Một con quạ đen đậu trên gốc cây lẻ loi, nó dang rộng hai cánh ra lay động một chút, kêu lên hai tiếng thê lương như đang có tâm sự trong lòng.
Cảnh tượng mùa đông sầu thảm, khiến cho vạn vật dường như đều lâm vào trầm tư.
Ngay cả trong rừng già cũng bị mất đi cái náo nhiệt của thường ngày, trở nên cô độc, lạnh lùng một cách rõ ràng.
Tuyết bao phủ bên trong hạp cốc, hai đạo thân ảnh giống như làn khói nhẹ nhàng bay nhảy trong không trung. Khi thì giống như người chim lao xuống xẹt qua mặt đất, khi thì sống như loài báo di chuyển mau lẹ khắp nơi trong hạp cốc. Nếu có người thường nhìn thấy được một màn này, chỉ sợ sẽ coi bọn họ thành yêu tinh ở trong rừng mà cúng bái mãi không thôi.
Bỗng nhiên, hai thân ảnh đồng thời ngừng lại lộ ra khuôn mặt một nam một nữ.
Bọn họ đúng là Hạ Nhất Minh và Viên Lễ Huân đã tiến vào trong rừng bốn tháng nay.
- Lễ Huân, khinh thân công pháp của nàng tiến bộ rất lớn. - Hạ Nhất Minh mỉm cười gật đầu, hài lòng nói.
Khuôn mặt Viên Lễ Huân đỏ lên, nói:
- Nhất Minh, muội còn khôn nắm giữ được Phong lực lượng như lời thiếu gia nói. Thật xin lỗi.
Hạ Nhất Minh bật cười:
- Điều này có gì mà phải xin lỗi, mỗi một người có sự am hiểu khác nhau, nàng mặc dù không thể nắm giữ được Phong lực lượng, nhưng chân khí Băng tuyết tinh túy cường đại đến ngay cả ta cũng cảm thấy mặc cảm.
Lúc hắn nói nhưng lời này, tuyệt đối là thật tâm thật ý.
Sau khi trực tiếp hấp thu được chất lỏng trong chiếc bình ngọc, Viên Lễ Huân phóng xuất ra hàn khí còn cao hơn Hạ Nhất Minh một bậc.
Mặc dù song phương trong lúc giao thủ, Hạ Nhất Minh còn có thể chiến thắng, nhưng lúc này Hạ Nhất Minh đã là cường giả Nhất Đường Thiên, còn Viên Lễ Huân chẳng qua là mới tấn giai Bách Tán Thiên mấy tháng mà thôi. Cho nên hắn cũng không có bất cứ lý do nào để mà kiêu ngạo.
Trải qua bốn tháng tu luyện, dưới sự chỉ điểm của Hạ Nhất Minh, Viên Lễ Huân đã có thể tùy tâm sở dục khống chế chân khí trong cơ thể lưu chuyển.
Mà sau khi nàng nắm được điểm này, cũng là lúc chính thức cảm thấy vui vẻ.
Trước kia khi nàng đi theo Hạ Nhất Minh, nhiều ít bao nhiêu thì bản thân nàng cũng có cảm giác bị trói buộc. Nhưng giờ phút này, khi nàng tấn chức tiên thiên cường giả, hơn nữa còn sở hữu chân khí Hàn hệ đặc thù.
Khi đem chân khí hàn hệ này nắm trong tay, thực lực của nàng mặc dù không cường đại như Hạ Nhất Minh, nhưng dù sao thì cũng có năng lực tự bảo vệ mình.
Chỉ là, ngoại trừ Băng hệ chân khí ở ngoài, nàng không thể giống như sự tưởng tượng của Hạ Nhất Minh, có thể tiếp tục nắm giữ một hệ khác nữa. Cho dù là Hạ Nhất Minh đã hết lòng chỉ điểm, đem Phong hệ tinh túy truyền thụ cho nàng, thì cũng không có một chút dấu hiệu thành công.
Hai người không tiếp tục thi triển công pháp nữa, mà chậm rãi đi bộ trên mặt đất.
Thân thể hai người giống như không hề có chút sức, cho dù là đi lại trên tuyết cũng không lưu lại bất cứ dấu chân nào.
Vì đi trên tuyết mà không để lại dấu vết, kỳ thật cao thủ hậu thiên cũng miễn cưỡng có thể làm được, nhưng muốn giống hai người bọn họ, bình tĩnh đi lại trên mặt tuyết thì khó khăn lại vô cùng lớn. Cho dù là một ít tiên thiên cường giả cũng không nhất định dễ dàng làm được.
Hai người sóng vai đi trong sơn cốc tiêu điều nhưng trong lòng bọn họ lại cảm thấy tràn ngập sự ấm áp.
Đặc biệt là Viên Lễ Huân, thần thái bay bổng, so với trước kia thì quả thực giống như đã thoát thai hoán cốt thay đổi thành một người khác.
Nàng nguyên vốn là do Viên gia cho đi theo Hạ Nhất Minh để làm thiếp, nhưng dưới những cơ duyên xảo hợp lại trở thành tiên thiên cường giả.
Hôm nay, cho dù là Hạ Nhất Minh quang minh chính đại lấy nàng làm vợ, thì cả thiên hạ cũng không có người nào đủ dũng khí đứng ra ngăn cản.
Phần tâm tình này của nàng thật sự là không ai có thể hiểu hết được, tuy nhiên trong lòng nàng lại cảm thấy vô cùng vui sướng, cả ngày đều trong trạng thái vui cười, cùng với di vãng không còn giống nhau.
Trong khoảng thời gian này Hạ Nhất Minh cũng cùng chia sẻ niềm vui với nàng, hai người mặc dù không ai nói ra, nhưng đều có hy vọng cồng sống như thế này vĩnh viễn không kết thúc.
Bỗng nhiên, từ xa truyền tới một đạo tiếng kêu của chim ưng, trên đỉnh đầu xẹt qua một đạo bóng đen, phá tan bầu không khí ấm áp giữa hai người.
Hạ Nhất Minh ngẩng đầu nhìn trời, chỉ là hắn mặc dù đã trở thành cường giả Nhất Đường Thiên, nhưng vẫn không thể có cánh được, cho nên không thể gây ra chút phiền toái nào cho các bậc vương giả trên không.
Lắc đầu, Hạ Nhất Minh đột nhiên thở dài, nói:
- Đáng tiếc.
Viên Lễ Huân kỳ lạ hỏi:
- Sao lại đáng tiếc?
Ánh mắt Hạ Nhất Minh đảo qua hoàn cảnh xung quanh một vòng, nòi:
- Lễ Huân, bây giờ đang là mùa đông, hoàn cảnh ngọn núi này chính là nơi tốt nhất để nàng tu luyện Hàn hệ chân khí. Nhưng trong tay chúng ta lại không có bí tịch Hàn hệ nào, bỏ lỡ một cơ hội tốt như này quả thật là rất đáng tiếc.
Sau khi tu vi của Viên Lễ Huân đạt tới tình trạng này, vô luận là Hạ Nhất Minh hay Viên Lễ Huân cũng đều phát hiện ra một chuyện làm cho bọn họ cảm thấy đau đầu.
Trong tay của hắn cũng không có bí tịch nào thích hợp để cho Viên Lễ Huân tu luyện.
Hạ Nhất Minh chủ tu ngũ hành công pháp, tuy bản thân cũng có năng lượng Hàn hệ cường đại, nhưng tình huống của hắn lại hoàn toàn không thể phát triển thêm.
Mặc dù trong lúc Viên Lễ Huân tu luyện Thủy hệ công pháp cũng có một chút tác dụng tăng trưởng với Băng hệ chân khí của mình. Nhưng Hạ Nhất Minh biết, một chút tăng trưởng đó thì không đáng kể gì với tiên thiên cường giả.
Viên Lễ Huân hơi ngẩn người ra, sau đó che miệng cười khẽ, nói:
- Không quan hệ a. Kỳ thật thiếp đạt được như này là rất thỏa mãn rồi.
Hạ Nhất Minh than nhẹ một tiếng, từ khi Viên Lễ Huân tấn chức tiên thiên, vết sẹo trên mặt nàng cũng theo đó mà bị xóa đi, tâm trạng của nàng đã trở nên vô cùng bình thản. Mặc dù nàng mỗi ngày vẫn chăm chỉ, nhưng thủy chung vẫn không được như trước kia.
Tâm cảnh bình thản như thế, ngay cả Hạ Nhất Minh cũng phải hâm mộ. Có lẽ một ngày nào đó, nàng tự nhiên có thể tiến vào cảnh giới lĩnh ngộ. Nếu thật sự như thế, thì cho dù là Băng hệ chân khí không có bí tịch để tu luyện thì cũng không tạo thành sự trói buộc quá lớn.
Hai ngươi cười nói một chút, cuối cùng đã đi tới chỗ vắng vẻ bên trong hạp cốc.
Nơi này cùng với bên ngoài giống nhau, cũng đều bị mùa đông bao phủ, cây cỏ hoa lá khắp nơi đều tàn lụi, không còn một chút tung tích nào khác.
Đi tới bên cạnh thạch bích, Viên Lễ Huân đột nhiên ngừng cước bộ, trong ánh mắt dường như đang nhớ tới người nào đó.
Hạ Nhất Minh hỏi:
- Lễ Huân, nàng làm sao vậy?
Viên Lễ Huân lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Nhất Minh. Thiếp nhớ nhà.
- Nhà.... .........
- Đúng. Thiếp muốn quay trở lại thăm nhà một chút.
Hạ Nhất Minh hơi gật đầu một cái, hắn sớm biết, trong Viên gia, Viên Lễ Huân còn một đệ đệ nữa. Lần này nàng rời nhà đi đã gần hai năm, trong thời gian này gặp phải vô số chuyện, một ít gần như là truyền kỳ vậy.
- Kỳ thật ta cũng nhớ nhà. - Hạ Nhất Minh quay đầu nhìn về phía sau, sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Viên Lễ Huân, xoay người lại nói:
- Chúng ta trở về thôi.
Viên Lễ Huân ngẩn người ra, nói:
- Bây giờ?
- Đương nhiên. - Hạ Nhất Minh nhe răng cười, cao giọng nói:
- Bách huynh, huynh ở đâu?
Bên trên thạch bích, một đạo thân ảnh cực kỳ quỷ dị chậm rãi hiện ra, xung quanh thạch bích hơi mỏng đi một tầng, nhưng ở trước mặt hai người Hạ Nhất Minh dần xuất hiện ra một nhân hình binh khí Bách Linh Bát.
Nếu những người khác thấy được điều này, thì cho dù là Trác Vạn Liêm cùng với Chiêm Thiên Phong chỉ sợ cũng phải hồn phi phách tán mà chạy trốn.
Thế nhưng, hai người Hạ Nhất Minh lại coi như không nhìn thấy gì, phảng phất loại cảnh tượng giống như yêu ma quỷ quái trong truyền thuyết đã vô cùng quen mắt.
Kỳ thật lúc Bách Linh Bát lần đầu thi triển ra năng lực này cũng từng khiến cho hai người Hạ Nhất Minh và Viên Lễ Huân sợ tới lông tóc dựng ngược cả lên. Cả hai người suốt ba ngày ba đêm đều ở trong trạng thái giống như chim sợ cành cong vậy.
Bất quá, sau khi trải qua vài tháng sinh sống ở đây, dù là Bách Linh Bát có thi triển ra năng lực quỷ dị hơn nữa, thì hai người cũng làm như không thấy.
Trải qua những việc này, Hạ Nhất Minh mới phát hiện ra, nguyên lai nói về năng lực thích ứng với hoàn cảnh thì linh thú cũng phải đứng sang một bên. Loài người mới chân chính được coi là dễ dàng thích ứng với hoàn cảnh ác liệt của tự nhiên nhất.
Hù dọa hả? Hù dọa nữa đi, nhiều rồi cũng sẽ thành thói quen mà thôi.....
Hai người Hạ Nhất Minh hôm nay, nếu nói về lòng can đảm, thì cho dù là cao thủ có cùng cấp bậc cũng phải giơ ngón tay lên mà tán thưởng. Ngay cả thật sự có quỷ hồn hiện ra trước mặt hắn lúc này, cam đoan cũng bị hai người quát mắng xua đuổi.
- Bách huynh, phu phụ hai người chúng ta phải rời khỏi nơi này quay trở về nhà, huynh đi theo hay là ở lại chỗ này?
- Đi theo chứ. - Bách Linh Bát bình tĩnh nói.
Khóe miệng Hạ Nhất Minh lộ ra một nụ cười, không nói tới việc hoàn thành hứu hẹn gì, cho dù là vì đá sinh lực, Bách Linh Bát cũng không thể không đi theo hắn.
Ánh mắt Viên Lễ Huân chuyển về phía động phủ, nói:
- Chúng ta vào trong thu thập một chút đi.
- Không cần, chẳng có gì để thu thập cả, chúng ta đi thôi.
Cất tiếng cười lớn, Hạ Nhất Minh hơi dùng sức, nhất thời đã kéo Viên Lễ Huân chạy như bay ra bên ngoài hạp cốc.
Ở ngay sát phía sau bọn họ, Bách Linh Bát cúi đầu, khom lưng, hai chân lần lượt di chuyển, nhất thời cả thân người đã giống như hỏa tiễn đuổi theo. Mặc dù tư thế của hắn không được tiêu sái, phiêu dật như Hạ Nhất Minh sử dụng Phong hệ lực lượng. Nhưng nếu nói đơn thuần về tốc độ, Bách Linh Bát tuyệt đối không dưới Hạ Nhất Minh.
Không những thế, mỗi bước đạp xuống của Bách Linh Bát nhìn thì như là đang đạp trên tuyết vậy, nhưng cũng không hề khiến cho một bông tuyết nào bay lên. Giống như Bách Linh Bát đang trượt tuyết vậy, mỗi lần chỉ để lại dấu vết cực kỳ nhỏ trên mặt tuyết mà thôi.
Chốc lát sau, ba người đã rời xa khỏi nơi này.
Ngoại trừ hai người Hạ Nhất Minh ra, lúc này còn có nhân hình binh khí mà không ai biết đến đi cùng.
Mang theo Viên Lễ Huân vội vàng di chuyển, ngẫu nhiên hắn quay đầu lại nhìn, trong lòng không khỏi có trăm ngàn cảm xúc ngổn ngang. Bởi vì ngay cả hắn cũng không biết, đem người này tới xã hội loài người có phải là lựa chọn chính xác hay không.
**************
Mấy ngày sau, trên quan đạo bên ngoài thủ đô Khai Vanh quốc, xuất hiện ba người đang sóng vai đi tới.
Một nam một nữ này hiển nhiên chính là Viên Lễ Huân và Hạ Nhất Minh, bọn họ cũng không có thay đổi trang phục khác, mà vẫn ăn mặc giống như thường ngày. Tuy nhiên, đi theo bên cạnh hai người bọn họ còn có Bách Linh Bát, trên đầu của hắn có mang theo một chiếc mũ rộng vành.
Hạ Nhất Minh sở dĩ làm như vậy cũng là vì bất đắc dĩ, Bách Linh Bát dù sao cũng không phải là nhân loại, hắn còn chưa có khả năng học được vẻ mặt thiên biến vạn hóa của con người. Đặc biệt, hắn vĩnh viễn không bao giờ chớp mắt, cặp mắt giống như bảo thạch của hắn cũng rất dễ gây cho người ta sự chú ý.
Người như vậy đi tới nơi nào cũng đều hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Cho nên sau khi ba người Hạ Nhất Minh rời núi, thì dứt khoát tìm một chiếc mũ to, đưa cho hắn đội để có thể che bớt diện mạo.
Đối với điều này, Bách Linh Bát cũng không có bất cứ phản đối nào, với hắn mà nói, chỉ cần có thể đảm bảo an toàn cho cố chủ, hoặc chỉ cần Hạ Nhất Minh có thể không ngừng cung cấp năng lượng thạch, như vậy hết thảy đều có thể thông cảm.
Trí tuệ của nhân hình binh khí có đôi khi thẳng thắng như vậy, bọn họ không yêu cầu gì khác, chỉ cần thực dụng là được.
Rất nhanh sau đó, ba người đã đi tới trước cửa thành.
Khi thấy được tổ hợp kì dị của ba người, thủ lĩnh binh lính trông coi cửa thành không khỏi nhíu mày.
Quần áo trên người Hạ Nhất Minh và Viên Lễ Huân cũng không dày, tựa hồ như băng tuyết xung quanh còn gây cho bọn họ cảm giác nóng bức chứ không phải là rét lạnh.
Chỉ cần dựa vào một điểm này là có thể thấy được, tu vi của hai người bọn họ đã không phải là thấp.
Đồng thời, ở phía sau hai người, còn có một nam tử to lớn ăn mặc trang phục kỳ dị.
Không biết vì sao, khi nhìn khuôn mặt nam tử bị che bởi chiếc mũ, tên tiểu đội trưởng có tu vi thất tầng nội kình không khỏi cảm thấy ớn lạnh cả người.
Hắn cũng không rõ đây là vì sao, chỉ là ánh mắt nhìn về phía người này tràn ngập vẻ sợ hãi.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh nhìn thoáng qua, nhất thời đã sáng tỏ nguyên do trong đó.
Thất tầng nội kình được xem là cao thủ trong giới hậu thiên, đặc biệt là những tên thủ lĩnh gác cổng thành này, bọn họ đều là những hạng người có ánh mắt nhạy bén. Cả đời bọn họ đã nhìn qua không tới mười vạn người thì cũng có tới tám, chín vạn.
Thế nhưng giờ phút này, hắn khẳng định là bởi vì không nghe được tiếng tim đập, tiếng hô hấp của Bách Linh Bát, hơn nữa còn từ trên người đối phương không cảm nhận được một chút hơi thở nào thuộc về loài người, cho nên mới lộ ra ánh mắt sợ hãi.
Mắt thấy ba người sắp vào thành, tên tiểu đội trưởng cuối đã đè nén sợ hãi trong lòng, bước lên vài bước, muốn ngăn cản bọn họ lại để tiến hành kiểm tra.
Đúng lúc này, Hạ Nhất Minh đột nhiên liếc nhìn hắn một cái.
Ở trong mắt người khác, cái nhìn này vô cùng bình thường, so với những cái nhìn khác không có gì bất đồng, nhưng rơi vào mắt của tên tiểu đội trưởng, cái liếc mắt đó lại bao hàm uy nghiêm vô thượng.
Giờ phút này, hắn cảm thấy bản thân vô cùng nhỏ bé, còn thanh niên trẻ tuổi trước mặt lại to lớn sừng sững như quả núi, khiến cho trái tim hắn như bị ai đó dùng tay bóp chặt lấy, không thể hít thở nổi.
Hạ Nhất Minh hài lòng mỉm cười, sải bước tiến vào trong thành, động tác của ba người nhìn thì không nhanh, nhưng chỉ thoáng qua đã biến mất không còn dấu vết.
Nửa ngày sau, tên tiểu đội trưởng mới lấy lại tinh thần, mấy tên thuộc hạ phía sau hắn không hiểu tiến lên hỏi, hắn rùng mình lập tức cho người báo lên trên, còn bản thân thì không có đủ can đảm để truy tìm.
Ánh mắt Viên Lễ Huân đảo qua trên người Bách Linh Bát, nàng biết Hạ Nhất Minh sở dĩ làm như vậy là sợ tên tiểu đội trưởng vặn hỏi Bách Linh Bát, trong lúc vô ý sẽ chọc giận tên nhân hình binh khí này. Nếu quả thật là như vậy, dù hắn có bị giết chết ngay tại chỗ, thì cũng không ai giúp hắn đòi lại công đạo.
Bởi vì, đưa mắt nhìn cả Khai Vanh quốc, cho dù là Chiêm Thiên Phong tự thân động thủ cũng không nhất định có thể chiến thắng được Bách Linh Bát.
Dưới sự dẫn đường của Hạ Nhất Minh, bọn họ đã tới trang viên của Đồ Phiên quốc.
Vốn đám người Hạ Nhất Minh xuống núi có ý định lập tức quay trở về Thái Thương huyện, nhưng đột nhiên Hạ Nhất Minh lại nghĩ tới ước định với Mộc Tẫn Thiên.
Cho nên hắn quyết định trước khi quay trở về thì đến đây thông báo cho đối phương một tiếng.
Dù sao, hắn cầm hai kiện bảo vật của Mộc Tẫn Thiên, nếu không nói gì mà rời đi thì quả thật là rất khó có thể giải thích nổi.
Chỉ là, khi ba người bọn họ đi tới gần trang viên, Hạ Nhất Minh đột nhiên dừng bước, ánh mắt nhìn về phía trước, trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Đồng thời từ phía sau hắn truyền tới thanh âm như mấy ngàn năm không đổi của Bách Linh Bát.
- Bên trong có hai tiến hóa giả cùng với ngươi giống nhau, năng lượng ba động bên ngoài bọn họ cũng không hề kém hơn ngươi là mấy.
Viên Lễ Huân hơi ngẩn người ra, ánh mắt nhìn Hạ Nhất Minh có chút băn khoăn, nàng lặng lẽ cảm nhận, nửa ngày sau, nàng vui mừng quay đầu nhìn Hạ Nhất Minh nói:
- Bên trong có ba tiên thiên cường giả?
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, nói:
- Không sai. Quả thật có ba người, bất quá trong đó có hai người là cường giả Nhất Đường Thiên.
- Chẳng lẽ Chiêm Thiên Phong đại sư và Trác Vạn Liêm đại sư đều ở chỗ này? - Viên Lễ Huân kinh ngạc hỏi.
- Trác Vạn Liêm đúng là ở nơi này, nhưng người còn lại cũng không phải là Chiêm Thiên Phong. - Hạ Nhất Minh cười nói, nhìn vẻ mặt của hắn, là biết ngay hắn đã biết lai lịch người còn lại.
Viên Lễ Huân mới tấn chức tiên thiên cảnh giới chỉ vài tháng, đối với nàng mà nói, ngoại trừ Hạ Nhất Minh ra thì hơi thở của các tiên thiên cường giả khác đều xa lạ. Còn về phần Bách Linh Bát, hắn căn bản không có hơi thở.
Cho nên hắn cho dù có cảm ứng được ba vị tiên thiên cường giả, nhưng căn bản là không biết bọn họ là ai.
Hạ Nhất Minh nhìn về phía Viên Lễ Huân, nói:
- Còn có một người, kỳ thật cũng là người quen của chúng ta.
Viên Lễ Huân suy nghĩ một chút, lập tức nghĩ ra, nói:
- Thái thượng trưởng lão?
Đi theo bên người Hạ Nhất Minh, nàng đã gặp qua vô số tiên thiên cường giả, nhưng còn gặp cường giả Nhất Đường Thiên thì ngoại trừ Hạ Nhất Minh ra cũng chỉ có bốn người mà thôi.
Nếu không phải Chiêm Thiên Phong, như vậy thì chỉ còn có Vũ Kinh Lôi mà thôi.
Hạ Nhất Minh mỉm cười gật đầu, nhưng trong lòng hắn có điều không giải thích được, hắn tuy mơ hồ đoán ra một chút vấn đề, Vũ Kinh Lôi sở dĩ rời khỏi Hoành Sơn tới đây có lẽ là vì bản thân. Nhưng đến tột cùng là chuyện gì mà phải khiến lão tự mình tới thì lại không đoán ra được.
Đang lúc Viên Lễ Huân muốn tiếp tục hỏi, thì ba cỗ hơi thở bên trong đồng thời phát tán ra mạnh hơn.
Bọn họ rốt cục cũng phát hiện ra đám người Hạ Nhất Minh đang ở gần nơi này.
Cười dài một tiếng, Hạ Nhất Minh cũng không tiếp tục che dấu hơi thở của mình nữa, cùng với khí thế của ba vị tiên thiên cường giả ở phía trong đáp lại. Đồng thời tay hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Viên Lễ Huân, sử dụng loại phương pháp này để cổ vũ cho nàng.
Đôi mắt long lanh của Viên Lễ Huân lộ ra vẻ luống cuống, nàng rốt cục hít sâu một hơi, đem hơi thở Băng hàn của mình khuếch tán ra, nhiệt độ bốn phía nhất thời xuống thấp. Trình độ tinh túy của Băng hàn này mơ hồ còn đem hàn khí của Trác Vạn Liêm áp chế cả xuống.
Biến hóa xảy ra bất thình lình này làm cho ba người ở cách đó không xa đồng thời cảm thấy thất kinh.
Đặc biệt là Vũ Kinh Lôi và Trác Vạn Liêm lại càng không thể tin được vào cảm giác của chính mình.
Bọn họ cũng có thể cảm ứng được cỗ hơi thở Hàn hệ xa lạ này, đây khẳng định là do một vị tiên thiên cường giả tu luyện Hàn hệ chân khí phát tán ra. Nhưng mà, người này tu vi rõ ràng chỉ là Bách Tán Thiên, nhưng độ mãnh liệt của băng hàn do đối phương phát ra còn trên cả cường giả Nhất Đường Thiên Trác Vạn Liêm.
Chuyện như vậy thì ngay cả với kiến thức rộng rãi của bọn họ cũng là lần đầu gặp phải.
Huýt lên một tiếng sáo dài, thân hình Trác Vạn Liêm như điện lao ra, khi hắn chính thức nhìn thấy ba người ở bên ngoài, thì lập tức trợn mắt cứng lưỡi, cả người như biến thành một pho tượng được khắc từ gỗ, không thể động đậy được.