• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Hắc! Thú cưỡi chiến đấu vẫn mạnh mẽ hơn nhiều! “

Phong Nhược cưỡi con Kên Kên cấp hai mới mua kia bay đi trong đêm tối, bây giờ thì hắn đang rất kích động, con Kên Kên này quả thật là mạnh mẽ hơn Bạch Vũ hạc rất nhiều, chẳng những to lớn gấp đôi Bạch Vũ hạc mà sức lực cũng rất lớn, đôi cánh mạnh mẽ kia mỗi lần vung lên như gió gào thét vậy, không trách được tốc độ nó lại nhanh như thế!

Tất nhiên ưu điểm lớn nhất của con Kên Kên này chính là có thể chiến đấu, với những móng vuốt to cỡ cánh tay của trẻ con hay cái mỏ hung hãn kia Phong Nhược tin rằng nó có thể tiêu diệt tất cả các loại linh thú từ cấp hai trở xuống.

Phong Nhược quay đầu lại nhìn chợ phiên Thiên Đãng sơn đang được đủ các vầng sáng từ trận pháp bao phủ, thầm nghĩ đây quả là một nơi thật tốt, nhưng nếu không có Ngũ Hành thạch thì cũng chỉ có thể đứng nhìn mà thèm rỏ rãi thôi.

Hôm nay hắn có thể mua được con Kên Kên cấp hai cùng bộ Tuyết Tằm sáo trang này có thể nói dựa phần lớn vào sự may mắn, nếu không phải hắn cướp bóc đám người Mã Viễn, nếu không phải Khúc Vân không nhận lại số tiền Bạch Vũ hạc thì hắn muốn kiếm đủ hơn ba trăm viên Ngũ Hành thạch như vậy cũng phải mất tới mười mấy năm.

“ Xem ra không nên đắc ý quá sớm! Thời gian sau này sợ rằng sẽ rất khó khăn! “ Phong Nhược thầm nghĩ, mặc dù còn có vị sư phụ trên trời rơi xuống kia kia âm thầm trợ giúp hắn gia nhập Thanh Vân tông nhưng tu hành vẫn phải dựa vào sự cố gắng của hắn, nhất là còn phải đề phòng đám người Mã Viễn đang hận mình thấu xương nữa.

Vừa nghĩ Phong Nhược vừa cưỡi Kên Kên bay về phía Thanh Vân sơn, cũng may là lúc trước hắn đã nhớ rõ đường đi nếu không thì dưới ánh sao le lói như vậy không có cách nào đi được.

Cứ bay liên tục như vậy sáu, bảy trăm dặm thì trời đã bắt đầu sáng, với thể lực của con Kên Kên cấp hai này thì có thể tiếp tục bay bốn năm trăm dặm nữa nhưng Phong Nhược không lỡ làm con bảo bối này của hắn bị mệt chết, dù sao thì bay liên tục như vậy sẽ nhanh chóng làm con Kên Kên này cạn kiệt thể lực, về sau còn có thể ảnh hưởng đến tuổi thọ của nó.

Dĩ nhiên là đám Khúc Vân không quan tâm tới điều này, sâu trong tiềm thức của bọn hắn đều chỉ coi Bạch Vũ hạc hay Kên Kên là thú cưỡi thay thế tạm thời, đến khi bọn hắn trở thành tu sĩ Trúc Cơ kỳ thì sẽ tự mình thuần phục một con thú cưỡi xuất sắc, đó mới là đồng đội cả đời của bọn hắn.

Nhưng Phong Nhược làm sao có thể so sánh với bọn họ đây, tất nhiên là hắn phải chăm sóc cẩn thận cho con Kên Kên này rồi!

Phong Nhược mượn những tia sáng yếu ớt lúc ban mai mà tìm được một tiểu cốc khá yên tĩnh, sau đó ra lệnh cho con Kên Kên hạ xuống đó.

“ Ồ! Linh khí ở nơi này cũng không tệ! “ Sau khi đặt chân xuống tiểu cốc, Phong Nhược hít sâu một hơi rồi đánh giá, linh khí nơi này đã gần bằng Chủ Phong của Thanh Vân sơn, nếu như có người phàm sinh sống ở chỗ này thì muốn đạt được trăm năm tuổi thọ cũng không phải là việc khó.

“ Này! Cho ngươi! “ Phong Nhược lấy từ trong túi càn khôn một viên Ngũ Hành thạch thấp phẩm đút cho con Kên Kên luôn giữ dáng vẻ lạnh lùng kia, con Kên Kên cấp hai này mỗi tháng chỉ cần dùng một viên Ngũ Hành thạch thấp phẩm là được, nhưng hiện tại trong túi Phong Nhược còn cả trăm viên, tất nhiên là không để thú cưỡi mình chịu khổ rồi.

Con Kên Kên này cũng có linh tính rất cao, một ngụm nuốt trọn viên Ngũ Hành thạch Phong Nhược đưa xong kêu khẽ một tiếng, làm ra bộ dáng rất hài lòng.

“ Hắc! Như vậy mới đúng chứ! Đừng lúc nào cũng làm mặt lạnh như vậy, a, ta quên mất là ngươi cũng không có mặt! “ Phong Nhược lẩm bẩm, không quan tâm xem con Kên Kên kia nghe có hiểu hay không mà tiếp tục lấy ra một viên Ngũ Hành thạch ném cho nó.

Kết quả là sau khi con Kên Kên nuốt hết viên Ngũ Hành thạch thứ hai này thì tiếp tục nhìn Phong Nhược với ánh mắt mong đợi, dường như chưa thỏa mãn vậy.

“ Ặc! Không thể thế được! Ngươi chưa no sao? “ Phong Nhược lại bị dọa cho hết hồn, lúc nãy do tâm trạng khá tốt nên hắn mới đút liên tiếp 2 viên Ngũ Hành thạch cho con Kên Kên, nhưng cứ liên tục như thế chẳng phải làm hắn nghèo kiết sao!

“ Được rồi được rồi! Hết rồi, thật sự là hết rồi mà! “ Phong Nhược đáng thương xoa hai tay, nhưng trong lòng thì thầm rủa xả tên Đinh Hiên kia một trận! Tên gian thương khốn khiếp! Còn nói cái gì mà huyết mạch thuần chủng Kên Kên cấp hai, thế nào mà mua về lại giống như cái thùng ngốn cơm thế này! Không phải loại này mỗi tháng chỉ cần ăn một viên Ngũ Hành thạch là được sao?

Phong Nhược cuối cùng cũng chịu thua trước ánh mắt long lanh mong chờ của con Kên Kên kia : “ Được rồi! Đây là viên cuối cùng đó! Nhớ nhé! Đây là viên cuối cùng rồi! Muốn ăn nữa thì đợi ngày mai, à không! Tháng sau! “

Đau lòng lấy thêm một viên Ngũ Hành thạch ném cho con Kên Kên cấp hai, Phong Nhược trong lòng cực kỳ buồn bực! Cứ tiếp tục như vậy thì Ngũ Hành thạch hắn kiếm được còn không đủ dùng nữa!

Thật may là con Kên Kên này không tiếp tục đòi nữa mà hai mắt khẽ khép lại gật gù, giống như buồn ngủ vậy!

“ Cái tên lười này..., ăn no lại ngủ, còn thoải mái hơn chủ nhân người nhiều! “ Phong Nhược dở khóc dở cười nói, sau đó thu con Kên Kên vào trong phong ấn hoàn – chỗ nghỉ ngơi của thú cưỡi, cũng may là hiện giờ hắn không gấp rút trở về, ở lại tiểu cốc này mấy canh giờ cũng không được.

Nhìn khắp xung quanh một chút Phong Nhược liền phát hiện gần đó có một con sống nhỏ, hắn nhanh chóng chạy tới, sau đó lột sạch quần áo trên người linh hoạt nhảy xuống, hắn vẫn chưa thay bộ Tuyết Tằm sáo trang mới do trên người còn lưu lại mùi hôi thối của đám Thi Quỷ hôm qua, hắn không muốn Tuyết Tằm sáo trang còn mang theo hương thơm ngan ngát bị mùi hôi thối làm ô uế!

Do mặt trời còn chưa lên cao nên nước sông này vẫn còn lạnh như băng, nhưng thể chất Phong Nhược mạnh hơn trước kia nhiều nên chỉ cảm thấy khoan khoái trong người, vô cùng thỏa mái!

Nhưng trong lúc hắn đang cực kỳ hào hứng tắm rửa thì đột nhiên một cánh tay trắng bệch chậm rãi đưa tới trước mặt hắn!

Phong Nhược ngây ngại trong chốc lát, cho đến khi cánh tay trắng bệch nhích tới gần hắn thêm một chút hắn mới kêu to “ A A A A “ để nguyên cả người trần như nhộng chạy vội lên bờ!

“ Thi Quỷ! Thi Quỷ ghê tởm! “ Phong Nhược bây giờ không sợ mà cảm thấy cực kỳ ghê tởm, vô cùng ghê tởm, hắn vốn định nhờ nước sông này mà rửa sạch mùi hôi thối của Thi Quỷ, bây giờ thì hay rồi, con sông này còn ngâm một con Thi Quỷ trong đó.

Phong Nhược rút kiếm khí ra hung hăng lao tới! Thật là độc ác mà! Quá đáng ghét mà! Dám làm ta tụt hứng, dù ngươi có là Thi Quỷ loại gì thì cũng đi chết đi!

“ Cứu...cứu...ta....”


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK