Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ gia tộc ra ngoài lịch luyện, Giang Hàn chưa từng bại dưới kiếm bất kỳ ai.

Mười năm trước hiện tại y lên Thánh Kiếm Tông khiêu chiến rất nhiều thiên tài, tất cả đều một kiếm đánh bại đối phương. Sau đó ở lại Thánh Kiếm Tông, không màng chuyện thế gian nữa. Mãi cho đến khi y gặp nàng, một cô gái mộc mạc, từ tòa thành nhỏ kia đi ra, vác một thanh kiếm gỗ trên vai, dùng cánh tay gầy gò gõ cửa Thánh Kiếm truy cầu tiên đạo.

Kiếm của nàng không chỉ thô sơ đầy tì vết, diện mạo còn dính đầy bụi bẩn, mái tóc nàng màu xám không hề bắt mắt. Thế nhưng trong mắt của y, nàng là một thiếu nữ bất phàm.

...

Đảo mắt đã là 10 năm sau.

Đứng trước hồ cá, Giang Hàn cưỡi hắc mã, tay ghì chặt yên ngựa, nhìn chằm chằm về ngọn núi cao bị mây mù bao phủ đằng xa không nói một lời.

Y mang một tay nải nhỏ, một chiếc hoa lạp và mặc một bộ áo vải màu đen. Chợt y nhìn về phía hồ nước, nhìn thấy bồ công anh che kín mặt hồ, như nhìn thấy chính bản tâm của mình.

"Hoa bồ công anh chính là như thế, nhìn thì tự do không vướng bận gì cả, có thể tùy ý để một cơn gió không tên mang đi chu du khắp thiên hạ, nhưng kỳ thật trong lòng thân bất do kỷ, nhiều chuyện muốn làm lại lực bất tòng tâm..."

Nói rồi cưỡi ngựa chạy đi, dưới ánh chiều tà, vẽ ra một cái bóng đen đầy cô độc kéo dài như vô tận.

...

Đường xa trăm dặm, chẳng mấy chốc y đã đi được bảy ngày.

Giang Hàn tháo hoa lạp, xõa tóc dài, cưỡi ngựa chạy về phía trước.

Giữa đường không có hồ, không có ngôi nhà tranh nhỏ, cùng với tòa núi cao quen thuộc vẫn được mây mù bao phủ quanh năm kia. Giang Hàn không biết đã bao năm rồi bản thân mình mới rời khỏi nhà nhỏ, một thân một mình hành tẩu thiên hạ.

Hắc mã bôn đằng, mặt trời từ trên cao chiếu xuống người hắn. Vào lúc này, ở trên thế gian tựa hồ chỉ có một mình hắn đang chạy vội, đuổi kịp ánh hoàng hôn đang dần dập tắt.

...

Thiên hạ vô cùng vô tận, có vô số chủng tộc cùng tồn tại. Phương Tây là lãnh địa Ma Bộ, kéo dài tám triệu dặm, có sơn hà tích tụ cuồn cuộn không dứt. Có đại sơn tiếp trời dẫn lôi quanh năm. Có đại hà không đáy thủy quái hoành hành.

Còn Nhân tộc nằm tại phương Đông, được thảo nguyên và sơn lâm bao phủ, tiên sơn dằng dặc, tông môn đạo giáo như rừng, triều định thống ngự giang sơn, quyền lực bao phủ cả thiên hạ.

Phương Nam có Thủy tộc, bọn họ cung phụng cổ thần Thủy Thôi, sống tại nơi thâm uyên biển lớn, chưa từng giao thiệp với bên ngoài.

Phương Bắc có Thú tộc thống trị, thường xuyên khai chiến với các tộc khác, thực lực cường hoành, man lực dũng mãnh, thiện chiến vô cùng.

...

Giang Hàn dừng chân ở một cây cầu to lớn cổ xưa, mặt cầu loang lổ rêu phong, như lắng đọng lại thời gian của cả trăm năm dài. Đầu câu dựng một cột cờ mục nát, cột cờ trước gió lớn vô cùng chắc chắn, như là cờ hiệu chiến trường mạnh mẽ phá gió lay động, không thua cuộc, không nao núng, tựa như binh sĩ trên chiến trường dũng mãnh kháng cự từng đợt sóng kẻ thù lao đến.

Giang Hàn có thể nhìn thấy được cách đây mười năm tại nơi này đã từng có vô số binh sĩ cưỡi ngựa vượt qua cầu. Thân thể của bọn họ thẳng tắp, ánh mắt kiên định nhìn thẳng về phía trước, đầu không ngoảnh lại.

Cưỡi ngựa đi đến đầu cầu, ngẩng đầu nhìn là cờ kia, chợt dừng ngựa lại, vươn tay lên chạm vào lá cờ.

"Mười năm không gặp.”

Giang Hàn thu tay, một vệt sáng ẩn vào trong tay áo.

Ngựa lại tiến tới, cờ tiếp tục lay động. Cầu đá vẫn cỗ kỹ như xưa, tựa như chưa từng biến hóa.

...

Cảnh Châu, Đông thành.

Đông thành có dân khẩu vô cùng đông đúc, là tuyến giao thương náo nhiệt nhất vùng Đông Bắc.

Giang Hàn từ cửa đông đi vào, xuyên qua dòng người náo nhiệt đi đến một quán rượu nhỏ.

Hiếm thấy có khách nhân tiến vào quán, tiểu nhị nhanh nhẹn chạy tới rồi xoa cái khăn trong tay, cúi người hỏi: “Quý khách muốn rượu hay đồ ăn ạ?”

Giang Hàn ngồi thẳng, tay đặt đầu gối, vai hơi run, cánh tay đưa lên đặt trên bàn một lượng bạc, thản nhiên nói: “Ta có một việc cần hỏi.”

Lời vừa ra cửa miệng, liền thấy tiểu nhị cười từ tốn thu một lượng bạc vào trong ngực, sau đó cúi người nhỏ giọng nói: “Khách quan cứ việc nói ạ.”

Giang Hàn nhìn về một góc nào đó trong quán rượu, chậm rãi nói: “Tòa thành này một năm trước từng có một vị tiên nhân hàng thế, nghe nói điểm đạo qua một vị đồng tử? Nhưng về sau vị đồng tử này biến mất không chút lai lịch.”

Tiểu nhị chăm chú lắng nghe, vừa nghe đến đoạn này, liền đáp: “Tự nhiên là biết, việc này kinh động toàn bộ Cảnh Châu, ngay cả một đứa bé vừa ra đời cũng biết ít nhiều.”

Giang Hàn ậm ừ, lần nữa móc ra một lượng bạc đặt ở trên bàn, bình tĩnh nói: “Vậy ngươi có biết vị đồng tử kia đi nơi nào hay không?”

Tiểu nhị vò khăn lau mồ hôi, gãi đầu nói: “Ngài phải biết rằng mấy chuyện này vốn không phải là chuyện mà những người như ta có thể biết...”

Giang Hàn cau mày, ngón tay có nhịp gõ mặt bàn, trầm giọng: “Ngươi chê tiền ít?"

Tiểu nhị cười khổ: “Tiểu nhân thật sự không biết ạ.”

Giang Hàn cười cười, ngoái nhìn ra bên ngoài, chợt nói: “Quán trọ của nhà ngươi nằm ở dưới phía bóng râm, phía bên phải có phường dệt lụa, phía bên trái có tiệm kim hoàn, cách đây không xa có một cái nha môn đại huyện. Phân tích từ “Khu Ma Tiểu Ký” thì nơi này được xem là nơi quỷ xà tụ hiện, mượn lời ngụ ngôn của nhân dân quần chúng thì là nơi danh lam thắng địa, nhưng theo suy nghĩ của ta đây lại là một nơi nghe ngóng rất tốt.” Nói xong nhấp một ngụm trà rồi thở một ngụm khói trắng.

"Chưa kể, nha môn đại huyện đằng kia, vị huyện lệnh đại nhân ấy à, không mấy nhiều người biết chính là phụ thân của tên đồng tử năm xưa."

Giang Hàn ngẩng đầu nhìn trần nhà: "Còn có lồng đèn, xem ra ban đêm còn phải kinh doanh."


Tiểu nhị kinh ngạc mà nhìn thanh niên trước mặt, cảm thấy mình gặp phải một cao nhân khó lường. Trong lòng trái tim hắn nhảy nhót lung tung, thầm nghĩ lẽ nào mình gặp phải kỳ nhân ẩn dật từ chỗ đó đi ra? Ấy thế liền nhỏ giọng hỏi: “Nhưng mà khách nhân, tại sao ngài lại hỏi tới chuyện này?”

Giang Hàn vuốt mặt bàn, nói: “Ta là một người viết sách, phụ trách ghi lại tất cả sự việc ly kỳ trong thiên hạ, bao gồm quỷ thần, yêu ma, thú vật cùng các phương nhân sĩ.”

Không chỉ đơn thuần từ chỗ kia đi ra, còn là mang quyền uy sát phạt trong người. Tiểu nhị sợ hãi một trận.

"Vậy thì phải kể từ đoạn này trở đi..."

...

Một lúc sau, Giang Hàn không nhanh không chậm đi ra ngoài.

Tiểu nhị nhìn ra, chỉ thấy người nọ rời khỏi quán rồi gia nhập vào dòng người náo nhiệt, giống như là bông bồ công anh gãy vỡ, không biết sẽ trôi về một phương thiên địa nào. Nhớ tới lời người nọ, tiểu nhị sửng sốt một hồi, chợt ngồi xuống bàn, thở dài lẩm bẩm: “Thiên hạ sắp có chuyện gì thế này? Thế mà có người từ chỗ kia đi ra ngoài? Năm đó có mấy vị kỳ nhân dị sĩ từ chỗ kia đi ra, thế mà quét sạch Cảnh Châu, giết cho vô số thế lực tan nhà nát cửa...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang