Phùng Tiêu không lỗ mãng như Dương Ngạn, thấy đối phương tránh ở trong đại điện tựa hồ chờ đợi mình, hơn nữa vừa ra tay chỉ chế phục mà không đánh chết, đã biết bọn hắn muốn hỏi sự tình, hừ lạnh một tiếng.
- Sảng khoái! Lưu mạng của các ngươi tự nhiên là muốn hỏi chuyện. Ngoan ngoãn trả lời thì ta có thể không giết, bằng không Nhiếp gia chính là kết cục của các ngươi!
Cười lạnh một tiếng, hắc y nhân cầm đầu xoay người ngồi xuống.
- Nếu ta đoán không lầm, hai ngươi cũng đi qua Lạc Khúc mộ, đồ vật bên trong các ngươi mang đi đâu?
- Đồ vật trong Lạc Khúc mộ?
Nghe được câu hỏi của hắc y nhân, Phùng Tiêu cùng Dương Ngạn đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đồng thời lộ vẻ cảnh giác.
Lần trước tiến vào Lạc Khúc mộ họ phi thường cẩn thận, chỉ có mình, Nhiếp Tiếu Thiên, Lạc Chiêm Hào, Lạc Khuynh Thành cùng Nhiếp Vân hay biết, những người này làm sao biết được?
Muốn tìm đồ vật trong Lạc Khúc mộ, vừa nhìn đã biết tới đây không thiện ý.
- Cho các ngươi hai phút suy nghĩ, nếu không nói, chẳng những các ngươi phải chết, Dương gia cùng Phùng gia toàn bộ phải chết!
Hắc y nhân hừ lạnh một tiếng, trong mắt dâng lên sát ý dày đặc, tựa hồ chỉ cần hai người không nói sẽ lập tức động thủ.
- Các ngươi đường đường là cường giả khí tông, một đại tông sư, không nghĩ tới lại đê tiện như thế!
- Hỏi chuyện chúng ta lại muốn bắt người nhà chúng ta làm con tin, thật quá đáng!
Dương Ngạn cùng Phùng Tiêu gầm lên giận dữ.
- Ha ha, ta thích nhất là uy hiếp người khác, nhất là dùng người nhà của đối phương!
Hắc y nhân cười to nói.
- Đáng giận! Ngươi chết đi cho ta!
Không nghĩ tới đối phương vô sỉ như vậy, Dương Ngạn tức giận quát lớn, lực lượng bộc phát, Liệt Diễm phủ sau lưng bùm một tiếng bổ ra khí lưu trói buộc trên người, thân hình lao thẳng về hướng hắc y nhân.
- Chính là lúc này!
Phùng Tiêu cũng lập tức lao tới.
Hai người trải qua hai tháng tu luyện, chẳng những thực lực đạt tới binh giáp cảnh, mà vũ kỹ cũng tiến bộ rất lớn. Đồng thời ra tay, tiếng gió gào thét, cả gian phòng đều bị chân khí bao phủ.
- Hừ! Đồ không biết sống chết!
Hắc y nhân không nghĩ tới hai thiếu niên lại cứng rắn như thế, đã bị nhóm người mình ngăn chặn còn có thể phản kháng, hừ lạnh một tiếng, bàn tay vung về phía trước.
Ba tháp!
Dương Ngạn cùng Phùng Tiêu bỗng dưng rơi xuống, quỳ rạp dưới đất không thể nhúc nhích.
- Dám động thủ với ta? Xem các ngươi thật sự muốn chết!
Hắc y nhân đứng lên, đi tới trước mặt Dương Ngạn, nhấc chân giẫm xuống!
Răng rắc! Răng rắc!
Xương cánh tay Dương Ngạn nháy mắt bị giẫm vỡ, đau đớn kịch liệt làm trước mắt hắn tối sầm, mồ hôi ướt đẫm.
Tuy rằng đau đớn nhưng hắn không hề hô một tiếng nào, tính cách cứng cỏi khiến hắc y nhân cũng phải tán dương.
- Nhìn ngươi là một hán tử, cho ngươi một con đường sống, không nói bảo tàng Lạc Khúc mộ cũng được, chỉ cần nói Nhiếp Vân đang ở đâu, ta có thể không giết ngươi!
Hắc y nhân nhấc chân lạnh lùng hỏi.
- Nhiếp Vân? Không biết! Ngươi giết ta đi!
Dương Ngạn quát.
- Không nói? Hừ, đây là ngươi tự mình muốn chết!
Thấy thiếu niên cố chấp, hắc y nhân rốt cục nổi giận, ánh mắt nheo lại, nâng chân giẫm lên lưng Dương Ngạn.
- Phốc!
Nội tạng Dương Ngạn lệch vị trí, phun ra máu tươi.
- Hừ, nói hay không?
Giẫm lên lưng Dương Ngạn, hắc y nhân lại quát.
- Không biết!
Dương Ngạn giãy dụa quát.
- Được, đi cho ta!
Thấy thiếu niên ngoan cố, hắc y nhân rốt cục mất đi tính nhẫn nại, dưới chân dùng sức, ngay lập tức một cỗ cự lãng ngập trời hướng Dương Ngạn áp xuống.
Lạc chi! Lạc chi!
Bị bàn chân áp trên người, Dương Ngạn cảm thấy xương cốt muốn vỡ tan, chân khí không vận chuyển, khí hải tùy thời sẽ nổ mạnh.
- Phải chết sao?
Cảm nhận được hô hấp ngày càng khó khăn, ánh mắt Dương Ngạn ảm đạm, sản sinh ra cảm giác tuyệt vọng nồng đậm.
Binh giáp cảnh đứng trước mặt khí tông hoàn toàn không tính là gì, huống chi trước mắt có nhiều khí tông như vậy.
- Nhiếp Vân, lúc ngươi rời đi đã giao phó ta bảo hộ Nhiếp gia các ngươi, ta không làm được, thật xin lỗi…
Trong đầu hiện ra thân ảnh thiếu niên, trong lòng Dương Ngạn hô to.
Hắn không sợ chết, duy nhất cảm thấy xin lỗi chính là bằng hữu, là huynh đệ duy nhất của hắn!
Là hắn, đã cứu sống mình lúc gần chết!
Là hắn, giúp đưa bài vị mẫu thân quay về gia tộc, nhận được hương khói của tộc nhân!
Là hắn, làm cho thực lực của mình tiến nhanh, trở thành tộc trưởng Dương gia!
Là hắn, xem trọng chính mình, dù thời gian chán nản nhất cũng không bỏ rơi…
Hắn cho mình nhiều như vậy, chính mình lại không bảo vệ tốt người nhà của hắn, cho dù chết cũng khó chuộc tội!
- Ngươi giúp cho ta từ một người chỉ có thực lực tiểu chân khí cảnh đạt tới binh giáp cảnh như bây giờ, nhưng ta vẫn không giúp được ngươi…
Dương Ngạn biết mình sẽ chết, ánh mắt nhắm lại, nước mắt chảy xuống.
Oanh long!
Đột nhiên cửa phòng bị đá văng, cánh cửa bay ngược vào đại sảnh.
Nghe được động tĩnh mọi người đều vội vàng nhìn ra cửa, chỉ thấy một thân ảnh chậm rãi đi vào.
- Muốn tìm ta, không cần phải hỏi họ, ta đã tới đây!
Một thanh âm thản nhiên vang lên, thanh âm vang vọng cả đại điện, to rõ vô cùng!
- Nhiếp Vân?
Nghe được thanh âm, nhìn rõ thân ảnh trước mắt, sắc mặt Dương Ngạn cùng Phùng Tiêu đồng thời biến đổi:
- Ngươi đi nhanh lên, bọn hắn đều là cường giả khí tông!
Theo họ xem ra, tuy Nhiếp Vân có thể chiến đấu với cường giả khí tông đỉnh, nhưng thực lực chân chính chỉ là binh giáp cảnh, trong đại điện có bảy tám người đều là khí tông, một khi bị vây quanh muốn chạy cũng không trốn thoát.
Trốn không thoát chỉ có một kết cục, chết!
- Ha ha, chúng ta thủ tại chỗ này là vì chờ ngươi, nếu đã tới thì đừng nghĩ đi!
Hắc y nhân vừa nghe liền biết thiếu niên trước mắt là ai, cả đám người hưng phấn cười to, thân thể nhoáng lên vây quanh Nhiếp Vân.
- Đừng nghĩ đi? Ta đi vào không nghĩ sẽ đi đâu cả!
Nhìn tám hắc y nhân trước mắt, ánh mắt Nhiếp Vân híp lại:
- Các ngươi là ai?
- Nếu chúng ta đã che mặt tự nhiên không muốn cho ngươi biết là ai! Ngoan ngoãn giao bảo bối trong Lạc Khúc mộ ra đây, chúng ta có thể không động thủ, bằng không ngươi xuống địa phủ gặp mặt cha mẹ cùng tỷ đệ của ngươi đi!
Hắc y nhân cầm đầu cười lạnh nói.
- Địa phủ âm phủ? Cha mẹ ta đâu?
Nghe được lời của đối phương, đầu Nhiếp Vân nổ tung, siết chặt hai tay, toàn thân run rẩy.
Kiếp trước tu vi của mình không đủ, người lại ngây ngốc, chờ khi biết ân tình của cha mẹ thì họ đã đi vắng nhân thế, kiếp này muốn tận tâm báo đáp công ơn nuôi dưỡng, không nghĩ tới mình mới đi ra ngoài một chuyến thì…