Bạch Mã đã tận lực giảm tốc độ lại, mặc dù không phải là đứng bất động một chỗ nhưng để cho người ta nhìn thấy cũng phải sợ hãi. Một đầu tuấn mã một sừng đạp nước mà đi thì chỉ cần người ta hơi suy nghĩ đã có thể khẳng định được đó là linh thú trong truyền thuyết, cấp bậc của nó không hề thấp hơn siêu cấp linh thú.
Bất quá, khi người chủ sự trên thuyền bị kinh động chạy lên thì hắn cũng sợ ngây người ra.
Hắn lập tức ra lệnh cho mọi người nghênh đón bằng lễ tiết cao quý nhất, trong lúc nhất thời trên chiến thuyền nổ ra tiếng pháo ầm trời, pháo hoa nổi lên bốn phía tạo thành cảnh đẹp lung linh.
Hạ Nhất Minh bật cười, hắn biết người chịu trách nhiệm trên chiếc thuyền đó đã nhận ra được thân phận của hắn, cho nên mới phô bày điệu bộ trịnh trọng như vậy.
- Bách huynh, chúng ta đến đó xem một chút chứ? - Hạ Nhất Minh mỉm cười dò hỏi.
Bách Linh Bát không chút do dự gật đầu, đối với những đề nghị của Hạ Nhất Minh thì dù là Bách Linh Bát bây giờ hay trước kia cũng không bao giờ từ chối.
Nhẹ nhàng vỗ lên cổ Bạch Mã, nó lập tức nhấc chân tiến về phía trước.
Từng bước đi của Bạch Mã Lôi Điện ở trên mặt biển không ngờ lại khiến cho nước biển bên dưới bị lan ra tạo thành hình bông hoa sen.
Tất cả mọi người ở trên thuyền đều trợn mắt cứng lưỡi nhìn con Bạch Mã đang đi đên, cũng không biết ai là người thứ nhất quỳ xuống rồi phàn ứng dây chuyền dần lan ra, tất cả mọi người trên thuyền đều quỳ xuống bái lạy theo.
Khẽ lắc đầu, ánh mắt Hạ Nhất Minh chăm chú nhìn một chút, nguyên lai người đứng đầu chiếc thuyền này không ngờ lại chính là hai huynh đệ Hoắc gia chủ Hoắc Hồng Sinh và Hoắc Hồng Hướng.
Nét mặt của Hạ Nhất Minh lúc này không khỏi đỏ lên một chút, đối với hắn mà nói Hoắc gia ở trên Đông Hải Bồng Lai Tiên Đảo đã không còn tư cách để hắn nhớ tới. Nhưng mà Hoắc Hồng Sinh thì thôi, còn Hoắc Hồng Hướng lại là phụ thân của Hoắc Đông Thành.
Hoắc Đông Thành từ sau khi trở thành môn hạ của Sở Hao Châu thì những năm gần đây luôn chăm chỉ tu luyện ở trong Hạ gia trang. Hắn cùng với thế hệ đệ tử thứ ba của Hạ gia không còn chút khác biệt nào khác, cho nên đối với phụ thân của hắn Hạ Nhất Minh cũng có vài phần kính trọng.
Vung nhẹ cánh tay lên, Hoắc gia huynh đệ nhất thời bị một cỗ nhu lực đỡ thân hình bọn họ đứng thẳng dậy. Hai người không dám chống cự lại cỗ nhu lực này, mà nương theo nó đứng thẳng dậy, đồng thời cung kính nói:
- Ra mắt Hạ tiền bối.
Hạ Nhất Minh nhíu mày nói:
- Nhiều người quỳ như vậy để làm gì? Để cho bọn họ đứng lên đi, cần phải làm gì thì cứ đi làm.
Hoắc Hồng Sinh lại càng sợ hãi, vội vàng gật đầu đáp ứng, quay đầu quát lớn vài tiếng. Tất cả mọi người ở trên thuyền đều lục tục đứng dậy, sau một lát trên boong tàu chỉ còn lại ba người Hạ Nhất Minh cùng hai huynh đệ Hoắc gia.
- Các ngươi muốn tới đại lục sao? - Hạ Nhất Minh đưa ánh mắt nhìn phương hướng chiếc thuyền đang đi, nói:
- Tại sao lại chỉ có một chiếc chiến thuyền? Chẳng lẽ không phải là đi buôn bán?
Hắn đối với chuyện làm ăn mặc dù dốt đặc nhưng tốt xấu gì thì cũng biết địa vị của Hoắc gia hiện nay ở Bồng Lai Tiên Đảo. Cho nên bọn họ tuyệt đối không thể phái một chiến thuyền này để trở hàng hóa vào đại lục buôn bán.
Hoắc Hồng Sinh vội vàng đáp;
- Thưa Hạ tiền bối, hai huynh đệ chúng ta mặc dù là đi vào đại lục, nhưng không phải là chuyện làm ăn....
Hắn thoáng liếc mắt nhìn trộm Hạ Nhất Minh, rồi hơi đè thấp thanh âm nói:
- Hai huynh đệ vãn bối muốn tới Hạ gia trang bái kiến ngài cùng Sở tiền bối.
Hạ Nhất Minh hơi giật mình, ánh mắt nhìn sang Hoắc Hồng hướng, cười cười nói:
- Chỉ sợ bái kiến ta và Sở lão ca chỉ là lấy cớ, muốn gặp Đông Thành mới là thật.
Sắc mặt Hoắc Hồng Hướng hơi đỏ lên, nói:
- Thưa Hạ tiền bối, vãn bối đã có mấy năm chưa được gặp Đông Thành cho nên trong lòng rất nhớ nó, lần này đến Hạ gia xác thực là có chút tư tâm, mong ngài thứ lỗi.
Hạ Nhất Minh khoát tay ngăn lại nói:
- Nhớ thương con mình đó là chuyện thường tình mà thôi.
Nói tới đây hắn đột nhiên dừng lại, Hạ Nhất Minh lúc này cũng nghĩ tới cha mẹ cùng các huynh đệ tỷ muội trong Hạ gia trang. Bản thân hắn du lịch ở bên ngoài suốt cả năm có lẽ bọn họ cũng rất nhớ hắn.
Chỉ là làm cho Hạ Nhất Minh thấy buồn một điều, hắn mỗi lần về tới nhà thì cũng chỉ ở lại không được bao lâu lại phải rời đi. Đây chính là thân ở trong giang hồ thì không thể theo ý mình, dù là với thực lực và thân phận của hắn thì cũng không thể thoát khỏi những chuyện khác dây dưa.
Khẽ thở dài một tiếng, Hạ Nhất Minh nói:
- Đông Thành theo Sở lão ca học nghệ đã được mấy năm rồi?
Hoắc Hồng Hướng vội vàng cúi đầu nói:
- Đã được sáu năm ạ.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu nói:
- Thời gian sáu năm cũng không phải là ngắn, các ngươi lần này đến Hạ gia trang nếu được thì có thể mang tho Đông Thành trở về một chuyến, để cho hắn đoàn tụ với gia đình, nửa năm sau hãy tiếp tục trở lại tu luyện.
Hoắc Hồng Hướng vui mừng khôn xiết, nói:
- Đa tạ Hạ tiền bối chiếu cố.
Sắc mặt Hoắc Hồng Sinh cũng rất vui mừng, Hoắc Đông Thành không nghi ngờ gì chính là một nhân vật kiệt xuất nhất trong Hoắc gia. Nếu để cho hắn trở về nhà một chuyến thì đối với toàn bộ trên dưới Hoắc gia cùng với địa vị của Hoắc gia ở Bồng Lai Tiên Đảo sẽ có chỗ tốt rất lớn.
Hoắc Hồng Sinh chần chờ một chút, cuối cùng nói:
- Hạ tiền bối, chúng ta lần này đến kỳ thật cũng là thật lòng muốn bái kiến ngài.
Hạ Nhất Minh cười một chút, nói cho có lệ:
- Ta hiểu được.
Hoắc Hồng Sinh nghe ra được hắn nghĩ một đằng nói một nẻo, không khỏi khẩn trương nói:
- Hạ tiền bối, nửa tháng trước trong lễ khánh điển mừng năm mới của Kiền Sơn Môn bọn vãn bối đổi được một đồ vật thú vị. Sau khi Triển tôn giả đại nhân xem qua cũng không biết nó là vật gì, nhưng lão nhân gia người nói, ngài cùng với các thần đạo cường giả trong truyền thuyết khẳng định sẽ quan tâm.
Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng di lên một tiếng kinh ngạc, điều này khiến cho hắn rất hứng thú.
Triển Hồng Đồ là một trong hai vị tôn giả của Bồng Lai Tiên Đảo, kiến thức của hắn tự nhiên không cần phải nói. Nhưng ngay cả hắn cũng không biết đó là thứ gì, hơn nữa còn nói thần đạo cưởng giả có thể sẽ cảm thấy hứng thú, như vậy khẳng định là không phải ăn nói ba hoa.
- Đó là vật gì vây? - Bảo Trư nhất thời thấy hứng thú hỏi.
- Đó là.... - Hoắc Hồng Sinh đang định nói thì dứng lại, cả người run lên, trợn trừng ánh mắt nhìn về phía Bảo Trư, hai chân mềm nhũn thiếu chút nữa đã ngã xuống sàn tàu.
Một con lợn mà có thể nói được tiếng người.....
Nếu như không phải hắn quen thuộc với Bảo Trư, biết đây là sủng vật của Hạ Nhất Minh, thì hắn đã sợ tới mức ngất xỉu a. Sắc mặt Hoắc Hồng Hướng ở bên cạnh so với đại ca mình thì còn khó coi hơn vài phần.
Hạ Nhất Minh âm thầm lắc đầu, tức giận nói:
- Bảo Trư giống như ta, nó đã tấn gia thần đạo cho nên mở miệng nói chuyện cũng không phải là việc gì lạ, các ngươi không phải vì việc nhỏ mà kinh hãi.
Hoắc gia huynh đệ cuống quít gật đầu, bất quá ở trong lòng bọn họ thì không cho là đúng. Thân phận Hạ Nhất Minh như thế nào chứ? Gặp nhiều đương nhiên là quen hết rồi, còn hai người bọn hắn thì từ bé tới giờ có bao giờ nhìn thấy chuyện này đâu?
Hoắc Hồng Sinh ho nhẹ một tiếng, miễn cưỡng trấn định tinh thần nói:
- Bảo Trư đại nhân, vật đó chúng ta cũng không biết gọi nó là gì nữa.
Hạ Nhất Minh nhất thời có chút chán nản nói:
- Thứ đó lúc này ở chỗ nào?
- Được lưu trữ ngay trên thuyền, Hạ tiền bối lúc nào cũng có thể nhìn thấy. - Hoắc Hồng Sinh đưa tay chỉ về một căn phòng ở giữa thuyền cung kính nói.
- Mang ta tới đó. - Hạ Nhất Minh vung tay áo lên, cao giọng nói.
- Vâng. - Hoắc Hồng Sinh cung kính lên tiếng. Hoắc xoay người, hơi khom mình đi trước dẫn đường. Mọi người trên thuyền thấy thái độ khiêm cung của hắn như vậy thì đều biết người đằng sau khẳng định có thân phận rất kinh khủng.
Chiếc thuyền đi biển này tương đối khổng lồ, ở một khoang được phòng bị nghiêm ngặt bên trong chiếc thuyền có để một ít hàng hóa quan trọng, trong đó gần như là những bảo vật vô danh dùng để tặng cho Hạ gia trang.
Hoắc gia huynh đệ vừa tiến vào trong khoang thuyền đã phất tay đem những thủ hạ canh gác ở đây đuổi ra ngoài.
Hiển nhiên, lần này bọn họ chuẩn bị lễ vật quả thật là tương đối cổ quái và trân quý, nhưng ở trước mặt Hạ Nhất Minh bọn họ lại không dám nói tới chúng.
Ở trong góc căn phòng, hai huynh đệ bê ra một cái rương gỗ được làm từ cây đàn hương.
Hạ Nhất Minh chỉ cần liếc mắt nhìn qua một cái là có thể thấy được chiếc rương gỗ này dùng chỉ để đựng một vật, bởi vì chế tạo có phần gấp gáp cho nên người làm không tránh khỏi có chút sai sót.
Bất quá, lực chú ý của Hạ Nhất Minh trong nháy mắt bị dời đi chỗ khác, hắn kinh ngạc nhìn lướt qua một lượt.
Trong mơ hồ hắn không ngờ lại cảm ứng được một loại sinh mệnh thần kỳ dao động rất nhỏ. Nếu như loại sinh mệnh lực lượng này quá mức cổ quái và xa lạ thì Hạ Nhất Minh còn có thể hoài nghi đây có phải là một đầu động vật không nữa.
Bất quá, loại sinh mệnh lực lượng này mặc dù rất yếu, nhưng nó mang lại cho hắn cảm giác khá là quái dị, làm cho hắn có chút rùng mình.
Hoắc gia huynh đệ cẩn thận mở chiếc rương ra, bên trong đó được phủ kín bông như là đồ vật trong đó rất dễ vỡ vậy.
Cuối cùng, một người cẩn thận tách đám bông đó ra, để lộ một vật hình tròn rất to xuất hiện trước mặt đám người Hạ Nhất Minh.
Mở to hai mắt nhìn, Hạ Nhất Minh cẩn thận đánh giá, nhưng ở trong trí nhớ của hắn thì không có bất cứ khái niệm nào về đồ vật này. Bất quá, điều duy nhất làm cho hắn cảm thấy kỳ quái chính là, khi hắn lần đầu tiên đưa mắt nhìn thì đã cảm thấy nó không hề bình thường.
- Bảo Trư, đây là cái gì? - Hạ Nhất Minh trực tiếp hỏi.
Bảo Trư tiến lên, đưa cái mũi của nó hít hít vài cái rồi nói:
- Không biết.
Hạ Nhất Minh quay đầu lại, nói:
- Hai vị, các ngươi ra ngoài trước đi.
Hoắc gia huynh đệ không dám tỏ vẻ bất mãn chút nào, bọn họ khom người rời khỏi khoang thuyền.
Tuy nói chiếc thuyền này là tài sản của HOắc gia, nhưng khi Hạ Nhất Minh ở trên thuyền thì bọn hộ đều biết rằng ai mới là chủ nhân chân chính.
- Bách huynh, ngươi xem đây là vật gì? - Hạ Nhất Minh trầm giọng nói.
Hắn biết Bách Linh Bát có một loại năng lực đặc thụ, có thể cách vách nhìn được đồ vật, bất quá lúc hắn thi triển loại năng lực này thì hình dạng bên ngoài sẽ khiến cho người khác phải sợ hãi, nên mới đuổi hai người Hoắc gia huynh đệ ra ngoài trước.
Đôi mắt Bách Linh Bát lập tức sáng lên giống như hai mặt trời nhỏ tỏa ra ánh sáng thần kỳ.
Loại ánh sáng này đảo qua cái rương một vòng sau đó mới chậm rãi thu lại.
Hạ Nhất Minh, Bảo Trư cùng Bạch Mã Lôi Điện đều đưa ánh mắt mong đợi nhìn Bách Linh Bát phán đoán. Sau một lúc, hắn quả nhiên đã không phụ lòng mong đợi của mọi người mở miệng nói:
- Thứ này hẳn là một quả trứng.