Ánh bình minh chậm rãi xuất hiện, quang mang của mặt trời đang dần xua tan đi bóng đêm u tối và cảm giác rét lạnh của vùng Bắc Cương. Mặt trời xuất hiện khiến cho những sinh vật sống ở Bắc Cương đều cảm giác được quang minh và sinh mệnh lực lượng.
Nhưng lúc này, khi những tia nắng ấm vừa lộ ra, trên tường thành đã bị không khí yên lặng bao phủ, Dịch Trung Thiên vừa nói ra hai từ "Thánh thú" thì không ai nói được lời nào nữa.
Ở Tây Bắc, hay đại lục phương Đông nói chung, người bình thường sẽ không biết thánh thú là gì. Nhưng ở Bắc Cương lại khác, đối với loại sinh hoạt hàng giờ hàng phút phải tranh đấu với dã thú, thì nhân loại ở đâu có thể nhận biết đại khái được cái sinh vật cường đại. Thánh thú - Đó là tồn tại cao nhất trong dã thú.
Một con thánh thú còn đáng sợ hơn đàn thú nhiều lần, đàn thú mặc dù số lượng đông đúc nhưng loài người vẫn có thể dựa vào tường thành được đặc chế và vũ khí tự chế chống đỡ lại được. Nhưng chỉ có một con thánh thú thôi là có thể tiêu hủy cả một tòa thành của nhân loại. Người bình thường đã biết tới sự lợi hại của thánh thú, tiên thiên cường giả lại càng hiểu biết hơn.
Từ Quân nắm chặt thanh thần binh lợi khí ở trong tay, nhưng hắn bi ai phát hiện ra thanh thần binh này từng mang lại cho hắn niềm tin tưởng to lớn, vậy mà bây giờ lại không còn tác dụng nữa.
Sắc mặt ba người Trương Bách Lâm lại càng trở nên trắng bệch, bọn họ không thể ngờ được trong đàn thú lại xuất hiện linh thú cấp bậc thánh thú.
- Không có khả năng.... - Khuôn mặt Trương Bách Lâm co rút lại, một tiên thiên cường giả tấn chức lâu năm còn thất thố như thế thì có thể biết được trong lòng hắn lúc này rung động tới mức nào.
- Trương huynh, Bắc Cương thánh thú không phải là độc lập hành tẩu sao? Sao bây giờ lại xuất hiện ở trong đàn thú? - Trần Lâm Tây cười khổ hỏi.
Hai vợ chồng quen biết Trương Bách Lâm đã lâu, hơn nữa cũng mơ hồ biết được chuyện này cũng không thể trách người ta.
Trương Bách Lâm hít sâu một hơi, nói:
- Ta không biết.
Ngữ khí của hắn tiếp tục tăng lên, nhấn mạnh nói:
- Ta thật sự không biết.
Quả thật, chuyện xảy ra ngày hôm nay đã vượt qua kinh nghiệm nhiều năm sinh sống ở Bắc Cương của hắn, làm cho hắn không cách nào giải thích được.
- Thú triều. - Thanh âm của Hạ Nhất Minh chậm rãi vang lên:
- Bây giờ, Bắc Cương đang phải chịu cảnh thú triều ngàn năm mới có một lần, thực lực của chúng hơn xa dự đoán của người thường nhiều lắm. Cho nên trong đàn thú có xuất hiện thánh thú cũng không có gì lạ.
Sắc mặt Dịch Trung Thiên thay đổi khó lượng, hắn đột nhiên tiến lên từng bước, cung kính nói:
- Hạ tiền bối, xin ngài hãy cứu vớt mọi người ở Bằng thành.
Dứt lời hắn khom người định quỳ gối xuống, nhưng mà hắn đột nhiên hoảng sợ phát hiện hai chân của mình không cách nào quỳ xuống được.
Lần trước sở dĩ hắn có thể quỳ xuống được là bởi vì Hạ Nhất Minh không để ý tới, cũng không nghĩ tời người này sẽ vị người dân trong Bằng thành mà lại không tiếc mặt mũi của tiên thiên cường giả. Giờ phút này hắn đã chú ý tới, hiển nhiên là sẽ không để đối phương quỳ trước mặt nhiều người như vậy.
Hắn quay đầu lại, cười cười nói:
- Dịch huynh, ngươi nghĩ rằng ta có thể giết chết đầu thánh thú này sao?
Nhìn ánh mắt Hạ Nhất Minh, không biết vì sao Dịch Trung Thiên lại vô cùng tin tưởng, hắn cất cao giọng nói:
- Tiền bối nhất định có thể giết chết nó.
Hạ Nhất Minh cất tiếng cười to, thu hồi lại ánh mắt của mình, trong mắt lúc này hiện lên một tia tán thưởng, nhãn lực của người này quả nhiên là không tồi.
Phía trước truyền lại tiếng rống thật lớn, sau đó một con cự hùng to lớn từ phía sau đàn dã thú tiến ra.
Đầu cự hùng này đứng thẳng lên, thân hình của nó to lớn gấp đôi so với những đồng loại khác, thật không biết vừa rồi nó làm cách nào có thể trốn ở trong đàn thú mà không khiến người khác phát hiện.
Tốc độ của nó cũng không phải là mau, mà là chậm rãi đi tới, tựa hồ như nó không muốn bằng vào tốc độ cao để tấn công tường thành.
- Không tốt, tường thành của chúng ta không thể ngăn cản lực đánh của thánh thú. - Sắc mặt Từ Quân khẽ biến, kinh hô.
Hạ Nhất Minh than nhẹ một tiếng, đối mặt với thánh thú cự hùng, Hạ Nhất Minh thật sự không muốn ra tay sớm. Bất quá tốt xấu gì hắn cũng biết, không thể để đầu cự hùng này phá hư tường thành được.
Tường thành này được Băng Cung xây dựng cho nên có công hiệu rất tốt, sau nửa ngày bị đàn thú liên tục tấn công mà không hề bị hòng chút nào. Nếu như thật sự để cho con thánh thú này làm hỏng, hắn cũng cảm thấy có chút đau lòng. Thân hình hơi nhoáng lên một cái, Hạ Nhất Minh đã nhảy ra khỏi tường thành.
Động tác của hắn cũng không nhanh, cơ hồ như tất cả mọi người lại có thể nhìn rõ ràng. Nhưng làm kẻ khác cảm thấy quỷ dị chính là, thân thể của hắn giống như không có chút cân nặng nào, cứ như vậy lơ lửng giữa không trung bay đi đón cự hùng.
Từ đầu tới cuối quanh người hắn luôn vờn quanh những quang mang màu trắng, trợ giúp cho hắn có thể nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất.
Sau khí thấy một màn này, đám người Dịch Trung Thiên hít một hơi khí lạnh, trong lòng bọn họ đồng thời hiện lên một ý niệm. "Chẳng lẽ người này có thể bay sao?"
Sau khi Hạ Nhất Minh nhảy ra khỏi tường thành, đầu cự hùng đang tiến lên cũng ngừng lại, nó híp đôi mắt nhìn nhân loại kỳ quái trước mặt. Ngàn năm linh thú có trị tuệ đã không dưới nhân loại, thánh thú lại càng không phải nói.
Mặc dù đầu thánh thú này không phát hiện ra khí tức và áp lực khổng lồ từ trên người Hạ Nhất Minh phát ra, nhưng trong lòng nó lại mơ hồ cảm thấy có chút bất an. Có lẽ bởi vì thái độ của Hạ Nhất Minh quá mức bình tĩnh làm cho nó phải kiêng kỵ, cho nên đầu thán thú cũng không có lập tức tiến lên, mà ngược lại đứng ở tại chỗ yên lặng quan sát.
Trên tường thành, đám người Dịch Trung Thiên đã sớm trợn tròn hai mắt, bọn họ nhìn chằm chằm xuống dưới ánh mát không hề dám chớp động cái nào. Đầu cựu hùng thánh thú cao tới bốn thước, thân hình nó đứng trước mặt Hạ Nhất Minh cơ hồ đã hoàn toàn che tầm mắt của hắn nhìn ra phía sau.
Nhưng mà, không hiểu vì sao tất cả mọi người trên tường thành lại có cảm giác quái dị, chính là một đầu một thú này tựa hồ có hình thể hoàn toàn trái ngược.
Tựa hồ Hạ Nhất Minh mới là đầu thánh thú to lớn đáng sợ, còn đầu cự hùng lại nhỏ bé tới mức đáng thương, chỉ cần hắn vỗ nhẹ một cái là có thể giết chết.
- Dịch huynh, Hạ tiền bối có lai lịch thế nào? - Trương Bách Lâm khó tin nói:
- Chẳng lẽ hắn là trưởng lão của Băng Cung sao? Mỗi một môn phái đều có trưởng lão, mà thực lực của các trưởng lão đều sâu không đồng nhất.
Như Hoành Sơn nhất mạch cũng có trưởng lão, để làm được trưởng lão thì tu vi của bản thân chỉ cần trở thành tiên thiên cường giả. Nhưng Bắc Cương Băng Cung, Linh Tiêu Bảo Điện hay những đại môn phái khác thì muốn đạt được chức danh trư lão thực lực phải cao hơn rất nhiều.
Hơn nữa, khi nhìn thấy Hạ Nhất Minh cùng thánh thú cự hùng giằng co, Trương Bách Lâm hiểu được, bề ngoài người này thì vô cùng trẻ tuổi nhưng tu vi võ đạo của đối phương không phải hắn có thể so sánh được. Cho nên hắn mới đổi cách xưng hô, Dịch Trung Thiên còn chưa kịp trả lời, Từ Quân đã lắc đầu nói:
- Hạ tiền bối không phải là trưởng lão bổn môn.
Hắn là Băng Cung sứ giả cho nên tin tức so với Dịch Trung Thiên ở Bằng thành thì linh thông hơn rất nhiều. Nếu hắn nói không phải thì mọi người hiển nhiên không cần hoài nghi.
- Hạ tiền bối không phải là người Bắc Cương. - Vu Tuyết Doanh đột nhiên ngắt lời:
- Mọi người nhìn trang phục là có thể thấy được Hạ tiền bối tiến vào Bắc Cương hẳn là định săn bắt linh thú.
Mọi người lúc này mới gật đầu, ngoài trừ giả thiết này ra bọn họ cũng không tìm được lý do nào khác.
Hai mắt Trương Bách Lâm sáng ngời lên, nói;
- Hạ tiền bối từng nói qua, ngoại trừ thánh thú nội đan còn đâu sẽ không lấy thứ gì. Như vậy....
Hai mắt phu phụ Trần Lâm Tây sáng lên, lúc này ở trên tường thành có bảy đầu tiên thiên linh thú bị mất mạng, trong đó còn có một đầu ngàn năm linh thú.
Nếu như Hạ Nhất Minh thật sự không lấy thì dựa theo ước định trước đây, bảy viên tiên thiên kim đan đều thuộc về bọn họ.
Hai người Dịch Trung Thiên khẽ cau mày, nhưng bọn hắn cũng không mở miệng nói. Chuyện này tương đối mẫn cảm, bọn họ không tiện nhúng tay vào. Nhưng mà lúc này, Trương Bách Lâm lại thở dài nói:
- Kỳ thật giết những con linh thú này cũng không phải là công lao của chúng ta, mà là Hạ tiền bối âm thầm trợ giúp.
Đám người Dịch Trung Thiên hơi ngẩn người ra, bọn họ lập tức hiểu được lời đối phương nói. Trách không được những linh thú đang chiến đầu cùng bọn họ lại đột nhiên trở nên yếu ớt như vậy, nguyên lai là có người âm thầm trợ giúp. Đây cũng là cách giải thích duy nhất lúc này.
Trương Bách Lâm hít sâu một hơi, nói:
- Trần huynh, những nội đan này chúng ta không thể độc chiếm được.
Ánh mắt phu phụ Trần Lâm Tây mặc dù có chút không muốn, nhưng bọn họ không chút do dự gật đầu. Bởi vì bọn họ hiểu được, mặc dù Hạ Nhất Minh luôn miệng nói không lấy, nhưng bọn họ nếu thật sự chiếm toàn bộ chỉ sợ sẽ rơi vào họa sát thân.
Nếu như bọn họ cũng có được thực lực Nhân Đạo Đỉnh Phong thì hiển nhiên cũng không để vài khối tiên thiên nội đan này vào trong lòng. Nhưng mà đối với các tiên thiên cường giả bình thường mà nói, vài khối tiên tiên thiên nội đan là quá mức quan trọng với bọn họ. Bỗng nhiên, một tiếng tru thê lương vang lên hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
Bất quá, khi bọn họ thấy một màn trước mắt đều theo tiềm thức lắc lắc đầu, hoặc vuốt vuốt hai tròng mắt, chuyện bọn họ đang chứng kiến vô cùng khó tin. Đầu thánh thú to lớn lúc này bắt đầu chậm rãi lui về phía sau.
Với tôn nghiêm của thánh thú, khi đối mặt với nhân loại nó không nổi trận lôi đình tấn công, ngược lại còn lộ ra vẻ khiếp sợ, hơn nữa chưa chiến đã rút lui thì quả thực khó tin nổi.