Trong lòng Liễu Tiêm Tiêm lúc này đang thầm mắng Hồng Anh. Ngươi hứa sẽ không nói lung tung, nhưng ngươi vẫn thế, để làm gì? Kêu ta đoạt cái gì của Tam Hoàng tử? Ngươi đang đưa ta đến chỗ chết đấy sao?
Nếu hoàn toàn không có việc này, thì Hoàng Thượng sẽ ban thưởng cho nàng. Hơn nữa, nếu hạ thánh chỉ thì người đầu tiên biết là thấy thuốc Ngự Sử, quan trọng là, ông ấy chính là phụ thân của nàng.
Ý nghĩa của cái này là gì? Một sự chuẩn bị không tốt thì sẽ bị chu di cửu tộc! Tiết lộ tin tức của Hoàng tộc, cho dù là Phó Thừa tướng nhận tội thay cho thầy Ngự Sử thì cũng bị đánh không thể đi nổi.
Trong đại điện chẳng có một tiếng động nào, tất cả mọi người đều chờ lệnh từ người đang ngồi chỗ cao nhất kia.
Mộ Dung Hoan là Thừa tướng phu nhân, cho nên nơi ở của người cũng cách nơi ở của Hồng Anh không xa. Lúc này hai người đang lén trao đổi thông tin bằng mắt, trong mắt Duẫn Tích tràn đầy những tán thưởng, này Triệu Hồng Anh, sao không thấy sự sống trong mắt nhà ngươi thế? Không đúng, trong mắt Hồng Anh là sự ngạc nhiên, là không thể tin nổi, Thuôn Thuôn tỷ thật sự làm như vậy sao?! Đoán trước được ta và tiểu Tích sẽ làm gì sao? Vì cái gì? Liễu Tiêm Tiêm vì cái gì mà phải. . .
"Tiêm Tiêm, ngươi làm sao thế? Thích Tam Hoàng tử cũng không dám tỏ tình, hôm nào Hiên nhi ta đi cầu hôn nhà ngươi. Đến đây nhanh lên!" Không hổ danh là người trà trộn ở thâm cung lâu năm, Liễu Ngưng Trữ liền phản ánh lại, tránh nói vào vấn đề chính, "Bệ hạ, người xem, Tiêm Tiêm đối với Hiên nhi như chị em thắm thiết, làm Tam Hoàng phi là cực kỳ tốt, ngài hãy ban lệnh cho thành hôn, hoàn thành một nhân duyên tốt đi! Cũng không sao chứ?"
Sở Vân cúi đầu cầm lấy hắn cánh tay Liễu Ngưng Trữ cười lạnh nói: "Hoàn thành một nhân duyên tốt? Đừng nói rằng trước đó ngươi và Liễu Tiêm Tiêm chưa bàn bạc cùng nhau? Rốt cuộc như thế nào, chính ngươi là người rõ ràng nhất! Liễu Quý phi, đừng quên thân phận của ngươi, ta có thể thương yêu ngươi, cho ngươi những thứ tốt nhất, nhưng đừng quên, thiên hạ này của họ Sở! Đừng đánh mất bổn phận của ngươi! Oát con"
"Tra!" Chỉ thấy một tên thái giám, cầm trong tay một phần thánh chỉ Minh Hoàng, từ ngoài điện đi đến. Khoảng cách của Thái giám với Hoàng Thượng chỉ còn khoảng hai mét thì ông ta dừng lại, mở thánh chỉ ra, nói: "Phụng thiên thừa vận, thánh chỉ Hoàng đế viết!"
"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế trăm triệu tuổi!" Ngay lập tức, tất cả những người trong đại điện đều đồng loạt quỳ xuống.
"Nay Đại tiểu thư - Mạc Duẫn Tích tài đức vẹn toàn, tuân thủ nghiêm ngặt phẩm hạnh của người con gái, thật là một cô gái kiểu mẫu. Tam hoàng tử Sở Vũ Hiên phong độ nhanh nhẹn, văn tài võ lược, quả nhiên là chàng trai gương mẫu. Nay phong cho Tam Hoàng tử làm Hiên Vương gia, đính hôn cùng Đại tiểu thư Mạc Duẫn Tích, hai tháng sau thành hôn. Khâm thử! Mạc tiểu thư, tiếp chỉ đi!"
Mà lúc này Duẫn Tích của chúng ta đang đầu óc trên mây, đây là cái gì? Đính hôn? Có lầm hay không! Tài đức vẹn toàn? Tuân thủ nghiêm ngặt phẩm hạnh của người con gái? Không, là Duẫn Tích của ngày trước mới như vậy.
"Tạ ơn bệ hạ long ân! Mộ Dung Hoan tiếp chỉ!" Mộ Dung Hoan về phía Duẫn Tích không một chút cử động, sợ nàng lại lao như con thiêu thân đến, liền thay nàng tiếp nhận thánh chỉ.
"Ta không tiếp!" Khi Mộ Dung Hoan đang chuẩn bị tiếp chỉ, đột nhiên bên dưới có một người hét lên, lập tức tay Mộ Dung Hoan bị gạt xuống. Chỉ thấy Duẫn Tích một thân áo trắng, tay chống nạnh, nhảy lên đứng trước mặt Mộ Dung Hoan. Nàng cũng không nghĩ là muốn lập gia đình ngay bây giờ, hơn nữa, là chưa gặp người con trai ấy! Dù sao nàng cũng là tiểu thư ương bướng, ngang ngược có tiếng, Hoàng đế cũng khẳng định có nghe thấy. Làm ồn ào, lại như thế nào?
Đây là. . . Cự tiếp thánh chỉ? Chống đối long ân? Không hổ là cùng phủ gia Đại tiểu thư! Ha ha, Xuân Lộ yến này quả thật thú vị!
"Tiểu Tích! Đừng làm loạn! Bệ hạ, tiểu Tích còn trẻ không hiểu chuyện, mong bệ hạ bao dung!" Mộ Dung Hoan vội vàng kéo Duẫn Tích xuống dưới, nhìn về phía Sở Vân thỉnh tội.
"Mẫu thân, con không có làm loạn, người đừng ngăn cản con. Con chưa biết Tam Hoàng tử trông như thế nào, sao lại gả cho hắn? Hơn nữa tiểu Tích còn nhỏ, sao phải lập gia đình? Con chính là không tiếp. . ."
"Tích nhi!" Mộ Dung Hoan đột nhiên hét lớn tiếng.
"Mẫu thân, người thật là ác độc! Ô ô ô. . ." Chỉ thấy Duẫn Tích đột nhiên vung tay ra khỏi tay Mộ Dung Hoan, chạy về phía cửa điện.
Mẫu thân, con rất xin lỗi !
Nhưng Duẫn Tích vừa mới chạy đến cửa đại điện, liền đụng vào ngực của một người đang đi vào. Duẫn Tích ôm đầu mình, sao lại đau thế này, hắn là sắt thép hay sao? Nhưng càng làm cho nàng khó xử là: người này đang ôm nàng và không có ý định buông ra.
Ngươi là có yêu mến những tiểu cô nương như ta sao? Ôm một cô nương chín tuổi không chịu buông ra cơ đấy.
"Tam hoàng tử thiên tuế thiên tuế ngàn thiên tuế!"
Cái gì? Tam hoàng tử? Tự khiến mình thật vô duyên vô cớ chạm phải hai người cầm đầu?
"Đều đứng lên đi! Nhi thần tham kiến phụ hoàng, mẫu thân, tham kiến Quý phi nương nương, tham kiến Triệu Vương."
Những tiếng nói nghe thật lọt tai phát ra từ phía Tam Hoàng tử, nghe qua là biết người này hẳn là mỹ nam, nhưng Duẫn Tích vẫn ở trong lòng hắn, căn bản là chưa nhìn thấy mặt!
"Ngươi là đồ khốn nạn! Thả ta xuống dưới!" Những âm thanh than trách vang ra từ trong lòng Sở Vũ Hiên, từ đó vang ra ngoài, trong chốc lát, tất cả mọi người đã nghe được.