Hơn hai mươi dặm ngoài Hoàng thành có một chỗ là ngọn núi Hoa Sơn màu xanh mơn mởn, hàng năm, bốn mùa trên núi đều như mùa xuân, cây xanh bao quanh, thanh sơn thúy liễu. Lúc này, màn đêm đã buông xuống, nơi đây đã vắng bóng người qua lại, một phần điềm tĩnh yên ắng, như là cô gái đang ngượng ngùng mơ mộng chuyện tình yêu dưới ánh trăng như ẩn như hiện.
Hàng loạt những tiếng vó ngựa từ Hoàng thành vang đến, ban đêm ở đây rõ ràng là có vẻ khác thường! Duẫn Tích cùng Sở Vũ Hiên cưỡi trên ngựa, phi nhanh về phía núi Hoa Sơn, áo bào màu tím và áo trắng, có lộ chút vẻ bất ngờ.
Đợi đi vào chỗ giữa sườn núi, hai người đều theo lập tức xuống, thả ngựa chạy tự do, hai người liền ngồi xuống.
"Vì sao?" Duẫn Tích là người mở miệng đầu tiên.
"Vì sao? Vì sao cái gì? Tiểu tử kia, trông ngươi kìa, một chút đáng yêu cũng không có a~~~! Vừa mới ở trong hoàng cung, ngươi ở trong lòng ta, ta cũng thích một chút, so với hiện tại lạnh như băng thật là tốt hơn." Sở Vũ Hiên hình như không nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của Duẫn Tích, tự nhiên trêu đùa nàng. Người này, thật sự không sợ chết sao?
"Câm miệng! Ta là hỏi ngươi vì sao lại chọn ta?"
Trong lúc nhất thời, trên người Duẫn Tích toát lên khí chất thượng vị khiến Sở Vũ Hiên cũng phải kinh ngạc, khí thế này, thậm chí có phần hơn cả hắn và Phụ hoàng, khí thế của đương triều Hoàng đế! Hai người này, có thể giống nhau sao? Cô nương trước mắt, mới có chín tuổi thôi mà!
Rất nhanh sau đó, Sở Vũ Hiên đã khôi phục lại được bộ dạng yêu nghiệt của mình, "Thân ái à, ngươi hỏi vì sao ta chọn ngươi làm Vương phi của ta ư? Bởi vì người ta đối với ngươi nhất kiến chung tình a~~~!" Khẽ nháy mắt yêu mị, Sở Vũ Hiên dùng khuôn mặt thẹn thùng biểu tình, so với Duẫn Tích khi ở tiệc rượu thì không khác là bao.
Duẫn Tích hung hăng nhìn khuôn mặt Sở Vũ Hiên, cố gắng kìm nén để không dùng tay mình cào cấu bộ mặt này. Sao lại thế này? Ở trước mặt người này, sao lại không thể giữ vững được sự bình tĩnh vốn có của Hoả Hồ?!
Không được, nhất định phải nhịn!
Sở Vũ Hiên nhìn thấy đôi tay Duẫn Tích không ngừng nắm chặt, rồi lại buông ra, và lặp lại một lần nữa, cuối cùng cũng buông ra, không có ý định nắm lại lần nữa. Thật sự là một tiểu nha đầu thú vị nha! So với bộ dạng lạnh lùng trong phủ thì hắn thích nhìn nàng với bộ dạng này hơn, con nhỏ này, hắn thật sự thích a~~~!
Vất vả lắm Duẫn Tích mới hồi phục lại bản thân được, ngẩng đầu lên thấy khuôn mặt yêu nghiệt của Sở Vũ Hiên, trở lại với vẻ lạnh lùng, nàng hỏi: "Lần trước người bắt Cửu Hoàng tử đến nhà ta là ngươi sao?"
"A~~~? Sao lại biết được?" "Đoán được."
"Ha ha, thật sự là thông minh! Là ta, làm sao vậy?"
"Mục đích là cái gì? Còn lần kết hôn này nữa."
"Là người cùng ở trong phủ với ta. Về phần kết hôn, hoàn toàn là do ta nảy lòng tham, là ta xin cho Phụ hoàng hạ chỉ kết hôn."
Người cùng trong phủ của hắn? Thật sự không ngờ được. Xem ra khi nàng chết đi sống lại cũng đã bị theo dõi! Đôi lông mi của Duẫn Tích bỗng giật giật, không phải những người khác cũng biết sao?
"Ngươi không cần lo lắng, người trong phủ ta biết, những người khác cũng đã bị ta bắt ngậm miệng rồi." Nhìn thấu được vướng bận trong lòng Duẫn Tích, Sở Vũ Hiên nhìn nàng rồi từ từ giải thích.
"Vâng, đa tạ người. Nhưng mà... vì sao phải kết hôn? Không thể chỉ có lý do là người sẽ chung tình với ta, nếu như vậy, cách này mà dùng để lừa đứa trẻ ba tuổi thì vẫn còn kém xa a~~~!"
Duẫn Tích đã quên rằng: hiện tại nàng chỉ mới chín tuổi, trong mắt Sở Vũ Hiên, nàng với đứa nhóc ba tuổi cũng không khác gì nhau.
"Thân ái à, người ta thật là đối với ngươi nhất kiến chung tình mà! Sao ngươi lại không thể tin tưởng, nguời ta sẽ rất đau lòng a~~~. . . Tốt lắm tốt lắm, ta nói còn không được, còn nhỏ mà dễ tức giận vậy là không tốt đâu, mau già lắm đó!" Sở Vũ Hiên nhìn thấy cơn giận dữ đang chực chờ nơi Duẫn Tích bèn lên tiếng chữa lại.
"Ta cần sự giúp đỡ của ngươi, ngoài ra không cần gì nữa. Còn ngươi, cũng đang rất cần tránh khỏi những lời dị nghị của mọi người trong phủ. Hai chúng ta, đều thuận đôi đường. Kết hôn chính là giải pháp tốt nhất, chỉ cần không ai biết là được."
"Dù gì thì ta cũng chỉ là cô nương chín tuổi nhỏ bé, giúp gì được cho ngươi?"
"Ngươi tuyệt không giống một đứa nhỏ chín tuổi. Đương nhiên, lúc trước thì ngươi rất giống, nhưng từ khi ngươi cùng Cửu Hoàng tử nảy sinh xung đột mà sau khi tỉnh dậy, thì hoàn toàn không giống ngươi ngày trước. Ta thậm chí còn có đôi điều nghi ngờ ngươi, ngươi... có thật là Mạc Duẫn Tích không?"
Nói những lời này xong, Sở Vũ Hiên tự lắc đầu mình mấy lần, sao lại thế được? Mạc Duẫn Tích chính là Mạc Duẫn Tích? Đúng rồi, nàng chính là nàng, sao có thể không đúng được?
Sở Vũ Hiên dứt lời, hai người cũng không nói gì thêm, một bầu không khí kì lạ. Một lát sau, Duẫn Tích ngẩng đầu nhìn Sở Vũ Hiên: "Được, kết hôn thì kết hôn, ta có thể giúp ngươi những việc ta có thể làm. Nhưng mà... ta có yêu cầu. Nếu ngươi không đáp ứng, vậy thì cũng không thể thương lượng, ta tình nguyện làm con ngốc ở phủ nhà."
"Điều kiện gì?"
"Không được can thiệp vào tự do của ta, không được lấy vợ chồng ra làm cái cớ để bắt buộc ta."
"Đương nhiên, chúng ta chính là hợp tác quan hệ. Nhưng mà, nương tử à, trước mặt người ngoài, ngươi cần phải ra dáng một chút a~~!"
Duẫn Tích ném cho Sở Vũ Hiên một cái nhìn khinh bỉ, thật sự không nghĩ đến phản ứng của tên này. Vừa mới rối rắm chuyện kết hôn trong lòng, nàng không hề chú ý đến tình huống hiện giờ.
Nhìn ngọn núi này, càng nhìn càng thấy thú vị, đúng là bảo vật a~~~! Hiện tại là tháng ba, chỉ còn sáu tháng nữa sẽ thấy thời khắc ngọn núi này đẹp nhất - là lúc nó trải một màu xanh mơn mởn, nó có ý nghĩa gì? Ngọn núi này, trông có vẻ rất ôn hoà a~~~!
"Ngọn núi này, ta phải..."