Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Thần thu hồi mắt không tiếp tục quan sát bàn rèn của mình nữa. Liếc mắt nhìn thiếu nữ đứng trước cửa, hắn cười nói: “Đường đường là đệ tử của Kiếm Ly Từ Tranh, không ngờ lại hạ mình đến tiểu điếm, thật là vinh hạnh.”

Phong Tử Yên trầm giọng nói: “Sao ngươi lại biết ta là đệ tử của Kiếm Ly?”

Tiêu Thần cười ha ha, đáp: “Nhìn kiếm liền biết.”

Phong Tử Yên nghe vậy liền bước vào trong cửa tiệm. Nàng nhìn cửa tiệm sạch sẽ, có chút ngoài ý muốn. Sau đó nàng thấy góc tường đặt một cái bàn rèn, lập tức hỏi: “Ngươi rèn được móng ngựa chăng?"

Tiêu Thần trầm ngâm, móng ngựa là vật phổ thông, bất kỳ thợ rèn nào đều có thể rèn. Đừng bảo là hắn, ngay cả thợ rèn học đồ cũng có thể làm được. Nhưng hắn biết nàng hỏi là có ý khác, vì thế gật đầu nói: “Tất nhiên là được, nhưng phải nhìn xem ngươi muốn rèn bằng nguyên liệu gì đã.”

“Nguyên liệu là nham thiết.” Phong Tử Yên nói.

Tiêu Thần gật đầu: "Được."

Phong Tử Yên bình tĩnh quan sát vẻ mặt của hắn, hồi lâu mới nói: “Nham thiết là vạn năm thạch, người bình thường không cách nào phân giải, huống hồ là rèn thành một bộ móng ngựa.”

Tiêu Thần không khỏi nhìn nàng bằng ánh mắt khác, hắn gật đầu biểu thị tán đồng.

“Đã như vậy, ngươi định rèn nó bằng cách nào?”

Phong Tử Yên bình tĩnh nhìn nam tử này.

Tiêu Thần cười ha ha: “Người bình thường đúng là rèn không được, nhưng ta lại khác, ta có thể rèn mọi loại nguyên liệu trên đời này."

"Ồ?"

Phong Tử Yên ừ một tiếng, một lúc sau nàng hỏi: "Thù sao ra sao?"

Tiêu Thần nhìn nàng cười không nói, tựa hồ chỉ đang đợi nàng nói ra câu này. Hắn chậm rãi nói: “Không cần ngân lượng, chỉ cần ngươi giúp ta ba việc.”

Phong Tử Yên cau mày: “Ngươi nói đi.”

Tiêu Thần vươn ba ngón tay, chỉ vào ngón thứ nhất rồi nói: “Thứ nhất, giúp ta trông coi cửa tiệm. Mấy ngày nữa ta sẽ ra ngoài thành tìm kiếm nguyên liệu mà ta cần, trong khoảng thời gian này cửa tiệm chỉ có mình ngươi, tất cả đều phải nhờ ngươi trông coi.”

Phong Tử Yên nghi hoặc nói: “Trước kia cửa tiệm này chẳng phải vẫn luôn không có người trông coi hay sao?”

Nghe nàng hỏi như vậy, Tiêu Thần không cảm thấy ngoài ý muốn, nên liền giải thích: “Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ. Mười năm trước ta mở cửa tiệm này, chọc phải không ít người, cũng vì vậy mà rời khỏi nơi này. Đám người kia có thù tất báo, còn thù dai, thù từ đời tổ tông đến đời con cháu,nói không chừng không đến một canh giờ nữa bọn họ sẽ đến gây sự với ta.”

“Bọn họ sẽ lấy bàn rèn của ngươi?”

Phong Tử Yên hỏi.

Tiêu Thần lắc đầu: “Không, bọn họ không cần bàn rèn, bọn họ cần cái mạng của ta.”

“Vô vị như vậy?” Phong Tử Yên lẩm bẩm.

Tiêu Thần: “...”

Hắn sờ mặt, lần này vươn ra hai ngón tay, nói tiếp: “Chuyện thứ hai... kỳ thật chuyện này không khác gì chuyện đầu tiên cả. Việc mà ngươi cần làm chỉ đơn giản là giải quyết người đến gây sự giúp ta mà thôi. Lấy cảnh giới của ngươi, chắc là không có quá nhiều khó khăn đâu nhỉ!”

“Ngươi biết thực lực của ta sao?”

Phong Tử Yên ngẩng đầu, nhàn nhạt hỏi.

Tiêu Thần trầm tư, nghĩ tới sư phụ nàng dù sao cũng là thập cảnh, nàng là đệ tử của hắn, nếu không phải thất cảnh thì ít nhất cũng là lục cảnh chứ nhỉ? Thế là hắn nói: “Không biết.”

“Cửu cảnh!”

Phong Tử Yên thản nhiên nói.

Tiêu Thần: “...”

...

Tiêu Thần hít sâu một hơi, vươn ra một ngón tay, thều thào nói: “Việc thứ ba, đừng để ý tới chuyện của ta.”

Phong Tử Yên nghe hắn nói xong liền gật đầu.

Nghĩ ngợi, nàng nói: “Ta sẽ thực hiện ba điều kiện này của ngươi cho đến khi ngươi rèn xong móng ngựa. Trong khoảng thời gian này, hi vọng ngươi đừng giở trò, bằng không kiếm không có mắt, ngươi đừng trách ta vô tình.”

Ha ha.

Tiêu Thần cười, lòng không cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK