Chiêm Thiên Phong đến nơi liền cảm nhận được tình cảnh nơi đây có gì khác lạ. Hắn nhìn tất cả mọi người rồi chăm chú vào Viên Lễ Huân.
Cũng giống như Vu Kinh Lôi cùng với Trác Vạn Liêm, sau khi cảm nhận được hàn hệ chân khí mạnh mẽ trên người Viên Lễ Huân, tất cả những người biết nàng từ trước đều không thể tin vào mắt mình.
Hạ Nhất Minh có thể đạt tới Bách tán thiên vào năm mười lăm tuổi, mười bảy tuổi đạt tới Nhất đường thiên. Nên hắn được mọi người công nhận là người có tốc độ tu luyện nhanh nhất từ trước đến giờ.
Tất cả các thư tịch từ trước đến nay, hay là truyền thuyết về những cường giả bước vào thần đạo cũng chưa hề có người nào như thế.
Nhưng lúc này, trước mắt Chiêm Thiên Phong lại xuất hiện thêm một thiên tài không tưởng nữa.
Một năm trước, Viên Lễ Huân bị Bộ Hãnh Thông, vương tử của Đồ Phiên quốc quất cho một roi mà vẫn không hề có lực chống lại. Nhưng mới chỉ năm tháng sau lại có thể cảm nhận được hàn khí phát ra từ nàng còn mạnh hơn cả Mộc Tẫn Thiên. Chiêm Thiên Phong hít một hơi, hỏi:
- Hạ huynh! Cho hỏi, vị cô nương này là... - Hạ Nhất Minh không cười nổi, nói:
- Chiêm huynh nói đùa! Chẳng lẽ mới có mấy tháng mà ngươi đã không nhận ra Viên Lễ Huân hay sao?
Viên Lễ Huân bước lên một bước, khom người, nói:
- Lễ Huân đa tạ tiền bối ban thuốc. - Khi nàng dưỡng thương, Chiêm Thiên Phong tự mình đến thăm, hơn nữa còn tặng những loại thuốc trị thương quý báu. Mặc dù, mọi người biết Chiêm Thiên Phong làm vậy là do nể mặt Hạ Nhất Minh, nhưng như thế cũng khiến cho Viên Lễ Huân cảm kích.
Yết hầu của Chiêm Thiên Phong giật giật. Mặc dù không muốn tin, nhưng lý trí của lão lại nói cô gái đang phát ra hơi thở mạnh mẽ trước mặt đúng là người mà mình đã gặp. Có điều, khi nhìn Viên Lễ Huân lại có chút mơ hồ.
Lão cười khổ, có lẽ cần phải đánh giá lại đám người Hạ Nhất Minh. Liếc mắt nhìn Hạ Nhất Minh, lão cười ha hả, nói:
- Hạ huynh! Đợt này, ngươi đi ngắm cảnh nhiều nơi có thu được gì không? - Miệng thì cười, nhưng trong lòng hắn lại không hề bình tĩnh.
Sau khi Tư Mã Âm ra đi liền biến mất không thấy tăm tích. Mới hôm qua, Chiêm Thiên Phong vẫn chẳng hề lo Tư Mã Âm thất thủ.
Mọi người có thể không biết Tư Mã Âm là ai, nhưng lão lại rất rõ. Hắn chính là một sát thủ hàng đầu. Cho dù là đế quốc thần bí ở phương đông - Đại Thân đế quốc thì hắn cũng là một sát thủ rất mạnh. Tiên thiên cường giả bị hắn giết cũng phải đến mười người.
Năm mươi năm trước, chẳng biết vì một lý do nào đó, Tư Mã Âm bị một thế lực mạnh mẽ ở Đại Thân đế quốc truy sát. Ngay cả với thực lực của hắn cũng phải trốn khỏi Đại Thân đi tới các nước ở vùng Tây Bắc.
Lúc đó, hắn bị trọng thương. Chiêm Thiên Phong đi qua, bắt gặp nên đã chiếm được một chút ân tình của hắn.
Cũng nhờ điều đó nên Tư Mã Âm mới có thể ẩn thân ở Khai Vanh quốc tới năm mươi năm. Và trong khoảng thời gian này, hắn đã đột phá đột phá thành cường giả Nhất đường thiên.
Chiêm Thiên Phong vẫn nghĩ, Tư Mã Âm đã giết chết Hạ Nhất Minh trả lại mối ân tình ngày trước rồi sau đó bỏ đi.
