Đêm, lẳng lặng trôi, không ai biết được sự khác biệt nào đang diễn ra. Hoàng cung, phủ Thái tử, cùng cùng phủ của thầy thuốc Ngự Sử, Hiên Vương phủ, không có một chỗ là yên lặng. Ban đêm, cơ hội tốt để những thành viên thế giới ngầm hoạt động, các loại tin tức loan nhanh trong đêm, đều là những tin nóng hổi.
Thời gian trôi đi chưa bao giờ trở lại, hai tháng thấm thoát đã trôi qua.
Trong hai tháng này, phần lớn thời gian Duẫn Tích dành cho việc khôi phục năng lực ở kiếp trước, đương nhiên cũng phải đi ra ngoài vài chuyến, còn việc Hoàng thượng ban thánh chỉ. Thât sự là, quần áo lụa là cũng không phải không tốt, nhưng không thích hợp để giả vờ như vậy!
Một ngày nay, trong hậu viện của Phong tê các có đặt một chiếc tượng thạch cao, nơi đó bình thường là nơi Duẫn Tích cùng Hồng Anh luyện tập võ công, dù trời có mưa giông bão tố cũng chưa bao giờ dừng lại.
Duẫn Tích cầm trong tay một cây đao, trong tay Hồng Anh có một bình thuốc trị thương, trơ trơ nhìn Duẫn Tích, trong lòng không khỏi sợ hãi, Mạc Duẫn Tích này, có chịu nổi không? Từ khi bắt đầu tới này, mỗi ngày đều như vậy, cũng gặp những chuyện khó như tảng đá vô cùng lớn, nhưng Duẫn Tích mỗi ngày đều theo học Cao lão lão - Mạt Thượng Vương giỏi nhất chữa bệnh thũng, ngày nào cũng vậy!
Hồng Anh chạy nhanh đến trước mặt Duẫn Tích, cầm lấy tay phải nàng buông xuống, đã muốn mở cái bình trên tay ra, nhưng khi nhìn xuống, nàng liền bất ngờ
"Mạc Duẫn Tích, tay ngươi. . ." Hồng Anh nhìn chằm chằm tay Duẫn Tích, không kịp nói trọn một câu, không thể tin được, ngay cả như thế mà tay Duẫn Tích cũng không bị thương.
"Tay của ta làm sao vậy?" Tinh thần Duẫn Tích bây giờ có vẻ tốt hơn, ba tháng, quãng thời gian đã giúp nàng khôi phục được hoàn toàn, thậm chí có phần hơn kiếp trước.
"Không. . . Không có gì. . ." Hồng Anh xoay người, tựa đầu vào chiếc tượng cẩm thạch bên cạnh, may là tay Duẫn Tích chỉ bị trầy xước nhẹ, chỉ nghe một tiếng "bùm" vang lên, từ tượng thạch rơi xuống rất nhiều tảng đá, Hồng Anh càu nhàu vì bị rơi vào chân, vừa cố đi đến chỗ Duẫn Tích.
Hồng Anh lập tức rời khỏi chỗ tượng thạch, Duẫn Tích này có phải là người không? ! Mạc Duẫn Tích, tay của ngươi dùng để làm gì hả, ta cũng đi đổi một thanh kiếm được làm bằng đá a~~~!
Chỗ tượng đá mà Hồng Anh đã ngồi không còn rơi đá nữa, Duẫn Tích xoay người đi ra khỏi hậu viện, tối hôm nay, có chuyện quan trọng cần giải quyết!
Một, hai, ba. . .
"Mạc Duẫn Tích!" Duẫn Tích vừa đếm nhẩm trong đầu ba giây, phía sau liền có tiếng Hồng Anh hét to. Ba tháng này, Duẫn Tích phát hiện ra nhiều điều mới, là Hồng Anh tuy hấp tấp nhưng rất kín miệng, biết giữ bí mật, chỉ khi nói chuyện với nàng mới dám bùng nổ! Bản thân tin tưởng Hồng Anh quả thật không lầm.
Hồng Anh chạy chậm, đến bên cạnh Duẫn Tích, đồng thời nắm vai Duẫn Tích, "Mạc Duẫn Tích, tay ngươi thật là lợi hại, dạy ta đi, không có chuyện gì là ta không học được!" Đôi mắt Hồng Anh như phát sáng nhìn Duẫn Tích, trong ánh mắt còn nháy lên những tia hy vọng, làm sao để có đôi tay như ta sao, oa ha ha ha! Xem ai còn dám khi dễ ta, ta đánh hắn! Ai còn dám so sánh ta nữa?
Duẫn Tích nhìn Hồng Anh không nói gì, quả nhiên là cô nương mười hai tuổi, cái gì cũng đều muốn làm, cái gì cũng đều dám làm, ai lại muốn chơi đùa cùng đá như thế? Thanh kiếm bằng đá chính là cách thử nghiệm bản thân, được chứ?
"Đừng làm ồn, ngươi chỉ cần giống ta, mỗi ngày đều kiên trì, ắt sẽ thành công."
Hồng Anh đang hưng phấn, nghe những lời này của Duẫn Tích liền suy sụp, chịu giống ngươi sao? Mạng của ta này, giết ta đi! Mỗi ngày ta chưa thức dậy ngươi đã chạy vài vòng quay Vương phủ, trên lưng ngươi còn đó vài tảng đá lớn, sau đó là tập những động tác vô cùng kì quái, mãi đến khi ăn cơm trưa mới nghỉ, buổi chiều lại huấn luyện theo những bài tập của Cao lão lão. Bởi vì tò mò nên nàng mới đi theo Duẫn Tích một ngày, kết quả là một lớp da của nàng đã muốn mất đi a~~~!
Duẫn Tích với vẻ mặt trêu tức hình Hồng Anh, nàng chỉ biết nói như thế! Duẫn Tích nhấc chân đi tiếp về phía trên, đồng thời buông thõng một câu.
"Đêm nay Vân Cơ sẽ lên sân khấu biểu diễn, chần chừ thì không kịp đâu ."
Nghe thấy thế, Hồng Anh dường nhu sống lại. Vân Cơ, là Vân Cơ đó, sao chuyện quan trong như thế này ta lại quên chứ?
"Mạc Duẫn Tích, hôm nay ta sẽ đi cùng ngươi, hai lần trước ngươi cũng có đi đâu! Ngươi không biết sao? Tiếng đàn của Vân Cơ nghe rất dễ chịu nha, so với những nhạc công trong triều thì chưa ai có thể sánh kịp đâu!"
"Không đi."
. . . . . .
"Ta chỉ biết là như vậy, ngươi không đi thì lỡ mất cơ hội, ta đi một mình!"
Hồng Anh nói xong, liền kiêu ngạo xoay người về phía Duẫn Tích, chạy nhanh về viện, để lãng phí thời gian một chút sẽ không còn chỗ mất, chi bằng cứ đến sớm để được ngòi chỗ tốt! Vân Cơ thân ái, ta đến đây!
Duẫn tích đứng tại chỗ, nhìn Hồng Anh biến mất trong nháy mắt, xoay người đi về hậu viện, phi thân một cái, đã biến mất nơi góc tường. Duẫn Tích chưa từng nghĩ Hồng Anh sẽ thích tiếng đàn đó đến như thế, nhưng mà, đối với nàng mà nói thì là chuyện không tốt, không phải sao?
Ngày năm tháng năm, cũng không phải là ngày lễ lớn, nhưng hôm nay trong Hoàng thành lại vô cùng tấp nập, nhất là nơi đường lớn, đã đông nghẹt người, thậm chí những người gần đây còn leo lên nóc nhà.
Bọn họ đều đang đợi một người, một nữ tử có tên Vân Cơ.
Một tháng trước, Hoàng thành nhộn nhịp với cái tin đệ nhất Tế Nguyệt Lâu là Vân Cơ xuất thế.
Từ nay về sau, Tế Nguyệt Lâu ban ngày cũng như ban đêm, đông như trẩy hội. Nhất là mỗi khi Chu Vân Cơ lên sân khấu, là đường lộ đã động nghẹt người xem, không sao đi lại được.
Mà hôm nay, chính là lúc Vân Cơ xuất hiện.
Ban đêm dần buông xuống, tiếng động bắt đầu phát ra từ Tế Nguyệt Lâu, mỗi người đều mở to hai mắt, khong hề chớp nhìn về phía mái ngói của Tễ Nguyệt Lâu.
Vân Cơ, sắp xuất hiện rồi!