Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rời khỏi tửu điếm, Giang Hàn tiếp tục cưỡi ngựa đi dạo trong thành.

Cảnh cũ người mới náo nức không ngừng, tu sĩ và tán tu xen lẫn trong dòng người, không phân biệt được ai là ai. Giang Hàn không nói một lời cứ thế tiến lên, cho đến khi sắc trời dần tối, mới tìm một chỗ nghỉ ngơi.

Đảo mắt trời đã khuya, hắn một người một ngựa hành tẩu trong thành. Dưới ánh trăng mờ nhạt, diện mạo của hắn vô cùng nổi bật, gương mặt anh tuấn, ánh mắt sâu như thủy đàm, trong dòng người, hắn như là rồng trong loài hạc, thu hút không ít ánh mắt của người đi đường.

"Vị công tử kia bất phàm quá."

"Công tử, công tử, vào đây với thiếp..."

"Vị đại hiệp này khí sắc thông nhuận, dung mạo bất phàm, rõ ràng là người luyện võ, chỗ ta có mấy quyển sách rách, tuyệt đối là kỳ kinh bảo vật..."

Đi một hồi, Giang Hàn chợt ngẩng đầu nhìn một tòa đại lâu cao lớn, nhìn ngắm mấy chữ "Ngàn năm mới có dịp" treo trên cửa lầu, cảm thấy có phần quen mắt, không biết rằng đã từng tiến vào hay chưa.

Cho dù là hắn, cũng không quá hiểu rõ chính hắn.

Mười năm trôi qua như một ý niệm, ai có thể nhớ được trước kia đã từng xảy ra chuyện gì?

Lúc này, đằng xa có một lão nhân cầm gõ mõ, vừa đi tới vừa hô: "Ban đêm tắt đèn, ban ngày phòng trộm. Thế gian muôn hình ngàn vẻ, cẩn tắc vô ưu."

"Ban đêm tắt đèn, ban ngày phòng trộm. Thế gian muôn hình ngàn vẻ, cẩn tắc vô ưu."

"Ban đêm tắt đèn, ban ngày phòng trộm. Thế gian muôn hình ngàn vẻ, cẩn tắc vô ưu."

Giang Hàn nhìn người kia dần rời đi, âm thanh vẫn như cũ từ xa vọng lại.

Chợt quay đầu nhìn về một phương, nơi đó thình lình có ba ngọn khói đen nổi lên. Cho dù là bầu trời đang tối đen, vẫn vô cùng bắt mắt.

...

Trong rừng núi, một ngọn khói đen bốc cao ngùn ngụt. Chung quanh âm khí mịt mờ, chỉ nhìn thấy ba cái bóng người đứng trong gió khói.

"Đại nhân, chúc mừng ngài công sự cáo thành."

Một bóng người thấp bé nịnh nọt cất tiếng.

Tiếng nói vang vọng, một con quạ đen từ ngọn cây bay đến, trừng mắt nhìn người nọ, sau đó đáp lên vai một bóng người cao lớn.

Người nọ sợ hãi rụt cổ lại cúi thấp người không dám nói tiếp.

"Ừ, công sự? Ha ha ha."

Bóng người cao to phát ra tiếng cười lạnh lẽo, chợt vung tay một cái, có gió xoáy quét ra ngoài thổi tan một đám khói mù trước mặt.

"Bản vương đợi trọn vẹn bảy năm ngươi có biết không? Bảy năm! Là bảy năm đấy. Hặc hặc, thiên hạ chết tiệt này, cái thiên hạ chết tiệt này làm khó bản vương bảy trăm."

"Bất quá từ hôm nay trở đi bản vương đã tự do rồi, thiên hạ này đã không thể nhốt được bản vương, là lúc ta tung hoành thiên địa."

Hắn quát như sấm.

Bên cạnh bóng người nhỏ con run rẩy cúi đầu, khóe mắt len lén nhìn lên, ngay lập tức chạm mắt con quạ đen kia, thế là liền lập tức cúi đầu.

Bóng người cao lớn hừ lạnh, nhìn một

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK