• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyệt Nương vừa dứt lời, nơi đây dường như dừng lại trong ba giây. Ngay sau đó là những ánh mắt rà soát nàng, cũng may mắn cho nàng là đã tiếp xúc với đủ loại người, nên mới có thể bình thản trước ánh mắt của ba người này.

Nguyệt Nương cũng không tiếp tục nói nữa, hiện tại ai mở miệng ai liền mất quyền chủ động. Ở đây, ngoài Hồng Anh thì những người còn lại đều hiểu rất rõ, cũng đều không có mở miệng. Hồng Anh tính tình phóng thoáng, ăn nói tuỳ tiện, nhưng cũng phần nào cảm nhận được sự quỷ dị của bầu không khí này, cũng im lặng lùi xuống dưới, không thèm nói thêm gì nữa. Nhưng cũng chỉ kéo dài được một lúc - không bao lâu, ai có thể khiến cho Hồng Anh không biết trời cao đất dày biết ai là chủ được chứ?!

"Nguyệt nương, đừng thừa nước đục thả câu, mau nói đi, làm sao mới có thể thấy Vân cơ hả?" Hồng Anh lên tiếng - một giọng nói rất nhẹ nhàng - cùng với tiếng nàng giơ chân lên, rất nhanh liền thu hút những người xung quanh. Cửa của Tế Nguyệt lâu bị người người vây kín, còn có nhiều người nhằm hướng này mà đi tới.

Sở Vũ Hiên không thể hiểu được liền nhíu mày, nhìn sang bên cạnh mình. Được rồi, hắn sẽ không thừa nhận bản thân vẫn còn một chút gọi là trong sáng. Nhưng mà hôm nay, vì Vân cơ, nhất định phải nhịn. Không biết vì cái gì, hắn lại có cảm giác Vân cơ rất quen thuộc, giống như, hai người đã từng gặp nhau trước kia rồi!

"Khụ khụ, tất cả mọi người im lặng một chút!" Nguyệt Nương cảm thấy đã đến thời cơ nàng chờ đợi, bèn lên tiếng. Nơi đây rất nhanh liền trở nên im phăng phắc, mỗi người đều nhìn về phía Nguyệt Nương.

"Tâm tình của mọi người, Nguyệt Nương của có thể lý giải được, nhưng mà quy tắc ở Tế Nguyệt lâu là không thể làm trái, nói tóm lại, mọi người không thể gặp Vân cơ." Nguyệt nương chậm rãi nói, cách nói lý bình thường căn bản đã không còn sử dụng được, giọng nói băng lãnh, rất có phong thái vương giả, nhưng tâm tư của mọi người nhìn chung đều là muốn thấy Vân cơ, bỗng nhiên bị hụt hẫng.

Nhưng mà quan trọng là Sở Vũ Hiên. Hắn đã trưng ra bộ mặt u ám, rất nhanh sau đó đã hồi phục lại, dường như cái gì cũng có thể phát sinh được.

"Tình huống quanh co lòng vòng này là sao hả?" Không cần đoán, căn bản ai cũng biết là từ Hồng Anh phát ra.

"Tình huống quanh co? Ha ha, không có a~~!" Nguyệt nương che miệng cười, từ từ nói.

"Cái gì? ! Ngươi dám trêu tức ta! Có tin hay không ngày mai ta liền cho người đánh sập Tế Nguyệt lâu?" Nguyệt nương vừa dứt lời, Hồng Anh lập tức liền giơ chân, con ngươi đầy rẫy những ngọn lửa phẫn nộ. Con mẹ nó! Tế Nguyệt lâu nhỏ bé này là cái thá gì? Còn dám lên tiếng trêu tức lão nương! Không phải ngươi cố ý quanh co thì tình hình hiện tại là gì đấy hả? Dù có quanh co thế nào thì cuối cùng cũng không được nhìn thấy Vân cơ. To gan a~~, đang đùa giỡn ta sao?

"Quận chúa bớt giận, Nguyệt nương còn chưa nói xong." Vẫn như cũ, âm thanh cũng không hề nhanh hơi, nhưng có phần xao động.

"Nói! Hôm nay ngươi không làm bổn Quận chúa hài lòng, chắc chắn ngày mai Tế Nguyệt lâu sẽ bị chiếm!"

"Đặt ở vị trí Nguyệt nương ta, tất nhiên sẽ không cho các ngươi gặp Vân cơ, cho nên đối với ta mà nói thì tình huống vừa rồi không hề quanh co. Nhưng mà, chính Vân cơ lại nói đồng ý gặp các vị, ta thì có thể làm gì?" Nguyệt nương vừa nói vừa đưa ra bộ mặt biểu tình - bất đắc dĩ lắm ta mới phải nói nha - đương nhiên là không tự nguyện. Quần chúng vây xem ở đây có thể dùng lời lẽ nhẹ nhàng để lý giải, Vân cơ chính là bảo bối của tất cà bọn họ, ai mà không muốn có nàng?

"Cái gì? Ta không nghe lầm chứ? Vân cơ đồng ý gặp chúng ta?"

"Lão ca. . . Không có. . . Ngươi không nghe lầm, Nguyệt nương có bao giờ nói dối đâu chứ?! Ha ha, rốt cuộc cũng có ngày này, có thể nhìn thấy mặt mũi Vân cơ rồi!"

Trong chốc lát, nơi đây bỗng trở nên hỗn loạn, ngoại trừ mấy người bên trong, tất cả mọi người đều vô cùng hưng phấn, đó là bởi vì bọn họ không nhìn thấy khuôn mặt Nguyệt nương đang có ý trêu tức, tuy rằng không hiện ra ngoài, nhưng vẫn là bị Sở Vũ Hiên cùng Sở Vũ Mặc nhìn thấy.

Nguyệt nương trong lòng đã sắp không chịu được, nàng đang cố gắng kiềm chế sự xúc động của bản thân. Làm sao bây giờ? Cùng ông chủ đợi hết một tháng, thế nhưng lại đi tiết lộ những bí mật ra hoàn toàn, đúng là không tốt, nhóm người này thật sự là cao tay a~~! Nhưng mà, cái cảm giác gió lạnh buốt phía sau gáy là sao nhỉ?

Nguyệt nương ngẩn đầu lên nhìn, một đôi mắt sắc sảo đang rà soát người nàng, Nguyệt nương khẽ rùng mình, đôi mắt này thật là đáng sợ! Nó có phải là ánh mắt của một thanh niên mười lăm tuổi không? Sự sợ hãi chỉ được che dấu bên trong, ánh mắt mê người lại vô cùng nguy hiểm.

Đây chính là cô gia tương lai? Trời ơi! Ông chủ rốt cuộc đang định trêu chọc Nguyệt nương sao? Ông chủ a~~ người mau đi chùa cầu an đi.

"Khụ khụ, mọi người xin hãy im lặng một chút, Nguyệt nương còn có lời muốn nói." Nguyệt nương ho nhẹ nói, che dấu đi những phần thất lễ khi nãy.

"Nguyệt nương, nói đi! Bao giờ thì được gặp Vân cơ, chúng ta đều không thể chờ được nữa a~~!" Trong đám người, có một vị khách có vẻ mặt khá mất bình tĩnh, thân thể cũng vạm vỡ, vừa nhìn Nguyệt nương vừa hét.

"Muốn gặp vân cơ, đương nhiên đó là do các vị tự tìm cách! Vừa rồi thì Vân cơ vừa đưa cho ta ba đề bài, nếu các vị có thể đáp ứng được một trong ba, thì có thể trò chuyện với nàng, nếu có thể trả lời đúng cả ba, có thể nhìn thấy khuôn mặt nàng, trò chuyện với nàng. Nguyệt nương này không hề nói chơi." Nguyệt nương cũng lại thừa nước đục thả câu, từ câu nói đầu tiên đều đã rõ ràng.

"Đề bài là gì?" Lần này không đợi Hồng Anh hỏi, nơi đây đã có người lên tiếng.

"Đề thứ nhất, 'ngàn sơn chim bay tuyệt', đáp lại nàng ấy một câu, làm sao để cho Vân cơ hài lòng là được. Còn đề thứ hai và thứ ba, ha ha... thật xin lỗi, chỉ khi nào các vị trả lời đúng đề thứ nhất thì Vân cơ mới hỏi tiếp hai đề còn lại."

Nguyệt nương dứt lời, nơi đây lại bắt đầu ồn ào. "Ngàn sơn chim bay tuyệt"? Con mẹ nó, ai biết câu tiếp theo là gì?!

Thoạt nhìn câu này rất đơn giản, nhưng mà phải nói như thế nào, mà vấn đề quan trọng là phải làm cho Vân cơ hài lòng! Tiêu chí "hài lòng" của nàng ấy ra sao? Đáp án hài lòng là cái gì? Như vậy thì Tế Nguyệt lâu đã ôm trọn phần thắng rồi.

Đương nhiên, ở đây chắc chắn có người đã bắt đầu nghiên cứu đề bài này, phần lớn đều là do lòng tự kiêu của người khách, tin tưởng chính mình - không gì là không thể làm được.

"Nếu các vị có đáp án, vui lòng viết vào giấy và đưa đến Tế Nguyệt lâu, nếu nó khiến Vân cơ hài lòng, mỗi lần Vân cơ biểu diễn xong sẽ có người đến mời các vị, các vị chỉ cần kiên nhẫn chờ thôi. Hoan nghênh các vị đến Tế Nguyệt lâu, xin chúc các vị vui vẻ! Nguyệt nương không dám làm phiền, xin cáo lui trước."

Nói xong, Nguyệt nương quay lại kiểu nói nịnh nọt, dứt lời, liền xoay người rời đi đi lầu hai.

Từ đầu đến cuối, Hồng không hề mở miệng nói câu nào, nghe được câu "Ngàn sơn chim bay tuyệt", khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nhăn nhăn, lắc lắc đầu. Vân cơ thân ái, sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy, văn thơ gì gì đó này ta là ngu số một a~~! Ngươi còn ra đề này, không phải đang làm khó ta sao? Sau khi Nguyệt nương đi được một lúc, Hồng Anh cũng từng bước ra khỏi Tế Nguyệt lâu, dù sao cũng là đề bài do Vân cơ thân ái cho, nếu không để thoả mãn bản thân, nàng cũng không nghĩ mình sẽ đến làm phiền Tế Nguyệt lâu.

Sở Vũ Hiên cùng Sở Vũ Mặc liếc nhau, cũng đều đều tự rời đi, hai người này từ đầu đến cuối không hề mở miệng nói một lời. Trời sinh ra đã là đối thủ, có nói thì ai cũng sợ hai người này!

Đám người chậm rãi giải tán khỏi đám đông láo nháo ban nãy, Tế Nguyệt lâu lại trở về với vẻ náo nhiệt.

Lúc này, Nguyệt nương - đang trên lầu hai - đã thay đổi sắc mặt, từ cửa sổ đằng kia đã vang lên những tiếng pháo hoa, đó là pháo do ông chủ tự tạo để báo động sau khi Vân cơ biểu diễn xong!

Không được, ông chủ đã gặp nguy hiểm!

"Mai, Lan, Trúc, Cúc. Nếu ông chủ xảy ra chuyện gì nguy hiểm, hãy mang đầu các ngươi đến gặp ta!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK