Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thánh Kiếm Tông hùng phong vĩ ngạn, bảy ngọn sơn phong kéo dài như là vô tận, tu sĩ dẫn kiếm phi hành ở khắp mọi nơi, quả không hổ là đệ nhất tiên tông của Nhân tộc.

Lý Tiểu Thiên theo thói quen ngồi xếp bằng dưới Cảnh Sơn, nàng đã duy trì việc này gần mười năm. Trên đầu nàng là đường lên Cảnh Sơn, cũng chính là tòa sơn phong bị chưởng giáo phong cấm.

Cảnh Sơn khác với những toàn sơn phong khác, nó không nhộn nhịp, cũng không hùng vĩ. Thế nhưng trong bảy tòa, nó có thể coi là một tòa cao nhất. Khi đứng ở gần đỉnh núi, nàng có thể cảm nhận được phong hàn cùng kiếm khí sắc bén. Kiếm khí sắc bén và dày đặc như kiếm trận, một người không có kiếm cảnh cao thâm thì không cách tu luyện được trên Cảnh Sơn này, thậm chí càng không cách nào tiếp cận Cảnh Sơn.

Lý Tiểu Thiên là ngoại lệ. Kiếm cảnh của nàng đã đạt tới cảnh giới vô cùng cao thâm, cho dù nàng mới chỉ vừa tròn hai mươi tuổi.

Hai mươi năm không dài, cũng không ngắn, thời gian như thế chỉ nằm gỏn gọn trong hai chữ trẻ tuổi mà thôi.

Cảnh Sơn tiếp trời, đứng trên đỉnh núi tựa như có thể chạm tay tới thượng giới. Người thường sẽ không hiểu cảm giác này, bởi vì bọn họ chưa từng có tư cách hiểu. Nhưng Lý Tiểu Thiên hiểu, vì nàng có tư cách đó.

Kiếm khí trên Cảnh Sơn như kiếm trận, vừa sắc bén vừa chằng chịt. Cho dù không có lệnh của chưởng giáo, cũng không có một ai có can đảm bước lên Cảnh Sơn. Lý Tiểu Thiên tuy đã từng vượt qua kiếm khí để đi tới đỉnh núi, nhưng đó là chuyện mười năm trước. Hơn nữa hồi đó nàng không đi một mình. Nàng có đồng hành, một người mà nàng chưa bao giờ biết mặt.

“Cảnh Sơn càng ngày càng lạnh, không rõ là do bản thân mình cảm thấy như vậy, hay là do Cảnh Sơn thật sự như thế.”

Nàng nhắm mắt cảm nhận chung quanh. Mây trắng bồng bềnh, linh khí nồng đậm, kiếm khí còn cách xa nhưng khí tức sắc bén kia vẫn khiến cho nàng cảm thấy sợ hãi.

Tiêu Hồn nằm trên gối của nàng không động đậy. Thanh kiếm này thon dài và sáng bóng như là ngọc thạch, trông vô cùng xinh đẹp. Lý Tiểu Thiên nhẹ nhàng đặt tay lên nó, ngón tay mảnh khảnh vuốt ve chuôi kiếm, cảm nhận một cỗ cảm xúc quen thuộc.

Lúc này, Lý Tiểu Thiên chợt quay đầu, ánh mắt mông lung nhìn về phía chân núi, khẽ nói: “Sư bá.”

Chỉ thấy một vị đạo sĩ tuổi trung niên có chòm râu bạc đứng ở cách đó không xa đang dùng ánh mắt không nỡ nhìn về phía này. Đạo sĩ trung niên thở dài, khẽ nói: “Tiểu Thiên, có người muốn gặp ngươi.”

Lý Tiểu Thiên quay đầu về vị trí cũ, ngón tay tiếp tục vuốt ve chuôi kiếm, nàng hỏi: “Là ai?”

Đạo sĩ đáp: “Là Tịch sư điệt.”

Lý Tiểu Thiên nói: “Sư bá bảo với hắn rằng ta không rảnh. Khi nào rảnh thì sẽ gặp.”

Đạo sĩ cười khổ, nói: “Một năm trước ngươi cũng nói như vậy. Kết quả là phải đến ngày hôm nay ta mới có cơ hội gặp ngươi.”

Hắn nghĩ ngợi, cười nói: “Tịch sư điệt...”

Lý Tiểu Thiên bình tĩnh cắt lời hắn, chậm rãi nói: “Sư bá không cần nói nữa, ta và hắn không có quan hệ gì cả . Chỉ là đệ tử đồng môn mà thôi, ta gặp hắn hay không đều không quan trọng.”

Nói rồi nàng nhắm mắt, sau đó mở mắt ra, tiếp tục nói: “Năm đó người kia từng nói, Tịch sư huynh tuy rằng lợi hại, nhưng không lợi hại bằng ta. Hắn hơn ta, chỉ là mưu sâu kế nhiều.”

Nàng ngẩng đầu nhìn Cảnh Sơn trập trùng kiếm khí, nói: “Lấy thiên tư của ta, ngày sau nhất định có thể thay thế Tề sư thúc trở thành tân chưởng giáo.”

Đạo sĩ ngẩn người, sợ hãi nói: “Tiểu Thiên, sao ngươi lại có thể ăn nói như vậy?”

Lý Tiểu Thiên không có coi là chuyện lớn, thản nhiên nói: “Tịch sư huynh suy nghĩ nhiều hơn người thường, lòng hắn có mưu trèo lên ta, ta tự nhiên không cho hắn có cơ hội. Khi ta làm chưởng giáo, có lẽ việc đầu tiên ta làm sẽ là trục xuất hắn khỏi sư môn.”

Đạo sĩ há mồm như bị mắc nghẹn. Mãi một lúc sau mới lắc đầu, cười khổ nói: “Vậy thì theo ý của ngươi đi thôi.”

Nói xong liền đằng vân rời khỏi.

Lý Tiểu Thiên bình thản vuốt chuôi kiếm, có lẽ ngoại trừ tu luyện, đây là yêu thích lớn nhất của nàng.

“Ta đã là cửu cảnh rồi, nên chọn cho mình chữ hiệu rồi nhỉ?”

“Ngươi... muốn ta nên lấy hiệu là gì bây giờ?”

“Năm đó ngươi bảo ta cố chấp và ngốc nghếch. Luyện kiếm chỉ luyện một chiêu, chưa từng nhiều một chiêu.”

“Mười năm qua, ta vẫn cố chấp và ngốc nghếch như thế.”

“Chỉ là ngươi không còn nữa. Ta chỉ có kiếm làm bạn.”

Lý Tiểu Thiên vuốt ve chuôi kiếm, thì thào: “Đã vậy, gọi là Tư Kiếm đi.”

...

Trong cửa tiệm của mình, Tiêu Thần đặt một tảng đá màu nâu đỏ lên trên bàn rèn rồi cầm búa đập đập xuống thật mạnh.

Keng.

Keng.

Tiếng vang chát chúa liên tục vang trong tiệm rèn.

Trong mắt Tiêu Thần lúc này, đã không còn là đồng tử màu đen, mà là kim diễm ngập trời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang