Thế kỷ 21, trên bờ biển phía Đông Trung Hoa.
Sự yên tĩnh của ban ngày cùng với ban đêm hoàn toàn khác biệt, lúc này trên bãi biển đã đậu hơn mười chiếc Porsche màu đen, một chút mùi tanh của gió biển thổi qua từng người đứng canh giữ ở cửa xe Porsche, trên tay của bọn họ còn cầm theo một cây súng ống. Ở vị trí đầu tiên chính là một chiếc xe Lincoln màu đen sang trọng dài hơn tám thước, xung quanh lại có hơn mười tên mặc âu phục màu đen, đầu đội kính râm, trên người còn mang theo vũ khí.
Bên trong xe, Lâm Nhược nghiêng người dựa trên ghế salon mềm mại, nhẹ nhàng cầm ly rượu đỏ trong tay, trên miệng còn nở một nụ cười tà ác. Đối diện hắn không xa, có một người phụ nữ khoảng hai mươi tuổi mặc một chiếc váy công chúa màu hồng phấn, hé ra khuôn mặt búp bê đáng yêu tràn đầy sợ hãi, cô rúc người vào trong một góc đối diện với chiếc xe của Lâm Nhược, giống như một con nai đang sợ hãi.
“Linh Xà, còn không chịu đem vật đó giao ra đây sao, ngươi cho rằng hôm nay ngươi còn có thể sống sót để rời khỏi nơi này ư?”
Lâm Nhược ngửa đầu cầm ly rượu đỏ trong tay đưa lên uống một hơi cạn sạch, lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh bên trong xe.
“Tôi…. tôi không biết….biết Linh Xà là….là ai, tôi…. Tôi là Tạ Á mà….” - Giọng nói yếu ớt của người phụ nữ vang lên, không thể che giấu nỗi sợ hãi đang ngự trị.
“Ha ha! Linh Xà, con át chủ bài tàn bạo của nhóm lính đánh thuê, bề ngoài nhu nhược, bách biến, chơi rất khá, tính cách hung hãn, gặp dịp tốt thì chơi. Ngươi… Còn có lời gì muốn nói sao?”
“Tôi… tôi là thật sự không biết, anh…. anh muốn làm gì?”- Cô gái nhìn Lâm Nhược đang đi về phía mình, cả người đều bắt đầu phát run, lúc này trong đôi mắt nai to tròn đều là sự sợ hãi, cô lùi lại về phía sau, cho đến khi cơ thể kề sát vách của một chiếc xe.
Lâm Nhược nắm lấy cằm của cô, có một chút không kiên nhẫn. Đến tận ngày hôm qua, hắn mới biết mình bị đối thủ lâu năm mời người đến để đánh cắp bằng chứng về việc buôn lậu và những việc làm trái pháp luật của hắn, hơn nữa, người này lại chính là con át chủ bài tàn bạo của nhóm lính đánh thuê! Hôm nay mới điều tra rõ ràng người được phái đến là một sự kết hợp giữa ba người, người ta gọi là Linh Xà.
Suốt một ngày, tất cả những cơ sở thí nghiệm ngầm của hắn đều nằm ở trạng thái cấp S và đang trong tình trạng cảnh giác, nhưng mà điều làm hắn phẫn nộ chính là, toàn bộ tư liệu chứng cớ thế nhưng cứ như vậy mà mất tích, ở trước mắt bao người hoàn toàn biến mất!
Nhưng trời không phụ người có lòng, lại để cho hắn phát hiện được lối vào căn cứ hiện tại của cô gái này, cùng với tin đồn lúc trước, hắn dám khẳng định, người này nhất định là Linh Xà! Nhưng điều hắn không nghĩ tới chính là, hắn ra lệnh điều động lực lượng, lên đường truy đuổi tới bờ biển, thế nhưng cô gái này không phản kháng, mặc hắn đem cô đưa lên xe.
“Tiếng tăm lừng lẫy của thiết thứ cũng chỉ có vậy? Bị người khác nắm trong lòng bàn tay thì cô cảm thấy như thế nào, hử?
“Không được tốt lắm, chẳng qua là tôi muốn hỏi một chút, bây giờ anh cảm thấy như thế nào?” Vẫn là âm thanh nhu nhược như cũ, mềm mỏng, nhưng không có sợ hãi như trước, thay vào đó, âm thanh phát ra một sự tự tin từ bên trong lời nói.
Tiếng nói của cô chỉ vừa mới bắt đầu, Lâm Nhược liền bị kinh hãi mà mở to đôi mắt, nhìn chằm chằm vào người phụ nữa nhu nhược trước mắt này. Làm sao có thể? Làm thế nào? Rõ ràng không phải như vậy…..
Cô gái mặc kệ biểu hiện khó tin của Lâm Nhược, đưa tay đặt lên trên lỗ tai, chạm nhẹ vào vào chiếc bông tay kim cương màu hồng .
“Miêu nhi, người ta đang chơi đùa mà, lúc này tìm những người đó làm gì? Làm hại người ta sớm như vậy đã kết thúc trò chơi rồi, người ta còn chưa có chơi đủ đâu!”
“Yo, tiểu Xà nhà ta đang tìm nhà nàng hứa tiên a! Ta sai rồi a, ngươi cứ tiếp tục nha!” Truyền đến tai của Linh Xà là một giọng nói quyến rũ, biếng nhác , đầy mê người, giống như một con mèo lười biếng.
"Cắt, muốn tìm cũng là ngươi và Hồ Hồ tìm trước, dù thế nào cũng không tới phiên ta a!" Tiểu Xà lướt qua thi thể của Lâm Nhược, ngồi vào vị trí điều khiển tay lái, khởi động Lincoln, phóng như bay về hướng nam. Đằng sau vang đến một trận hỗn loạn, cùng với tiếng súng không ngừng vang lên, Linh Xà bĩu môi khinh thường, tăng tốc chân ga, đem tốc độ của xe lên mức cao nhất.
“Tốt lắm tốt lắm, không cùng ngươi chơi nữa, nói chính sự. Mau tới căn cứ số một, có việc làm.”
“Lần này lại là người nào coi tiền như rác đưa đến cửa cho ngươi tàn sát, có lợi ích gì?"
“Một tỷ…..mĩ kim, chị làm thế nào để quyến rũ tôi?”
“Miêu nhi, cân nhắc một chút, kết hôn đi!"
“Phải kết hôn với người khác! Đừng nói nhảm, tranh thủ thời gian, mau trở lại !”
Beep____Beep_____Bên tai truyền đến một hồi âm thanh, tất nhiên, Ngọc Miêu đã tắt đi hết thông tin liên lạc.
Linh Xà tắt đi thiết bị liên lạc, xuống khỏi chiếc xe Lincoln, lúc này phía sau không có người theo dõi. Cô lấy ra các thiết bị, lắp ráp tàu chiến, sau đó hướng về vùng biển phía Nam Trung Quốc mà phóng đi mất.
Bên ngoài chỉ biết là “Thiết thứ tổ hợp ba người” đều là đại mỹ nữ, thân thủ rất cao, nhưng không ai biết lão đại Hỏa Hồ thiên về dụng binh, giỏi về tâm kế, điều đó đồng nghĩa với việc cô là quân sư cho của ba người. Lão nhị Ngọc Miêu có tài năng thiên phú về lĩnh vực khoa học kỹ thuật, cô đã làm chủ được trình độ khoa học kỹ thuật của thời đại này, ít nhất là 100 năm trước. Lão tam Linh Xà thông qua các loại dược liệu và chất độc, giết người một cách vô hình, cứu người chỉ cần đối với người đó vung tay một cái, vừa rồi Lâm Nhược là một ví dụ vô cùng tốt.
Ở biển Đông có một hòn đảo vô danh, bề rộng chỉ khoảng bốn sân bóng lớn, những cây cỏ non trên hòn đảo này không thể sinh tồn, hoang vắng đến cực điểm.
Sau khi Linh Xà lên bờ, đem tàu chiến thu hồi lại, đi vào bên trong hòn đảo. Cô đi đến đứng bên cạnh một tảng đá lớn cao chừng hai mét, đem ngón cái tay phải đặt lên trên tảng đá nhấn nhẹ. Đó cũng là thứ mà Ngọc Miêu thiết kế, nó có hệ thống phân biệt dấu vân tay, ở đây nhìn như rất bình thường nhưng phía dưới hòn đảo lại chính là căn cứ số một của thiết thứ!.