Chẳng ngờ, xuất hiện trước mặt lão không phải là Tư Mã Âm mà lại là Hạ Nhất Minh - người đáng lẽ phải chết ở trong núi. Mà người phụ nữ bên cạnh Hạ Nhất Minh cũng trở thành tiên thiên cường giả.
Chuyện xảy ra như vậy, cho dù là người thâm trầm như lão cũng không thể giữ được bình tĩnh. Lão cảm thấy lạnh cả người. Nếu Hạ Nhất Minh và Viên Lễ Huân có thể trở về vậy thì Tư Mã Âm thế nào rồi? Hạ Nhất Minh quay về phía lão, ôm quyền, thi lễ, nói:
- Chiêm huynh! Lần này đệ vào núi cũng thu hoạch được một chút.
- Đặc biệt ở trong rừng đã quen được một vị khổ tu giả, lại còn kết bạn được với hắn. - Hạ Nhất Minh chỉ tay về phía Bách Linh Bát nói:
- Đây chính là người bạn tốt của đệ. Bách Linh Bát.
Chiêm Thiên Phong giật mình. Được Hạ Nhất Minh coi trọng như vậy chắc chắn cũng phải là một cao thủ cùng đẳng cấp. Hắn vô thức nói:
- Bách tiên sinh! Ngưỡng mộ đại danh đã lâu.
Miệng vẫn khách khí nhưng trong đầu cố gắng nghĩ xem người nào lại có một cái tên cổ quái như vậy?
Vu Kinh Lôi cùng với Trác Vạn Liêm nhìn nhau. Nếu Chiêm Thiên Phong mà thấy được một cảnh vừa rồi chắc chắn không phải khách khí mà là vô cùng cung kính với người đó. Vu Kinh Lôi vái Bách Linh Bát một cái thật sâu, nói:
- Tiền bối! Nhất Minh may mắn được ngài chỉ điểm. Vãn bối vô cùng cám ơn. - Chiêm Thiên Phong tái mặt nhìn Vu Kinh Lôi. Một cường giả Nhất đường thiên lại gọi người này là tiền bối.
- Vu huynh! Ngươi biết Bách... tiền bối?
Vu Kinh Lôi lắc đầu, nói:
- Đây là lần đầu tiên Vu mỗ gặp Bách tiền bối. - Trác Vạn Liêm hiểu được suy nghĩ trong lòng Chiêm Thiên Phong, cười khổ, nói:
- Chiêm huynh! Tu vi của Bách tiền bối đã đạt tới tam hoa cảnh giới. Chúng ta không phải là đối thủ của ngài.
Chiêm Thiên Phong hít một hơi. Đến lúc này, lão mới cảm thấy sợ hãi, ánh mắt nhìn Bách Linh Bát hoàn toàn thay đổi.
- Thì ra là Bách tiền bối! Khai Vanh quốc vô cùng vinh dự được tiền bối ghé chân. Vãn bối không biết mong tiền bối thứ tội. - Bách Linh Bát vẫn đứng im, như chẳng hề nghe thấy bọn họ nói gì.
Cho dù vậy, đám người Vu Kinh Lôi cũng chẳng hề dám tỏ thái độ. Có thể đạt tới cảnh giới tam hoa, bọn họ hoàn toàn kính ngưỡng.
Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Hạ Nhất Minh, trong lòng cảm thấy ghen tỵ. Tiểu tử này đúng là quá may mắn. Không ngờ, hắn lại có thể kết bạn với một cao thủ như vậy. Cuối cùng, tất cả liếc mắt nhìn Viên Lễ Huân. Sự tiến bộ thần tốc của nữ hài tử có lẽ liên quan tới Bách Linh Bát.
Hạ Nhất Minh cảm thấy khó hiểu. So với những người ở đây, Bách Linh Bát hoàn toàn xứng đáng được gọi là tiền bối. Nhưng hắn cũng chẳng phải là cao nhân đạt tới cảnh giới tam hoa. Thấy không khí trong sân có gì đó ngượng ngập, hắn cười ha hả, nói:
- Các vị! Bách huynh là một người thích nơi yên tĩnh nên chỉ sống một mình trong núi. Vì ít gặp người ngoài nên không biết lễ tiết bình thường, mong các vị thứ lỗi.
Chiêm Thiên Phong cười khổ, nói:
- Hạ huynh sao lại nói thế. Bách tiền bối chịu tới Khai Vanh quốc đã là một chuyện nằm ngoài sự tưởng tượng của chúng ta rồi. - Hạ Nhất Minh hiểu rõ, người này nghĩ một đằng nói một nẻo. Có điều, hắn cũng chẳng thèm chọc ngoáy làm gì, mỉm cười, quay đầu nói:
- Trác huynh! Ta từng hứa với Mộc Tẫn Thiên đại sư giúp cháu của hắn đột phá tiên thiên cảnh giới. Lúc trước, bọn ta định ở đây khoảng một năm. Nhưng hôm nay, chúng ta muốn về nhà một chuyến. Huynh hãy nói với Mộc Tẫn Thiên đại sư để cho cháu hắn tới Hạ gia trang ở Thái Thương huyện.
Trác Vạn Liêm vội vàng chắp tay, nói:
- Hạ huynh! Cháu của Mộc sư đệ đã tới đây rồi. Chỉ cần lúc nào huynh rảnh rỗi là có thể ra tay giúp đỡ. - Hắn ngập ngừng một chút, nói:
- Đương nhiên, nếu Hạ huynh thấy lúc này không tiện thì chúng ta sẽ về Hạ gia trang trước.
Hắn vừa nói, vừa liếc mắt nhìn Bách Linh Bát. Nếu chẳng có người này ở đây, hắn cũng chẳng khách khí như vậy.
Hạ Nhất Minh ngạc nhiên, nói:
- Trác huynh! Cháu của Mộc đại sư làm sao mà đến đây nhanh như vậy?
Trác Vạn Liêm cười khổ, nói:
- Chúng ta đã tới đây từ ba tháng trước, vẫn ở đây chờ Hạ huynh về.
Hạ Nhất Minh giật mình. Ánh mắt có chút kỳ lạ. Hai người bọn họ vào thâm sơn mới được có nửa năm. Vậy mà Trác Vạn Liêm đã ở đây chờ ba tháng. Như thế chẳng phải hắn chỉ mất có một tháng để đi lại giữa Khai Vanh và Đồ Phiên quốc hay sao?
Vì Mộc Tẫn Thiên, Trác Vạn Liêm chịu khổ cũng chẳng có gì lạ.
Ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt Vu Kinh Lôi nhìn mình, hắn đột nhiên ngập ngừng, nói:
- Các vị! Chúng ta từ xa về đây đã mệt rồi. Nếu có thể, hãy để chúng ta nghỉ ngơi một ngày. Tất cả mọi chuyện để ngày mai giải quyết được không?
Đây là địa bàn Khai Vanh quốc, nhưng Hạ Nhất Minh lại chủ động đưa ra đề nghị mà chẳng hề có người nào phản đối.
Cho dù là người đang nôn nóng như Trác Vạn Liêm hay lo lắng như Chiêm Thiên Phong cũng đều mỉm cười, gật đầu đồng ý. Ánh mắt bọn họ liếc nhìn Bách Linh Bát một cái.
Đêm đến, Hạ Nhất Minh một mình đi tới phòng Vu Kinh Lôi. Lão nhân đã ngồi sẵn chờ hắn tới.
Hai người gặp nhau, Hạ Nhất Minh hỏi trước:
- Vu sư thúc! Gia tổ và đại bá ở Hoành Sơn thế nào?
Vu Kinh Lôi cười nói:
- Ngươi yên tâm! Bọn họ ở đó rất tốt. Ta đã phân phó ba vị trưởng lão lúc nào cũng có một người giám sát, chỉ điểm đại bá ngươi tu luyện. Chắc chắn chỉ hai năm là hắn có thể bước vào tiên thiên. Hơn nữa, bọn họ ở đó được đãi ngộ chẳng khác gì trưởng lão nên ngươi cũng không cần phải lo. - Hạ Nhất Minh gật đầu, nói:
- Đa tạ sư thúc quan tâm!
Vu Kinh Lôi kéo tay áo, nói:
- Đều là người nhà, không cần phải khách khí.
Hạ Nhất Minh mỉm cười, không nói gì. Hắn cảm giác được lần gặp này, sau khi Bách Linh Bát ra tay đánh bại hai cường giả Nhất đường thiên, thái độ của Vu Kinh Lôi đối với hắn đã khác rất nhiều.
Lúc trước, mặc dù Vu Kinh Lôi cũng coi trọng Hạ Nhất Minh nhưng thái độ của lão đối với hắn là của trưởng bối quan tâm tới vãn bối. Nhưng lúc này, lão đã đứng ở vị trí ngang bằng, nói chuyện với Hạ Nhất Minh.
Suy nghĩ một chút, Vu Kinh Lôi nói:
- Hạ trưởng lão! Ngươi đột phá Nhất đường thiên thì theo môn quy, sau này ngươi không còn là trưởng lão nữa.
Hạ Nhất Minh kinh ngạc nói:
- Không phải trưởng lão?
-Đúng thế! cường giả Nhất đường thiên đối với một môn phái là rất quan trọng. Từ nay về sau, ngươi chính là thái thượng trưởng lão của Hoành Sơn chúng ta. - Vu Kinh Lôi nghiêm túc nói.
Hạ Nhất Minh trầm ngâm một lúc, nói:
- Nếu ý của sư thúc như vậy, tiểu chất xin tuân mệnh.
Vu Kinh Lôi cuống quýt lắc đầu, nói:
- Hạ sư đệ! Từ nay về sau, ngươi cần phải sửa lại cách xưng hô. - Hạ Nhất Minh há miệng, khi hiểu rõ ý lão, cười khổ, nói:
- Đệ hiểu rồi sư huynh!
Trong các môn phái ẩn thế, địa vị cùng với thực lực có mối quan hệ chặt chẽ với nhau. Sau khi Hạ Nhất Minh bước vào Bách tán thiên liền trở thành một trong bốn đại trưởng lão. Còn khi thực lực của hắn tiếp tục tăng lên, cùng đẳng cấp với Vu Kinh Lôi thì địa vị cũng lập tức thay đổi. Điều này cũng là cách để duy trì môn phái. Nếu không có sự đãi ngộ thích hợp với đệ tử kiệt xuất, chỉ sợ người ta khó mà tiếp tục ở trong sư môn nữa.
Vu Kinh Lôi hài lòng, mỉm cười. Sau khi Hạ Nhất Minh đồng ý, lão mới cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.
- Sư đệ! Sau này, ngươi cần phải chú ý chỉ điểm cho đám sư điệt nhiều hơn. Nếu Hoành sơn nhất mạch của chúng ta xuất hiện thêm một cường giả Nhất đường thiên nữa thì càng tốt.
Hạ Nhất Minh cười khổ, nói:
- Sư huynh cứ nói đùa.
Mặc dù hắn đã đột phá Nhất đường thiên, nhưng muốn chỉ điểm cho người khác lại chẳng phải chuyện dễ dàng. Bởi cách hắn đột phá chẳng người nào có thể làm theo.
Vu Kinh Lôi cười hắc hắc, nói:
- Sư đệ quá khiêm tốn rồi. Thiếp của ngươi có thể đột phá tới tiên thiên cảnh giới chắc chắn có công lao của ngươi.
Hạ Nhất Minh lắc đầu, nói:
- May mắn mà thôi.
Vu Kinh Lôi nghiêm mặt nói:
- May mắn cũng là một phần. Hơn nữa lại là một phần quan trọng. Nếu không có may mắn vậy thì đừng nghĩ đến Nhất đường thiên mà ngay cả bước vào tiên thiên cũng khó.
Hạ Nhất Minh cũng hiểu điều đó. Nếu không gặp được Bách Linh Bát thì Viên Lễ Huân muốn bước vào tiên thiên cũng còn lâu lắm.
Vu Kinh Lôi đảo mắt nhìn quanh sau đó nhỏ giọng hỏi:
- Sư đệ! Bách tiền bối là người của môn phái nào?
Hạ Nhất Minh nhìn vẻ mặt chăm chú của Vu Kinh Lôi, khóe miệng hơi giật giật. Sau đó, không nhịn được hắn cười ha hả nói:
- Sư huynh! Bách huynh không hề có môn phái. Hắn chỉ là một khổ tu giả mà thôi.
Vu Kinh Lôi cảm thấy vô cùng khó tin, lầm bầm nói:
- Một khổ tu giả mà có thể tu luyện tới cảnh giới tam hoa tụ đỉnh đúng là khó mà tin được.
Hạ Nhất Minh chợt nghĩ ra một điều, hỏi:
- Sư huynh! Tam hoa tụ đỉnh là như thế nào?
Vu Kinh Lôi trầm ngâm một lúc nói:
- Chuyện này, vi huynh định để sau hai mươi năm nữa, nhưng chẳng ngờ ngươi chỉ cần có một năm đã đặt chân vào Nhất đường thiên. Đã vậy, vi huynh cũng chẳng cần giấu nữa làm gì. - Lão nghiêm nghị, nói:
- Trong tiên thiên cường giả thì Bách Tán thiên mới chỉ là chạm vào cánh cửa. Chỉ có sau khi đạt tới Nhất đường thiên mới có thể chính thức câu thông với thiên địa.
Hạ Nhất Minh "ừm" một tiếng. Nhất đường thiên và Bách Tán thiên chỉ cách nhau có một đường ranh giới nhưng xét về mức độ giao tiếp với thiên địa linh khí lại hoàn toàn ở hai cảnh giới khác nhau. Sự chênh lệch đó chỉ có tự mình trải qua mới có thể hiểu được.
- Sau khi một tiên thiên cường giả đột phá cảnh giới Nhất đường thiên, hắn mới chân chính hấp thu được thiên địa linh khí vào trong cơ thể, hình thành một vòng tuần hoàn. Quá trình này trải qua năm tháng, đến một mức độ nào đó có thể đột phá, tự mình ngưng kết ra tam hoa chân khí. - Vu Kinh Lôi nói tới đây, hít sâu một hơi sau đó mở miệng phun nhẹ luồng khí ra ngoài.
Hạ Nhất Minh nghe đến đây cảm thấy cực kỳ hứng thú. Hơi thở của Vu Kinh Lôi cũng không tan đi ngay mà lại ngưng tụ trong không khí.
Dưới dự khống chế của lão, luồng hơi đó hình thành một đóa hoa rất đẹp.
Lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng đó, Hạ Nhất Minh trợn mắt nhìn. Hắn ngập ngừng một chút rồi đưa tay chạm vào đóa hoa.
Hắn có thể cảm nhận được đó không phải là ảo ảnh. Đóa hoa đó hoàn toàn có thật. Đồng thời trong nó ẩn chứa một thứ uy năng rất mạnh.
Vu Kinh Lôi lại thở ra một hơi thật dài, đóa hoa liền biến mất không còn thấy tung tích.
Sắc mặt lão hơi tái. Hiển nhiên, để tạo ra một đóa hoa như vậy, lão mất rất nhiều chân khí.
- Sư huynh! Đây chính là tam hoa tụ đỉnh à?
- Đúng! Nhưng thực lực của vi huynh không đủ nên cũng chỉ có thể ngưng tụ được ra hai hoa mà thôi. - Vu Kinh Lôi thở dài nói:
- Thật ra, chỉ cần đột phá Nhất đường thiên, sau khi khắc khổ tu luyện thêm một thời gian nữa là có thể ngưng tụ ra được hai hoa. Nhưng ngưng tụ được hai hoa cũng mới chỉ là bề ngoài. Chỉ khi đột phá, ngưng tụ ra được ba đóa hoa thì mới chính thức đạt tới cảnh giới tam hoa tụ đỉnh.
Hạ Nhất Minh nghe thấy mà vô cùng háo hức. Ngay cả hơi thở của hắn cũng nhanh hơn nhiều.
Sau khi bước vào cảnh giới Nhất đường thiên, trong lòng hắn đã mất đi mục tiêu phấn đấu. Đến hôm nay hắn mới lại biết mình mới chỉ bước lên con đường tu luyện võ đạo mà thôi.
Vu Kinh Lôi đột nhiên trầm mặt, nói:
- Sư đệ! Nghe nói ngươi đồng ý làm hộ pháp cho cháu của Mộc Tẫn Thiên đột phá tiên thiên cảnh giới?
- Vâng! - Hạ Nhất Minh ngẩng đầu, không hiểu vì sao lão lại hỏi chuyện này.
- Ôi! Sư đệ! Thực ra, ngươi không nên đồng ý. - Vu Kinh Lôi cười khổ nói.
- Tại sao? - Hạ Nhất Minh kinh ngạc hỏi. Hạ Nhất Minh thấy Vu Kinh Lôi như vậy, chợt nghĩ ra gì đó, hỏi:
- Sư huynh! Chẳng lẽ nó có liên quan đến tam hoa tụ đỉnh?