũng chuyển động ra vào trong thân thể của Kên Kên cấp hai cùng Ngân Giáp tri thù, chắc chắn bọn nó cũng được hưởng thụ chuyện tốt này.
Đáng tiếc là trình độ cứng cáp của thân thể Phong Nhược không cách nào so sánh được với chúng, chắc chắn không lấy được nhiều chỗ tốt như bọn nó.
Khoảng chừng mươi hơi thở trôi qua thì vầng sáng này cuối cùng cũng rút đi mà Phong Nhược cũng đã quen với ánh sáng ở nơi này. Nhưng khi hắn nhìn lại viên Mộc linh thạch kia lần nữa thì không khỏi hoảng sợ mất hồn mất vía!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK