“Phong Nhược! Ngươi thật sự không có việc gì chứ? Thật là không bị yêu nữ quấn thân à? “
Trên bầu trời rộng lớn bao la, nhóm bốn người Phong Nhược khống chế linh thú phi hành của mình bay về phía Thanh Vân sơn.
Lần đi săn thú này Phong Nhược vẫn để Minh Khê ở lại trong tiểu trấn. Do Minh Khê từng bị thương ở khu vực gần Thanh Vân sơn, hắn không chắc kẻ địch của nàng còn tiếp tục đuổi giết nàng hay không. Thế nên dù biết thực lực Minh Khê rất mạnh nhưng hắn vẫn không dám mạo hiểm thử nghiệm! Đương nhiên là chiếc phong ấn hoàn kia vẫn được hắn cầm theo, Ngân Giáp Thiên Chu bên trong khi đi săn là sự giúp đỡ rất lớn!
“Không có việc gì mà! Ta đã nói cả trăm lần rồi, tên tiểu tử Đường Thanh nhà ngươi có phải nghĩ đến yêu nữ mà phát điên rồi không! “ Phong Nhược hướng về phía Đường Thanh ở cách đó trăm trượng hét ầm lên. Đêm qua tia sáng lạnh kia dung nhập vào trong Thanh Phong kiếm nên hắn không có cách nào giải thích cho thỏa đáng. Cuối cùng trở thành trò cười cho mọi người trêu chọc.
Thế nhưng Phong Nhược cũng rất tò mò, sau chuyện đó hắn đã kiểm tra Thanh Phong kiếm rất kỹ càng nhưng không phát hiện được điều gì bất thường cả. Ngược lại mầm cây nhỏ trong Mộc linh thạch lại hơi héo đi một chút, chắc muốn khống chế tia sáng kia cần rất nhiều năng lượng. Điều này làm hắn rất đau lòng, không biết phải tốn bao nhiêu viên Ngũ Hành thạch mới khôi phục nó trở lại như cũ được.
Dĩ nhiên không phải Phong Nhược không thu được gì. Theo biểu hiện của tia sáng thì Phong Nhược đoán rằng nó là một loại ký sinh trong cây linh mộc thế nên mới làm cho cây linh mộc hai trăm năm tuổi kia bị khô héo đến chết, cũng vì pháp lực của hắn ẩn chứa hơi thở của Mộc linh thạch nên mới hấp dẫn được tia sáng này xuất hiện.
Sau khi kết luận được điều này, Phong Nhược ngay lập tức biết rằng nếu hấp dẫn toàn bộ tia sáng ra ngoài không chừng sẽ cây linh mộc này sẽ khôi phục lại sự sống. Tuy nhiên bây giờ hắn không có cách nào tiếp tục xử lý tia sáng này, đành chờ đợi Mộc linh thạch khôi phục như cũ rồi mới tiếp tục thử được.
Mà lúc này câu nói của Phong Nhược làm cho Đường Thanh và Bành Việt cười lên một tràng quái dị, ngay cả Lam Lăng cũng không kìm được hơi cười cười. Dù đêm qua Phong Nhược có vẻ ngây người một lúc nhưng dáng vẻ đó làm cho họ không khỏi buồn cười.
Vì con Kên Kên của Phong Nhược hiện nay đã là linh thú cấp ba nên không chỉ tốc độ mà uy áp cũng tăng lên rất lớn. Nó chẳng những có thể chống lại con Ngân Sắc đại điêu của Lam Lăng mà hai con Kên Kên của Đường Thanh và Bành Việt cũng phải tránh ngoài trăm trượng.
Tâm lý Bành Việt đã ổn định lại, dù sao thì hắn và Phong Nhược chỉ mới biết nhau, thế nhưng Đường Thanh lại ghen tỵ muốn chết đi được. Không phải thế chứ, Phong Nhược chỉ mới tới Thanh Vân tông một năm trước thôi vậy mà có cả linh thú phi hành cấp ba! Điều này làm cho một người tu luyện mười mấy năm, luôn luôn được gọi là cao thủ tu đạo như hắn làm sao chịu nổi?
Đương nhiên ghen tỵ thì ghen tỵ, nhưng với tính tình Đường Thanh thì hắn không phải che dấu, luôn cùng Phong Nhược đấu võ mồm, ngược lại làm cho không khí cũng vui vui!
Do lần này không cần đi vào trung tâm bảy mươi hai ngọn núi Thanh Vân sơn nên bốn người Phong Nhược không hề dừng lại chút nào, thẳng một đường mà tiến tới. Tuyết Vân điêu của Lam Lăng và con Kên Kên của Phong Nhược thì rất nhẹ nhàng, nhưng linh thú phi hành của Bành Việt và Đường Thanh có chút kham không nổi.
Thật may là trong tay Phong Nhược còn một con Thương Ngọc điêu, để cho hai người bọn họ thay phiên nhau cưỡi nên cũng không làm trễ nải hành trình. Đến khi mặt trời lặn xuống núi thì bốn người họ đã tới khu vực rìa ngoài của bảy mươi hai ngọc núi.
Bốn người Phong Nhược chọn một ngọn đồi cao hạ xuống dưới.
“Phong Nhược và Đường Thanh kiểm tra tình hình xung quanh đây một lần. Ta và Bành Việt sẽ bố trí Như sơn trận! Nhớ là không được bay quá xa, chỉ cần quan sát địa hình xung quanh đây là được! “ Hiển nhiên Lam Lăng rất có kinh nghiệm qua đêm ở nơi hoang vu nên lập tức phân phó mọi người.
“Được! Đã hiểu rồi! “ Phong Nhược hưng phấn đáp. Thật ra hắn đã rất mong chờ việc ra ngoài đi săn này từ lâu, mặc dù nguy hiểm luôn rình rập nhưng thu hoạch cũng rất nhiều. Nếu đào được một cây linh thảo cao cấp hoặc là tìm được nguyên liệu nào đó quý giá, không thì giết được một con linh thú cấp cao thì tình cảnh quẫn bách của bọn hắn sẽ được giải quyết ngay lập tức.
Sau khi bàn bạc với Đường Thanh đôi câu, một người đi phía nam một người đi về phía bắc. Lấy trận doanh làm trung tâm bắt đầu lục soát phạm vi mười dặm xung quanh.
Đây là chuyện nhất định phải làm, vì nếu qua đêm ở một nơi xa lạ không ai biết được xung quanh đây có linh thú xuất hiện hay không. Kiểm tra trước một lần có thể giảm nguy hiểm xuống mức thấp nhất.
Nơi đây đã nằm trong phạm vi của bảy mươi hai ngọn núi nên vốn không có phàm nhân nào đi vào đây được. Nhìn lại một cái thì đâu đâu cũng là rừng rậm um tùm tươi tốt, dưới ánh chiều tà giống như một bờ biển xanh biếc có vô số gợn sóng đang dập dìu.
Phong Nhược luôn để cho con Kên Kên của mình bay cách mặt đất tám mươi trượng, như thế thì vừa có thể duy trì tầm nhìn vừa có thể nhìn rõ tình hình trên mặt đất.
Không thể không nói, Kên Kên cấp ba lực lượng quả thật mạnh hơn rất nhiều. Cho dù đã phi hành nguyên một ngày, quãng đường đến hơn hai nghìn dặm nhưng vẫn không thấy lộ ra chút mỏi mệt nào. Ngồi ở phía trên có cảm giác rất vững vàng.
Đột nhiên khi Phong Nhược bay qua một thung lũng bị rừng cây hoàn toàn che lấp thì con Kên Kên hắn đang cưỡi rung mạnh cánh, nhanh chóng bay lên lên trên mười mấy trượng.
“Hả? “ Phong Nhược cả kinh trong lòng. Chắc chắn Tiểu Ngốc tử phát hiện được điều gì đó, chỉ là vật ở phía dưới làm cho một con linh thú cấp ba như nó cũng phải sợ hãi!
Cúi đầu nhìn xuống phía dưới Phong Nhược chỉ thấy được một bóng đen xẹt tới từ thung lũng kia, tốc độ nhanh vô cùng.
“Hỏng bét, không ngờ được ở rìa bảy mươi hai ngọn núi này lại gặp được linh thú cấp ba! “ Phong Nhược đang ở giữa không trung nên không cần sợ hãi con linh thú cấp ba này. Phiền phức duy nhất là con linh thú này xuất hiện quá gần vị trí trận doanh, nếu mình không phát hiện ra nó không chừng tới tối sẽ gặp phải sự tấn công.
Phong Nhược còn đang do dự không biết có nên dẫn dụ con linh thú này đi xa khỏi đây thì chợt thấy nó vọt tới phía trước, vài tiếng vang “soạt soạt “ đã thấy nó leo lên ngọn một gốc cây đại thụ cao chừng ba mươi trượng. Sau một tiếng gầm nhẹ, từ cái miệng khổng lồ của nó phun ra một chùm sáng lạnh lẽo!
Tốc độ của chùm sáng này rất nhanh, ngay cả Kên Kên cũng không tránh kịp. Dưới sự kinh hãi, Phong Nhược chỉ kịp rút nhanh Thanh Phong kiếm ra đỡ lại chùm sáng này!
Một tiếng “Keng “ vang lên, Phong Nhược như bị người ta đập thẳng một chùy vào ngực, mà bàn tay phải đang cầm Thanh Phong kiếm và cả cánh tay lập tức bị mất đi cảm giác, cùng lúc đó thì một luồng khí lạnh như băng cũng tràn vào trong thân thể hắn.
Phong Nhược chỉ có thể trơ mắt nhìn nửa người mình bị một lớp băng thật dày bao trùm! Cũng may Tiểu Ngốc tử không bị ảnh hưởng nhiều, chỉ hơi rên rỉ một chút liền bay về hướng trận doanh. Mà con linh thú kia liên tục gầm lên giận dữ, theo sát phía sau!
Nhưng Phong Nhược hiện giờ cũng không rảnh đi để ý con linh thú đáng sợ chỉ, chỉ có thể liều mạng vận chuyển pháp lực khu trừ luồng khí lạnh lẽo như băng này. Cuối cùng thì Phong Nhược cũng khống chế được luồng khí lạnh này trước khi nó xâm nhập vào trong kinh mạch, nếu không hậu quả khó mà tưởng tượng được.
Mà tiếng gầm rú của con linh thú sớm đã kinh động đám người Lam Lăng. Không quan tâm tới Như sơn trận còn đang bố trí dang dở vội vàng thả linh thú phi hành ra mà bay về phía Phong Nhược.
“Phong Nhược! Xảy ra chuyện gì thế? “ vừa nhìn thấy Phong Nhược đang bị đóng băng một nửa người cùng với con linh thú đuổi sát phía sau, sắc mặt Lam Lăng cùng Bành Việt và Đường Thanh không khỏi kịch biến!
“Không ổn! Là Hàn Băng thú cấp bốn! Ở đây sao lại xuất hiện linh thú cấp này? Bay lên phía trên đi! Phải cách mặt đất ít nhất một trăm năm mươi trượng! “ Kinh nghiệm của Lam Lăng rất phong phú, nhanh chóng nhận ra con linh thú này.
Động tĩnh lớn vậy cũng làm cho Đường Thanh từ phía xa chạy tới, thế nhưng vừa nhìn thấy con Hàn Băng thú không ngừng gầm rú phía dưới sắc mặt hắn cũng nhanh chóng kinh hoàng.
“Vận khí chúng ta không biết là tốt hay xấu nữa đây! Hàn Băng thú cấp bốn đó! He he, nếu có thể săn được nó thì ít nhất cũng kiếm được tới một ngàn năm trăm viên Ngũ Hành thạch. Đáng tiếc là chúng ta hơn ít người, nếu như có một tiểu đội săn bắt không chừng thật sự làm thịt được nó! “
Hiện giờ Phong Nhược đã vận chuyển được pháp lực trục xuất hoàn bộ hàn khí trong cơ thể ra ngoài, nhưng hắn cũng phải trả giá đắt bằng toàn bộ số pháp lực trong cơ thể mình. Nhìn lại con Hàn Băng thú vẫn còn đi tới đi lui trên mặt đất không nhịn được sợ hãi nói: “Không ngờ nó có thể tấn công từ xa, đệ đoán khoảng cách tấn công của nó ít nhất cũng đạt tới sáu mươi trượng. Tuyết tằm sáo trang của đệ không hề ngăn cản được chút gì!
“Dĩ nhiên Tuyết tằm sáo trang không ngăn cản được rồi! Dù là Lăng Vân sáo trang cũng phải mở Như Sơn trận ra mới chống đỡ được. Thế nhưng lá gan của ngươi cũng không nhỏ, dám phi hành dưới một trăm trượng đấy! “ Đường Thanh mừng rỡ nói.
“Rời khỏi nơi này đã, ngày mai chúng ta tìm cách giết chết nó! “ Lúc này Lam Lăng bỗng nhiên mở miệng, hiển nhiên đã có quyết định.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK