Thanh Vũ đành phải chịu dù lòng hắn đang rất là ấm ức và phiền muộn, chẳng trách tại sao Kim Viêm Tê Ngưu lại tỏ ra kính nể hắn, quả thật là không kính nể, không khâm phục mới là lạ.
Đánh một trận sống chết, thương tích đầy người, cuối cùng Thanh Vũ lại lấy đi một viên Kim Linh Thạch, vật chất bị Kim Thạch Linh Thiên Thụ bài trừ ra ngoài cơ thể, Kim Viêm Tê Ngưu ăn chúng muốn tràn bản họng mỗi ngày, ăn hoài không hết.
Nào ngờ có tên khờ ngu ngơ nào đó lại tấn công nó lúc nó đang ngủ trưa vì cướp lấy một Kim Linh Thạch?
Đại ca a! Nếu muốn lấy thì nói sớm đi cần gì phải đập nó một trận ra bã vậy không? Tiền chữa trị thương thế còn lớn hơn giá trị của Kim Linh Thạch nữa đó. Kim Viêm Tê Ngưu vừa thở dài, vừa cảm khái, dù trong giấc mơ nó vẫn mơ đến cảnh bị một tên loài người đập vỡ mồm để cướp lấy một viên gạch…
Ám ảnh dài lâu!
Thanh Vũ thở dài một hơi trút bỏ đi tất cả tâm tình xấu trong lòng, hắn bắt đầu kiểm tra tiếp vài vật phẩm mới.
“Kim Thạch Linh Thiên Thụ là bảo vật Thiên Cấp hạ phẩm, giá trị của nó là một trăm triệu điểm tín ngưỡng, cùng năm mươi ngàn điểm tín ngưỡng cố định.”
“Nhưng nó chỉ là cây non chưa trưởng thành, mình cần phải cho nó phát triển trong một loại đất gọi là Kim Hồn Tinh Thần Thổ, nó có cấp bậc là Địa Cấp thượng phẩm, giá trị một trăm triệu điểm tín ngưỡng.” Thanh Vũ đọc xong, hắn đành phải thở dài lần thứ mấy rồi, hắn chẳng nhớ nữa, quả nhiên Hệ Thống vẫn là tồn tại đen tối số một Vũ Trụ.
“Chưa kể đến mình còn phải mua linh tuyền, nguồn nước dùng để tưới cho nó nữa.”
“Chỉ là trồng một cái cây thôi, có cần phải khó khăn vậy không chứ?”
“Đến bây giờ thì mình mới hiểu tại sao linh dược, linh thảo lại có giá trị cao như thế, người trồng nó đã bỏ ra nhiều tâm huyết, cực khổ để có được thành quả.” Thanh Vũ gật đầu nói, sự tôn trọng hắn dành cho các Linh Dược Sư tăng lên nhiều, hắn chỉ nghĩ rằng nó là người trồng linh dược bằng cách thả hạt giống xuống đất rồi chờ ngày nó mọc lên thành cây to, nhưng thật ra, mọi chuyện khó khăn hơn rất nhiều.
“Mình phải khen thưởng cho mọi người đang trồng linh thảo tại Quang Minh Thánh Điện mới được.” Thanh Vũ nghĩ về tên Vương Tinh chuyên gia trồng dược, Thanh Vũ còn nghe nói tên kia lén trồng trong dược viên và bị bắt được, số phận đầy khổ sở, nghèo đói.
Vương Tinh có thể đang túng quẩn về kinh tế lắm thì mới làm ra chuyện vi phạm nội quy của Giáo Đình.
“Kế tiếp, Kim Viêm Tê Ngưu con non, trời sinh có Kim Viêm Tê Hỏa, sức chiến đấu vượt một bậc nhỏ, Kim Viêm Tê Hỏa là loại hỏa chủng có cấp bậc Địa Cấp trung phẩm, khi trưởng thành, Kim Viêm Tê Ngưu sẽ chiến đấu vượt hai cấp độ nhỏ.” Thanh Vũ gật gù, thông tin này rất đúng, sau khi chiến đấu với Kim Viêm Tê Ngưu trong Thần Niệm Trần Ai Giới, Thanh Vũ nhận ra rằng nó chưa trưởng thành triệt để, chưa tu luyện bất kỳ công pháp nào, nó đang ở tình trạng xen lẫn giữa yêu tộc và hung thú, linh trí chỉ bằng đứa trẻ nhỏ mà thôi.
Thanh Vũ dự đoán, khi nó đạt tới cảnh giới Tứ Dương sơ kỳ, linh trí nó mở ra và hóa hình, sức chiến đấu tăng một bậc, đạt đến hai bậc nhỏ, Tứ Dương sơ kỳ có thể chiến Tứ Dương hậu kỳ, nếu sử dụng sức mạnh hoàn hảo thì có thể giết cả Tứ Dương hậu kỳ ấy chứ.
“Sự phân chia sức mạnh khá rối, nhưng cũng đúng thôi, ai lại có thể tính toán không bỏ sót chứ? Sức mạnh chênh lệch nhau vì có nhiều yếu tố ảnh hưởng mà.” Thanh Vũ đồng ý với thông tin của Hệ Thống.
“Giá của một con Kim Viêm Tê Ngưu còn non là một triệu điểm tín ngưỡng, Kim Viêm Tê Ngưu ưa thích ăn những loại linh dược có hệ kim và hỏa, đôi khi cần sử dụng các linh thảo hệ khác để trung hòa thuộc tính Kim, Hỏa trong cơ thể, như vậy thì nó mới phát triển khỏe mạnh.” Thanh Vũ đọc tiếp.
“Giá trị của nó nằm trong tầm tay của mình, xem ra mình phải mua một vài Kim Viêm Tê Ngưu rồi nuôi dưỡng.” Thanh Vũ nghĩ thầm, hắn liền mua một Kim Viêm Tê Ngưu, điểm tín ngưỡng giảm đi một triệu, và chớp mắt, ánh sáng lóe lên trong căn phòng, Kim Viêm Tê Ngưu nhỏ xuất hiện trước mặt Thanh Vũ.
Nó dùng ánh mắt long lanh ngẩng đầu nhìn con người xa lạ, đôi chân hơi run rẩy vì sợ hãi, lúc này, Thanh Vũ cười nhạt, con non có khác, khí chất, hình thể đều chẳng bằng một góc Kim Viêm Tê Ngưu kia. Nhưng đây là khởi đầu, nó khá lạc quan vì con non này có cảnh giới Nhất Dương trung kỳ.
“Nó cần phải đột phá đến cảnh giới Tam Dương sơ kỳ để kích hoạt huyết mạch, thức tỉnh Kim Viêm Tê Hỏa.” Thanh Vũ cười nhạt và xoa đầu Kim Viêm Tê Ngưu.
“Bây giờ mày chính là một thành viên của Giáo Đình, ta sẽ đặt tên cho mày là Trâu Lửa, một cái tên rất khí phách, rất nóng bỏng, hi vọng mày sẽ được như cái tên đó, rực cháy giữa thế giới này!” Thanh Vũ nhìn vào ánh mắt non trẻ ngây thơ rồi nghiêm giọng nói.
“GEE!!” Kim Viêm Tê Ngưu kêu lên một tiếng, vì thanh quản còn chưa phát triển nên tiếng kêu của nó giống như một chú dê vậy. Âm thanh vui tai và làm Thanh Vũ buồn cười.
“Được rồi, mình nên kiểm tra vật phẩm tiếp theo.”
“Hạt giống lửa Kim Viêm Tê Hỏa!”
“Nó có cấp bậc Địa Cấp thượng phẩm, nó cần phải được nuôi dưỡng trong dung nham nóng chảy đủ sức thiêu đốt cường giả Tứ Dương kỳ, đến một thời điểm nhất định, nó sẽ sinh sôi ra các Kim Viêm Tê Hỏa cho tu sĩ hấp thụ và sử dụng cho chiến đấu, luyện đan, luyện khí.”
“Để xem nào, nó có giá trị là một trăm triệu điểm tín ngưỡng.” Thanh Vũ đọc đến đây, nhận ra cần rất nhiều điều kiện để nuôi dưỡng một hạt giống lửa, vì vậy hắn quyết định bỏ qua, chừng nào hắn đủ khả năng thì sẽ mua để nuôi.Còn việc chiếm lấy Kim Viêm Tê Hỏa trong Kim Viêm Tê Ngưu thì miễn đi, đừng nói đến việc đó sẽ giết hại con trâu, chỉ cần nghĩ đến việc tỷ lệ thành công chưa đến một phần trăm, Thanh Vũ tất nhiên không làm việc ác mà không đem lại kết quả tốt lành gì kia.
“Trâu Lửa, đi theo ta xuống nhà gặp mọi người nào.” Thanh Vũ cười nói với Trâu Lửa, nó gật đầu rồi kêu lên tiếng kêu dễ thương và thành thật đi theo Thanh Vũ xuống từng cái bậc thang.
Bây giờ là khoảng bảy giờ hơn một chút, Thanh Vũ cảm thấy mình đói bụng, cả ngày nay hắn làm nhiều việc lắm, thậm chí còn đánh nhau với một con trâu khổng lồ, thể lực và linh hồn đều mệt mỏi, cách duy nhất và cũng là cách dễ chịu nhất là ăn uống, tận hưởng thế giới đầy sắc màu thông qua cái miệng.
“Chào ngài Giáo Hoàng.” Behira đang quét dọn khu vực bên dưới tòa tháp, cô ta chuyên tâm và chăm chú làm việc, khi nghe tiếng bước chân, Behira liền ngừng tay và đứng thẳng người.
“Chào cô, Behira.” Thanh Vũ gật đầu nói. Behira vừa nghe lại lời chào, cô đang muốn hỏi Thanh Vũ cần gì giúp đỡ không thì cô thấy một sinh vật hình con trâu bước xuống, Behira ngạc nhiên không thôi.
“Nó là Trâu Lửa, từ nay trở về sau nó sẽ là thành viên của Giáo Đình, hãy đối xử với nó và chăm sóc nó thật tốt nhé.” Thanh Vũ cười nói trong khi chỉ Trâu Lửa.
“Vâng, tôi hiểu rồi.” Behira gật đầu, cô nghe nhiều người nuôi dưỡng sinh vật tiến hóa để làm thú nuôi, có lẽ Giáo Hoàng đang có hứng thú làm việc giống như vậy.
“Trâu Lửa, chào Behira đi.” Thanh Vũ cười nhìn Trâu Lửa.
Nó rất linh động, ánh mắt nó ngây ngô nhìn Behira rồi kêu lên: “GEE!!”
Behira phải bụm mặt cười, khuôn mặt một con trâu màu đỏ vàng đất, với cặp sừng vừa mới nhô ra chưa đến một cen ti mét rất ngu ngơ.
“Làm tốt lắm, Trâu Lửa.” Thanh Vũ vỗ vỗ lưng Trâu Lửa rồi nói.
“Ngài có cần tôi giúp đỡ gì không?” Behira lên tiếng hỏi, cô không quên nhiệm vụ của một người hầu gái.
“Ta đang muốn tới phòng ăn và tìm xem có gì để bỏ vào bụng của ta và Trâu Lửa hay không.” Thanh Vũ nói ra.
“Tôi sẽ phục vụ cho ngài.” Behira gật đầu.
“Thực đơn tối hôm nay do các đầu bếp làm có năm món, món chính là một loại cua gạch. Họ mua nó từ khu chợ trong Thập Linh Hỏa thành, nó còn rất tươi mới, tôi nghĩ ngài sẽ thích nó.” Behira tận tình nói.
“Ồ! Vậy sao? Ta chừng từng ăn loại cua to đến thế, thật chờ mong quá đi.” Thanh Vũ cười nói ra.
Behira định bỏ công việc quét dọn và đi theo Thanh Vũ, nhưng Thanh Vũ lại đưa tay ngăn cản.
“Cô hãy tiếp tục làm việc mà cô đang làm đi nhé, ta có thể tự phục vụ cho mình.” Thanh Vũ mỉm cười và hòa ái nói.
“Tôi có trách nhiệm phải phục vụ ngài.” Behira lắc đầu.
“Đây là mệnh lệnh, Behira.” Thanh Vũ bỗng nhiên nghiêm mặt, hắn không có nhiều khắt khe với cách ứng xử của mọi người xung quanh, cũng như những lễ nghi phiền hà, Behira đang quá khắc khe với chính cô, bằng chứng là cô đang quét dọn cả tòa tháp lớn dù đây là buổi tối, công việc của cô đáng lẽ ra phải kết thúc lâu rồi mới phải.
“Vâng!” Behira đành phải chấp nhận.
“Sau khi quét dọn xong thì cô hãy về nghỉ ngơi đi nhé, cô cũng cần phải dành thời gian riêng tư cho bản thân mình.” Thanh Vũ khuyên bảo một câu rồi bước ra khỏi căn phòng, để lại một Behira vẫn đang nhìn theo bóng lưng kia.
“Tại sao, một con người có thể nhân hậu và luôn nghĩ đến cảm nhận của người khác như vậy? Có lẽ ngài ấy không phải là người bình thường, ngài ấy chính là người được Quang Minh Chi Thần chọn, vì vậy, ngài ấy phải khác biệt?” Behira lẩm bẩm, cô sống sót tới bây giờ, cô từng lang thang trên những con đường nhựa đổ nát và chiến đấu chống lại nguy hiểm, cô nhìn thấy quá nhiều, quá nhiều đau thương, lừa dối mà sự thù hận của con người.
Vì thế cho nên, Behira mới tự hỏi một câu như vậy. Có thể cô im lặng trước mọi cảm xúc xấu, nhưng cô lại phản ứng lại cảm xúc tốt, phản ứng lại với người tốt, đó cũng là lý do cô bắt mình phải tốt để xứng đáng ở đây, vì cô cũng là một thành viên của Giáo Đình, cô cần phấn đấu nhiều hơn nữa, và đáp lại kỳ vọng, đáp lại niềm tin của Giáo Hoàng và Mặc lão.
“Mình cần nỗ lực nhiều hơn nữa.” Behira lẩm bẩm, ngay khi cô định lên kế hoạch cho công việc thì Behira lại nhớ lời căn dặn của Thanh Vũ trước đó, cô đành phải cười mỉm, mệnh lệnh kia chẳng hề khắc khe và đáng sợ chút nào.